[MINH HUỆ 2-10-2004]

Những Kỷ niệm quí báu về đại hội tâm đắc thể hội tại Bắc Kinh, 1996

Bài của Thần Long (Chen Long)

Một tâm đắc thể hội quốc tế Pháp Luân đại Pháp được tổ chức tại Bắc Kinh tháng mười 1996. Lúc bấy giờ, một số ít đồng tu từ Singapore đã đến nơi tập công của chúng tôi. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm và sự hiểu biết mà chúng tôi đạt được sau khi bắt đầu học tập Pháp Luân Đại Pháp.

Một đồng tu sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 1993 có kể một câu chuyện về lúc Sư phụ giảng Pháp. Chị ta làm việc tại Sở Sức khoẻ và đã tập luyện nhiều môn khí công khác trong nhiều năm trước khi được biết Pháp Luân Công. Khi nghe Sư phụ giảng, chị cảm thấy Sư phụ rất khác với các khí công sư khác. Chị chẳng những có thể cảm giác được cái trường năng lượng mạnh mẽ của Sư phụ, mà chị còn hiểu rằng các nguyên lý mà Sư phụ dạy là chị chưa bao giờ được nghe. Chị hoàn toàn kính phục các lời của Sư phụ và chị rất kính trọng Sư phụ.

Trong một buỗi giảng, Sư phụ bắt đầu tịnh hoá sức khoẻ yếu kém của các đồng tu. Ông kêu mọi người đứng dậy và nghĩ đến nơi có bệnh trong cơ thể họ. Vì chị ta thường cảm thấy đau nơi đôi mắt và không thể nhìn thấy được rõ, nên chị ta nghĩ đến đôi mắt của chị, và chỉ nghỉ về con mắt phải. Khi chị nghe theo lời chỉ dẫn của Sư phụ dậm một chân, chị cảm thấy rõ ràng có một cái gì đã được thanh trừ từ con mắt phải của chị trong chớp mắt. Chị mở đôi mắt ra và thấy rằng chị có thể nhìn thấy rõ mọi điều từ nơi con mắt phải của chị và cái đau nơi con mắt phải cũng biến mất. Nhưng không có gì thay đỗi ở con mắt trái. Chị nghĩ tại sao không có tiến bộ các triệu chứng của con mắt trái của chị. Ồ, phải rồi. Chị hiểu ra đó là vì chị chỉ nghĩ đến con mắt phải và quên đi con mắt trái. Nhưng cuộc tịnh hoá bệnh đã xong lúc bấy giờ. Chị nghĩ từ nay chị không nên chú ý đến việc chữa bệnh của chị nữa, và chị chỉ cần làm tốt trong sự tu luyện của chị từ nay thôi.

Hôm đó khi buỗi giảng kết thúc, chị cảm thấy rất thoả mái như chưa bao giờ được như thế. Khi chị về đến nhà thì đã 10 giờ đêm, và tất cả người nhà của chị đã ngủ yên. Chị lặng lẽ đi ngủ mà không bật đèn lên. Chị lại sợ rằng đi vào giường ngũ sẽ đánh thức các người khác, nên chị quyết định nằm ngũ dưới đất với một cái mền. Ngay khi chị vừa nhắm mắt lại, chị cảm thấy có một lằn ánh sáng trước mắt trái của chị. Khi chị mở mắt ra thì thấy khắp nơi đều tối đen, không có ánh sáng. Chị lại nhắm mắt lại. Sau đó chị cảm thấy lằn ánh sáng xuất hiện trước mắt trái chị lần nữa, và ánh sáng đó luôn quay tròn. Mắt trái của chị cảm thấy thật thoả mái. Chị hiểu rằng đó là Pháp Luân đang tịnh hoá cơn bệnh nơi mắt trái của chị, và lúc bấy giờ chị rất cảm động. Sáng hôm sau khi mở mắt ra chị không còn bị đau nơi mắt trái nữa và có thể nhìn thấy rất rõ với con mắt này.

