Bài một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2005] Tôi bắt đầu tập luyện Đại Pháp vào cuối 1997. Lúc đầu tôi rất siêng năng. Tôi học Pháp, tu luyện tâm tính và tập công mỗi ngày. Cơ thể tôi cũng được trải qua nhiều biến đổi. Tất cả những bệnh tật của tôi, như là viêm khớp, viêm khí quản, trĩ, và các bệnh khác, đều từ từ biến mất sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tôi đầy sự biết ơn.

Nhưng sau khi chế độ Giang trạch Dân bắt đầu khủng bố Pháp Luân Công, dù tôi cảm thấy rất giận khi Đại Pháp và Sư phụ bị chế độ và thông tấn làm nhục một cách bất công và khi các lời dối gạt đã thúc đẩy dân chúng ghét hận đối với Đại Pháp, nhưng tôi không dám nói lên một lời nào cho Đại Pháp vì tôi bị sợ. Tôi không biết học Pháp và chỉ để ý đến tập công. Tôi trở nên càng ngày càng sợ sau khi vợ tôi bị bắt vì đi Bắc Kinh khiếu nại cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ là có được sức khoẻ đối với tôi là đủ rồi. Tôi ít khi bước ra để chứng thực Đại Pháp. Tôi trở nên càng lúc càng ít nghiêm mật đối với chính tôi, và dần dần tôi hành xử như một người thường. Tôi thường đi ăn tiệc, và tôi dần dần bắt đầu uống rượu và dùng các thứ đồ trợ sức khoẻ. Cuối cùng, tôi hoàn toàn sụp đỗ trở về làm người thường.

Sư phụ đã báo trước cho chúng ta rằng tu luyện rất nghiêm túc. Nếu chúng ta bỏ tu luyện, cơ thể của chúng ta sẽ được an bài trở lại về tầng của người thường. Tôi đã bỏ tu luyện, vậy đương nhiên sức khoẻ của tôi trở nên càng ngày càng yếu đi. Tôi bắt đầu cảm thấy càng ngày càng tệ hơn. Cuối cùng, con tôi phải gữi tôi đi nhà thương. Tôi được cho biết là bị ung thư cuống bao tử mà cần phải mỗ ngay tức thời. Trong lúc mỗ, bác sỹ khám phá ra rằng bệnh ung thư đã lan tràn khắp và đã vào thời kỳ cuối. Cuống bao tử của tôi đã gần bị nghẹt cứng vì mụn nhọc. Đó là vì sao tôi không thể nuốt trôi. Điều mà bác sỹ có thể làm là thay con đường đi của thực quản để giữ lại mạng sống của tôi trong lúc đó. Sau đó bác sỹ nói với tôi đi về nhà và ăn bất cứ thứ gì tôi thích. Ông có ý nói rằng tôi không còn nhiều thời gian nữa, và chỉ còn chờ chết. Bác sỹ cũng nói với gia đình tôi chỉ còn có từ ba đến năm tháng sống nữa thôi. Tôi xài gần hết tất cả tiền dành dụm của tôi cho cuộc mỗ xẻ – chỉ để được nghe nói rằng tôi chỉ còn từ ba đến năm tháng sống nữa thôi.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi lại nhớ đến Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi đã làm sai trong quá khứ mấy năm qua, và chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu tôi. Vì vậy sau khi tôi rời nhà thương, tôi tranh thủ thời gian để học Pháp và tập Công. Các bạn học viên cũng đến chia sẻ kinh nghiệm với tôi và giúp tôi. Tôi cố hết sức để làm tốt ‘ba điều’. Không bao lâu một sự mầu nhiệm xãy ra cho cơ thể tôi. Là một người bệnh ung thư mà đã vào thời cuối, tôi được tăng lên 30 kílô, và sức khoẻ cơ thể của tôi trở lại cấp của một người mạnh khoẻ. Tôi bước đi mau lẹ, và gương mặt tôi hồng hào cho thấy có sức khoẻ. Bây giờ tôi đã ra nhà thương từ hơn một năm nay. Cái đau bao tử của tôi mà đã dằn vật tôi đã trở thành máu đen và thoát ra khỏi cơ thể tôi (tôi tiêu ra máu ba lần). Khi bà con và bạn bè tôi nhìn thấy tôi, họ đều hỏi, “Làm sao mà anh được hết bệnh?” Tôi nói, “Không có thuốc gì trị được chỉ có tập luyện Pháp Luân Công.” Họ đều ngạc nhiên, nói rằng Pháp Luân Công thật mầu nhiệm!