Sau khi nghe câu chuyện của người đồng tu này, chúng tôi đều rất cảm động vì lòng từ bi của Sư phụ và rất hứng khởi bỡi sự mầu nhiệm và sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

* * * * *

Đồng tu nhắc lại các buỗi giảng của Sư phụ tại Quảng Châu

Bài của một đồng tu tại tỉnh Hồ Nam

Tháng mười hai 1994, một số trong chúng tôi từ Thần Khê (Chenxi) may mắn vượt qua được nhiều trở ngại mà đi tham dự khoá học thứ năm Pháp Luân Công tổ chức tại Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Đó là khoá học cuối cùng mà Sư phụ ban cho tại lục địa Trung Quốc. Tôi phải khó khăn lắm mới đến tham dự được. Tôi may mắn được nhìn thấy Sư phụ. Chính lúc bấy giờ tôi đắc được Pháp Luân Đại Pháp.

Khoá học được tổ chức giữa 21 và 28 tháng mười hai 1994, trong một vận động trường (sân vận động) gần Công viên Việt Tú (Yuexiu), thành phố Quảng Châu. Sư phụ đã nhận được thư mời của Hội Khí công thành phố Quảng Châu. Ông dạy hai giờ mỗi ngày. Tôi chỉ trã 80 đồng (nhân dân dệ, tiền Trung Quốc) cho tám ngày khoá học. Nhiều người từ khắp nơi trên đất nước đến tham dự. Phần đông khán thính giả đã được nghe tin từ bạn bè hoặc thân nhân; một số đồng tu lâu cũng tham dự.

Vận động trường của Công viên Việt Tú (đã bị đập phá vào tháng năm 2003 để xây cất một tàu điện ngầm) chỉ có thể chứa 4, 900 người, nhưng vào khoảng 5, 000 đến 6, 000 người đã đến. Điều này gây khó khăn. Hằng trăm người không thể đi đến cữa vô; vì vậy họ không thể vào dự khoá giảng. Nhưng không một ai than phiền, họ im lặng ngồi bên ngoài. Đó là cách họ tỏ tấm lòng kính trọng đối với Sư phụ và chân thành muốn đắc Pháp. Sau khi đã giảng được một giờ đồng hồ, Sư phụ biết ra được tình hình. Tức thời, Ông đem vấn đề bàn với nhân viên hội Khí công. Ông muốn tìm cách để cho những người không vào được cữa cũng được nghe giảng. Ban tổ chức tìm được một phòng họp để đặt một hệ thống truyền hình trực tiếp. Mọi người có thể được nghe trực tiếp buổi giảng. Cuối cùng, mọi người đến đều có thể nghe và thấy được Sư phụ. Các đồng tu cũ địa phương mà đã vào được vận động trường đều đứng dậy để nhường chỗ cho các đồng tu mới mà không có chỗ ngồi. Họ đi đến phòng thứ nhì để nhìn nghe qua truyền hình. Trong buỗi giảng, Sư phụ có nói một điều, “Không một ai ở bên ngoài cánh cữa này là bị bỏ sót!” trong khi Ông giảng tới phần “Sư phụ ban những gì cho học viên?” Sự vụ này đã khiến cho mọi người nhìn thấy được tấm lòng từ bi lớn lao của Sư phụ.

Thích Đắc Pháp (Shi Defa), một thầy tăng trẻ, và tôi cùng ngồi ở hàng ghế cuối. Vận động trường đầy ấp, không còn một chỗ trống. Nam nữ, trẻ già, tất cả đều mong muốn tu luyện và kiên định trong Pháp Luân Đại Pháp. Cả vận động trường đều tràn ngập trong vô lượng từ bi, và một trường năng lượng rộng lớn phản chiếu từ nơi đó. Nhiều người trong chúng tôi rơi nước mắt mà không biết vì sao.

Sư phụ mặc một bồ đồ tây thông thường và mang một đôi giầy da. Ông ăn mặc giản dị và thích hợp. Ông có vẽ rất hiền từ, từ tốn và dễ mến. Ông phát ra một vẽ quí phái tự nhiên. Giữa sân banh, được đặt một cái bàn đơn sơ với một cái ghế. Một tấm vãi vàng trải ngang qua ghế. Đó là nơi mà Sư phụ dạy Pháp Luân Đại Pháp. Thật giản dị vô cùng mà tôn quí vô cùng. Môi trường này tràn đầy các chúng sinh chân chính lắng nghe Pháp.

Sư phụ vừa đến, Ông chào cử toạ với giọng rền vang của ông. Sau đó Ông đưa hai cánh tay lên trời, đi một vòng và vẫy mọi người. Tôi nhìn hấy một cảnh tượng trong đó có nhiều món đồ thật đẹp bay về hướng chúng tôi khi Sư phụ vẫy tay và đi một vòng.

Sư phụ dạy Pháp mà không cần nhiều giấy tờ. Chỉ một vài lần, Ông liếc mắt vào một mảnh giấy xem như đã được xếp lại nhiều lần. Tôi đoán trên đó có lẽ ghi một vài đề tài. Sư phụ dạy những nguyên lý cao sâu như vậy một cách giản dị như vậy. Lời dạy thật là từ trời, chỉ điểm một cách dễ hiểu, đơn sơ và cũng vui vẻ. Giáo lý rất cô đọng và đưa ra tinh tuý của mọi sự việc từ cỗ chí kim ở khắp nơi. Cử toạ đôi lúc vui nhộn và cười lớn. Nhiều người là đệ tử chân chính được tịnh hoá và dứt bệnh trong một bầu không khí cỡi mở như vậy.

Sư phụ cũng nói rõ, rằng Pháp Luân Đại Pháp chỉ để hướng dẫn người ta tu luyện và không phải dùng để chữa bệnh. Nó chỉ tịnh hoá cơ thể cho những ai là đệ tử chân chính. Có người có những chứng bệnh bất trị và nguy hiễm cũng đến tham gia khoá học. Họ không nói cho các nhân viên tình trạng thật của họ, nhưng đến để được chữa bệnh và không phải để đắc Pháp. Sư phụ nói với những người đó, rằng ông biết và kêu họ đi nhà thương ngay nếu họ cảm thấy khó chịu.

Sau này có đồng tu hỏi Sư phụ về đời trước của ông. Tôi nghĩ Sư phụ có lẽ là Thích Ca Mâu Ni. Tôi nghe câu trã lời của Sư phụ, “Tôi là Lý Hồng Chí, không phải Thích Ca Mâu Ni.” Sau đó Sư phụ nhìn vào tôi. Thình lình tôi cảm thấy một luồng hơi nóng chạy ngang qua toàn thân tôi. Tôi cảm thấy nóng như đứng dưới nắng mặt trời một thời gian lâu. Tôi rất vui mừng. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang gia trì cho tôi.

Mỗi lần Sư phụ dạy các bài Công pháp, Ông giải thích sự tinh tuý của các động tác. Một số đồng tu chỉ dẫn cho chúng tôi các động tác. Đến cuối khoá học, một số đồng tu xin Sư phụ chữ ký, mà Sư phụ cho một cách vui vẽ.

Có hai điều trong khoá học Quảng Châu làm tôi xúc động sâu xa. Một đồng tu vừa mua một cái máy chụp hình mới. Một ngày kia, khi chúng tôi bước vào vận động trường, anh ta nhìn thấy Sư phụ cũng đồng thời đi đến. Người đồng tu đó liền chụp lấy một bức hình của Sư phụ. Sư phụ nhìn thấy và bình yên nhìn anh ta với vẽ thiện từ. Một trợ đạo từ Hội Khí công Quảng Châu nhìn thấy và la lớn. “Không được phép chụp hình Sư phụ!” Trong khi la lớn, người trợ đạo đó chạy đến vị đồng tu và đẩy mạnh anh ta sang một bên. Vị đồng tu này gần té. Anh ta thật giận dữ và muốn ra tay. Lúc bấy giờ Sư phụ xuất hiện, Ông bước đến bên anh ta và nói trong khi vỗ nhẹ vào vai anh này, “Đừng nỗi nóng!” Vị đồng tu này thình lình bỏ rơi ý tưởng trã thù của anh ta. Sau này anh ta nói với tôi, “Nếu Sư phụ không nhắc tôi, chắc là tôi đã bắt đầu đánh nhau với tên đó.”