Từ đó đến nay, tôi luôn làm sáng tỏ sự thật về Đại Pháp một cách tích cực với bà con và bạn bè bằng cách dùng chính câu chuyện cá nhân tôi đã đắc được một sinh mệnh mới qua Pháp Luân Đại Pháp sau khi nhà thương đã khám ra bệnh ung thư nặng. Trước sự thật như vậy, năm người đã hỏi cho các bổn Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác, và đã trở thành học viên Đại Pháp. Một trường hợp điển hình là người con dâu lớn nhất của tôi. Đầu tiên nó chống lại Đại Pháp và đã cố làm mọi điều để cản người con trai lớn của tôi tập luyện Đại Pháp. Nó cũng đã nói một vài điều xấu đối với Đại Pháp. Nhưng sau khi tôi được bình phục, nó chẳng những không chống Đại Pháp nữa, mà còn tự ý xin học Đại Pháp. Nó vừa bắt đầu học Đại Pháp, các hiệu quả được cho thấy rất rỏ rệt. Nó thường hay bị chứng viêm đường hô hấp. Sau khi nó học Đại Pháp, mỗi khi nó cảm thấy bệnh, nó âm thầm đọc, “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt! Chân Thiện Nhẫn thật tốt!” Các triệu chứng của nó được giảm thiểu rất nhiều. Điều này tăng cường sự quyết tâm học Đại Pháp của nó. Bây giờ nó kiên trì học Pháp và tập Công mỗi ngày. Cả nhà chúng tôi đều vô cùng mừng cho nó.

Nhớ lại những kinh nghiệm đau thương của tôi và những quanh co trong sự tu luyện của tôi, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Dù tôi không có làm gì gây hại Đại Pháp, tôi đã bỏ Đại Pháp và ngưng tin vào Đại Pháp. Thật là một bài học chua cay! Tôi đã quá chấp trước vào những điều của người thường, và tôi chỉ muốn được lợi và sức khoẻ từ Đại Pháp mà không muốn cho ra vì Đại Pháp. Tôi đã không hành động thể theo yêu cầu của Sư phụ.

Sư phụ dạy trong ‘Pháp giảng tại Pháp Hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc’, “Cho dù tôi nói nhiều bao nhiêu, thì chư vị vẫn phải tự mình đi con đường tu luyện. Đi con đường đó cho tốt và tiến trình đến cuối của nó – không gì là siêu thường hơn. Tôi nói điều đó là vì trong cuộc hành trình đó chư vị sẽ có khó khăn, thử thách đủ loại, khó nạn không biết trước được, và chư vị sẽ có can nhiễu bất ngờ từ đủ loại chấp trước và tình cảm. Sự chấp trước sẽ đến từ gia đình, xã hội, bạn bè tốt, và cả bạn đồng tu. Và cùng với đó có can nhiễu từ những thay đổi trong trạng thái xã hội nhân loại và từ những quan niệm con người mà đã hình thành trong xã hội. Tất cả những điều đó có thể kéo lôi chư vị xuống trở lại làm người thường. Nhưng nếu chư vị có thể vượt qua tất cả, thì chư vị có thể tiến về thành Thần.”

Qua sự học đoạn giảng này của Sư phụ nhiều lần, tôi hiểu được rất nhiều. Tôi thường hay nhấn mạnh về thuận theo đường lối sống của người thường, nhưng trên thực tế tôi đã chưa bao giờ tự xem mình là người tu thật. Tôi chấp trước vào tiền và cách sống của người thường. Tôi luôn hy vọng rằng tôi có thể sống một đời sống tốt hơn và cảm thấy an toàn. Cuối cùng, một chuyến đi đến nhà thương đã nuốt hết toàn thể tiền bạc dành dụm suốt đời của tôi. Tôi gần mất cả mạng sống cùng với tất cả tiền bạc của tôi. Mỗi khi tôi nhớ lại hành động của tôi trước đây, tôi cảm thấy xấu hổ đứng trước Sư phụ. Đó là Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một đời sống thứ hai và đó là sự cứu độ từ bi của Sư phụ đã giúp tôi có thể sống đến ngày hôm nay. Hôm nay tôi gom tất cả sự can đảm của tôi để viết ra câu chuyện của tôi, hy vọng rằng các bạn đồng tu có thể học hỏi từ nơi các bài học của tôi. Là đệ tử Đại Pháp trong thời Pháp Chính, chúng ta phải để sự tu luyện, chứng thực Đại Pháp và cứu độ thế nhân làm ưu tiên. Chúng ta phải chứng thực Đại Pháp qua hành động của chúng ta. Xin đừng làm những lỗi lầm mà tôi đã phạm phải trước đây: chỉ muốn được hưởng từ nơi Đại Pháp mà không muốn cho ra vì Đại Pháp, và cả không muốn buông bỏ đường lối sống của người thường. Tôi cương quyết đi tốt con đường tương lai của tôi thể theo sự hướng dẫn của Sư phụ và càng thêm tinh tấn cho đến cuối cùng. Xin vui lòng chỉ điểm cho tôi những vấn đề gì mà tôi có trong sự hiểu biết của tôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/12/23/117134.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/1/8/68792.html.

Đăng ngày 13-2-206; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share