Điều thứ nhì khiến tôi ghi nhớ sâu xa là xãy ra vào đêm thứ 6 hoặc thứ 7 của khoá học. Chúng tôi đang đứng gần Học viện Y khoa Cổ truyền Trung Quốc Quảng Châu, nơi mà chúng tôi đáp xe xuống. Chúng tôi đang nhìn ngắm cảnh đêm khuya tại Quảng Châu. Thình lình một vòng sáng trắng to lớn xuất hiện trên bầu trời Quảng Châu và quay vòng qua lại. Các đám mây chung quanh vòng tròn có màu sắc sâu đậm. Thật là một cảnh tượng tuyệt diệu. Nhiều đồng tu và sinh viên từ Học viện cũng chạy ra nhìn xem sau khi nghe nói về nó. Có người chụp ảnh. Có đồng tu mà mắt Thiên mục đã mở nói với tôi đó là Pháp Luân. Các đồng tu nhìn thấy cảnh tượng này chấp tay chào để tỏ sự tôn kính với Sư phụ. Sau này có đồng tu hỏi Sư phụ về điều đó trong khoá giảng, Sư phụ nói, “Nếu chư vị nhìn thấy nó, thì không nên ngạc nhiên.” Sư phụ cũng nói, “Trường năng lượng bao trùm tất cả thành phố Quảng Châu và nó mang lại lợi ích cho tất cả mọi người sống nơi này.”

Ông Zhang là một trong những đồng tu mà đã đến Quảng Châu với tôi. Ông đã được bệnh viện khám trước chuyến đi và khám ra bệnh cao máu và bệnh tịm. Sau khi nghe cẩn thận lời giảng và tập luyện trong tám ngày, ông đi khám lại thấy đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Vợ ông, Bà Ouyang, nói rằng sau khi nghe giảng, cái nhìn của bà về thế giới đã hoàn toàn thay đỗi. Tôi hiểu ra rằng đây là một hệ thống tu luyện vĩ đại nhất. Từ đó về sau tôi chắc chắn sẽ tu luyện trong Pháp Luân Công cho đến viên mãn.

* * * * *

Hồi tưởng lúc nghe Sư phụ giảng Pháp tại Quảng Châu

Bài một đồng tu tại Trung Quốc

Tháng mười hai năm 1994 tôi rốt cùng vượt qua được mọi trở ngại và được tham gia buỗi dạy Pháp cuối cùng của Sư phụ. Tôi đi ròng rã ba ngày hai đêm trên xe lữa để đến Quảng Châu. Sau khi rời trạm hoả xa, một bạn đồng tu của chúng tôi cô Sư thình lình nói lớn lên, “Tôi cảm thấy có cái gì quay trong bụng dưới của tôi!’ Sư phụ đã gắn Pháp Luân cả trước khi buỗi học bắt đầu. Sư phụ nói trong một bài giảng của Ông, “Tất cả mọi người ngồi đây là vì một tiền duyên.”

Đó là vào khoảng 20 tháng mười hai, khi tôi rốt cùng được nhìn thấy Sư phụ. Tôi đã ao ước điều này từ lâu. Sư phụ cao quí quá, từ thiện và hiền lành như vậy. Tôi cảm thấy thật bình an. Giống như một đứa trẻ thất lạc từ lâu nay được trở về với cha mẹ nó. Tôi khóc vì hạnh phúc. Tôi tự nói trong tâm khảm, “Tôi rốt cùng đã được gặp Sư phụ!” Tôi không biết có bao nhiêu người đến để nghe lời dạy của Sư phụ. Không còn một chỗ ngồi hoặc đứng trong toàn vận động trường. Cả hai bên cánh gà và cữa vô cũng có người. Sư phụ nói với chúng tôi, rằng đồng tu Quảng Châu và nhiều đồng tu lâu mà đã tham dự Pháp giảng trước đây hãy nhường chỗ cho những người đến từ xa và mới được nghe lần đầu chính Sư phụ giảng. Họ sẽ đi xem trực tiếp truyền hình buỗi giảng trong một phòng họp khác. Trong ngày đầu, không bao lâu sau khi Sư phụ bắt đầu giảng, nhân viên nói với Sư phụ rằng nhiều đồng tu đang tập Công ở bên ngoài vận động trường. Họ không thể mua vé. Họ đến bằng máy bay hằng bao nhiêu cây số sau khi được biết Sư phụ giảng Pháp tại Quảng Châu. Một số trong họ không có tiền để mướn phòng ngũ và họ chỉ ăn mì qua ngày. Sau khi nghe như vậy, Sư phụ để cho họ vào ngay và tất cả đều được ngồi dưới đất ngay trước khán đài. Họ thành tâm chấp tay chào Sư phụ. Toàn vận động trường tràn ngập tiếng vỗ tay.

Trong ba hoặc bốn ngày đầu chúng tôi thường nghe những tiếng động lạ lùng. Một người ngồi ngay bên cạnh tôi thường ho với một tiếng ho lạ lùng. Ông ta ho ghê gớm như là muốn ho ra cả buồng phổi của ông ta. Tôi nhìn lên và thấy một khối khí dầy đặt trên trần nhà. Cả trần nhà như bị bao trùm bỡi khối khí dầy đặc và bụi bậm này. Tôi chú ý thấy Sư phụ từng chập từng chập phủi một cái gì bấm trên áo ông. Sau này tôi hiễu ra lý do. Cũng giống như Sư phụ viết trong bài giảng thứ năm của Chuyển Pháp Luân : “Mỗi khi nó mang những cái gì xấu đến tôi, tôi chỉ phủi đi. Sau đó lại tiếp tục giảng.”

Đến ngày thứ tư, Sư phụ nói với chúng tôi, Ông sẽ tịnh hoá cơ thể của chúng tôi. Sư phụ kêu chúng tôi đứng lên, nghĩ nơi mình có bệnh hoặc nơi bị bệnh của người thân trong gia đình, rồi dậm chân phải của chúng tôi. Chúng tôi làm y như lời Sư phụ dạy và dậm chân phải của chúng tôi. Khi Sư phụ nâng hai tay lên và đè xuống, tôi cảm thấy rõ ràng có một cái gì kỳ cục, lành lạnh chuyển xuống và đi ra ngoài khi chúng tôi dậm chân phải của chúng tôi. Sư phụ tịnh hoá cho chúng tôi! Từ đó tôi hoàn toàn bỏ lại sau sự tích nhiều chứng bệnh của tôi và bắt đầu con đường tu luyện như một con người khoẻ mạnh. Sau khi Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho chúng tôi, tôi không còn nghe cái người sau lưng tôi ho nữa. Khi tôi lại ngó lên trần nhà, bầu không khí lại trong sạch như mới được giặt giủi. Chúng tôi ngồi trên các ghế sau lưng Sư phụ. Sư phụ thường quay đầu về hướng chúng tôi nói, “Tất cả chư vị sẽ được đối xữ như nhau. Tôi thường nhìn về chư vị. Tôi sẽ không bỏ quên một người nào ngồi hay đứng sau lưng tôi.” Sư phụ nói với chúng tôi, rằng chúng tôi sẽ có một số phản ứng sau khi cơ thể được tịnh hoá. Sau khi chúng tôi trở lại khách sạn, một số trong chúng tôi cảm thấy bị lạnh, bị nóng sốt, bị nổi mục hoặc cả bị đi tước. Và một số người bị đau toàn thân. Có người khác thì bị nhức đầu trầm trọng. Họ không ngồi dậy nổi hoặc ăn một cái gì. Nhưng qua ngày hôm sau mọi người đều ngồi dậy cả và đi đến nghe giảng như thường. Tình trạng này kéo dài hai ba ngày. Sau đó mọi người cảm thấy rất mạnh khoẻ. Không ai còn cảm thấy khó chịu. Khi bước đi, chúng tôi cảm thấy như có người đẩy ở phía sau lưng.

Tôi không nhớ đó là đêm thứ mấy. Tôi nghe tiếng mừng reo lớn trong toà nhà mà tôi đang ở. Bầu trời Quảng Châu và nhất là bầu trời bên trên chỗ mà các đồng tu ở, chúng tôi nhìn thấy nhiều Pháp Luân lớn và nhỏ xoay tròn. Thật là một quang cảnh tuyệt đẹp. Nhiều đồng tu và các du khách trong cùng khách sạn đều chứng kiến quang cảnh này. Nhiều đồng tu mà có máy ảnh, họ liền chụp lấy cái quang cảnh quí báu này làm chứng cho sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp.

Trong những ngày đó mà chúng tôi được học Pháp, đài khí tượng Quảng Châu có thông tin rằng thời tiết thật phi thường đẹp. Họ cũng nhắc đến an ninh công cộng những ngày đó có tiến bộ. Chúng tôi đều biết, chính Sư phụ đã mang lại thái bình cho Quảng Châu. Để giúp chúng tôi tiếc kiệm tiền, Sư phụ đã hoàn tất lớp học mười ngày trong có tám ngày.

Mỗi khi hồi tưởng lại những ngày hạnh phúc đó, tôi chạch nhớ điều mà Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân, “Tôi nghĩ những ai mà có thể trực tiếp nghe lời giảng Pháp của tôi, tôi nói rằng, thật là…. Chư vị sẽ biết trong tương lai là quảng thời gian này vô cùng quí báu’ Những lời dạy của Sư phụ hướng dẫn tôi dần hiểu được ý nghĩa của đời người, đó là trở lại bản lai của mình. Sau khi tìm được Chân Thiện Nhẫn, đại Pháp của vũ trụ, điều mà tôi hằng chờ đợi qua bao nhiêu cuộc đời của tôi, tôi bắt đầu và tiếp tục đi trên con đường tu luyện của tôi. Tôi đang đi trở về lại căn bản nguồn cội của tôi.

* * * * *

Kinh nghiệm cá nhân của tôi được nhìn thấy Sư phụ tại Vũ Hán năm 1993

Bài của một đồng tu tại thành phố Vũ Hán

Vào mùa Xuân 1993, Sư phụ đi thành phố Vũ Hán để giảng Pháp trong một giảng đường của một học viện nghiên cứu mà là chi nhánh của một bộ trong chính phủ Trung Quốc. Vì đây là lần đầu tiên Ông dạy Pháp Luân Công tại Vũ Hán, để cho nhiều người hơn được biết về nó, Sư phụ mang theo ba người đệ tử đi từ Bắc Kinh đến và để ra ba ngày để trị bệnh cho người bệnh. Trong ba ngày đó, càng ngày càng có nhiều người bệnh hơn đến để được chữa trị. Nhất là đến ngày thứ ba, họ đến thành một giòng người bất tận. Nhiều người không muốn rời đi cho đến khi đêm đã đến. Những người, với những chứng bệnh khác nhau, nhất là những chứng bệnh khó khăn và bất trị, đến từ khắp nơi. Sau khi Sư phụ chữa trị họ tất cả đều được hết bệnh một cách mầu nhiệm. Rất nhiều người hiểu được sự lạ thường của Pháp Luân Công và sự từ bi to lớn của Sư phụ qua những sự kiện này.

Câu chuyện thật sau đây khiến lưu ý tôi nhiều nhất :

Một người đàn bà lớn tuổi được chồng và con dâu mang đến phòng họp. Bà ta đã bị bại liệt từ năm sáu năm nay và không thể tự săn sóc. Họ dìu bà ta đến bên Sư phụ. Bà ta dựa trên một chiếc ghế vì bà không thể đứng vững. Sư phụ chỉ nhìn bà ta mà không động tay. Một lúc sau, Sư phụ kêu bà ta đứng thẳng dậy. Lúc đầu bà ta rất sợ, nhưng sau đó Sư phụ khuyến khích bà ta đừng có sợ, vậy bà ta đứng thẳng người dậy. Sau đó Ông kêu bà ta bước tới. Bà hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng bước một bước dưới sự khuyến khích của mọi người. Sau đó bà ta bước tới với tự tin. Sau đó, bà được kêu bước lên cầu thang, nhưng không dám bước. Sư phụ nói với bà ta, “Bước lên đi! Không có sao đâu!” Sau đó bà thật sự bước lên cầu thang. Sau đó bà ta bước đi về nhà tự một mình. Sau đó tôi đi ra khỏi phòng họp và nhìn thấy bà đang đi vòng vòng một mình, vì vậy tôi hỏi bà ta tại sao không đi về nhà nghỉ ngơi. Bà ta nói, “Tôi không biết tại sao, tôi chỉ muốn bước đi. Sau khi tôi về nhà, tôi cảm thấy như là tôi muốn đi bộ một vòng. Vì vậy tôi bước đi tới lui trong nhà và sau đó cuối cùng bước trở lại nơi này. Tôi đã không bước đi được như vậy trong nhiều năm. Tôi thật vô cùng hạnh phúc!”

Có một sự kiện nữa mà tôi sẽ không bao giờ quên:

Khoá giảng đặc biệt này lâu mười ngày. Sư phụ để ra hơn một tiếng rưỡi đồng hồ để giảng Pháp mỗi ngày và sau đó dạy chúng tôi các công pháp.

Một ngày kia sau khi buỗi học bắt đầu, một người đàn ông khoảng 40 tuổi muốn đi vào mà không có giấy vào cữa, một nhân viên giữ ông ta lại và giải thích rằng ông ta phải có giấy vào cữa mới vào phòng họp được. Ông ta không nghe mà còn làm một trận nói rằng, “Tôi đến nơi này để thách thức Ông ta (Sư phụ). Thầy tôi hơn 100 tuổi, nhưng Ông ta [Sư phụ Lý] còn trẻ như vậy!” Ông ta cũng nói nhiều lời khó nghe. Sau đó Sư phụ biết được và cho phép ông ta đi vào. Sau khi được nghe Sư phụ thuyết giảng, ông ta ra đi rất bình yên. Ông ta gặp lại người nhân viên và nói rằng, “Tôi sẽ không gây rắc rối nữa. Ông ta là một vị Thầy chân chính!”

Mỗi lần hồi tưởng lại những ngày hạnh phúc mà tôi được cái phước lắng nghe Sư phụ dạy Pháp, tôi luôn cảm thấy một niềm tôn kính và quí trọng sâu xa Sư phụ. Trước mỗi sự mầu nhiệm mà tôi được kinh nghiệm qua, tôi hiểu được sự cứu độ đại từ bi của Sư phụ, và qua chúng niềm tin của tôi nơi Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp càng thêm kiên định.

* * * * *

Một kinh nghiệm mầu nhiệm Sư phụ dạy Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Vũ Hán

Bài của một đồng tu tại Vũ Hán

Tôi bị nhiều chứng bệnh. Tôi đã bị giải phẩu nhiều lần và cái đau đớn mà tôi phải chịu đựng thật khó diễn tả. Tôi đã tập luyện nhiều môn khí công sau khi y viện không thể chữa lành các bệnh của tôi ; tuy nhiên, tôi không thấy có nhiều tiến bộ.

Tháng ba năm 1993 Pháp Luân Công được truyền bá đến thành phố Vũ Hán. Tôi được may mắn mua được một cái vé từ Hội khí công để tham dự Khoá học Pháp Luân Công. Cái vé mà tôi mua được là cho một khoá học mười ngày, và giá là 50 đồng (tiền Trung Quốc) cho lần đầu tham dự và 25 đồng cho lần thứ nhì hoặc những lần kế tiếp. Thường thường, mỗi khoá học nữa ngày của các thầy khí công khác là giá 100 đồng. Tôi rất chú tâm vào cái đại pháp sâu xa của Sư phụ sau khi được nghe buỗi học đầu tiên tại thị sảnh khiến tôi hoàn toàn quên mất các ‘chứng bệnh’ của tôi. Điều mà tôi đã đi tìm kiếm hằng trăm ngàn năm là cái Đại Pháp này! Điều mầu nhiệm là tôi không thấy Sư phụ chữa trị bệnh cho tôi, nhưng tất cả các chứng bệnh mà đã làm tôi khó sống nay đã thình lình biến mất hết. Giống như một cái xiềng xích mà đã khoá chặt tôi nay thình lình được cất đi. Trong khi tôi đạp xe đạp về nhà sau buỗi học ngày hôm đó, thì giống như có người đẩy tôi ở đằng sau lưng. Khi tôi nhìn lại phía sau thì không có ai cả. Tôi nhớ lại Sư phụ nói Pháp thân của ông che chở cho chúng ta, và đó là sự thật.

Niềm vui có được một cơ thể nhẹ nhàng không bệnh hoạn khiến tôi hăng hái đi truyền tin sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp đến cho nhiều người mà có duyên.

Một điều hết sức đặc biệt đã xãy ra trong lúc khoá học. Chúng tôi đều cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật lớn lao, vì vậy tôi kêu một đồng tu, mà cùng đi đến lớp học với tôi, đi mua một cái máy thâu âm mới và băng thâu để ghi âm lại mười ngày khoá học. Chúng tôi muốn thâu âm những lời giảng Pháp của Sư phụ. Trong ngày thứ hai, chúng tôi bấm nút thâu. Sau đó, chúng tôi nghe Sư phụ nói, “Vì tôi không muốn chư vị thâu băng, máy thâu băng của chư vị sẽ không chạy.” Sư phụ không có làm một cử chỉ gì để ngăn cản chúng tôi thâu băng buỗi giảng. Ông tiếp tục giảng Pháp. Lúc bấy giờ ngộ tính của chúng tôi kém, vì vậy chúng tôi tiếp tục bận rộn lo thâu băng. Khi chúng tôi về đến nhà và mang cái cuộn băng ra, thì thấy rằng cuộn băng đã bị gảy thành nhiều mảnh. Tất cả các đồng tu nhìn thấy cảnh này đều giựt mình.

Sau đó, khi Sư phụ được mời nói chuyện tại Đài Truyền thanh Kinh tế Trường Giang và Ông trả lời những câu hỏi của các thính giả, chúng tôi hỏi Sư phụ nếu chúng tôi có thể thâu băng buổi nói chuyện không. Sư phụ mỉm cười và nói, ‘Được!’ vậy chúng tôi thâu băng.

Có một người quen có một chứng bệnh trầm trọng và nằm liệt giường. Khi thân nhân của bà ta đi làm hết, họ mở máy truyền thanh cho bà ta nghe. Đúng vào lúc Sư phụ đang nghe một người bệnh khác hỏi trên đài truyền thanh. Sư phụ kêu người bệnh này chống tay trên mặt bàn ngồi dậy và thư giảng toàn thân. Nghe theo lời Sư phụ dặn, người quen này để hai bàn tay của bà lên mặt bàn bên cạnh giường và cũng thư giản toàn thân. Sau đó bà ta có thể bước ra khỏi giường ngay và tự săn sóc cho mình. Khi gia đình bà trở về nhà, tất cả đều rất vui mừng. Nhiều người trong gia đình của bà ta sau này bắt đầu tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.

* * * * *

Một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Vũ Hán ghi lại những câu chuyện mầu nhiệm khi Sư phụ ban giảng Pháp Luân Đại Pháp

Tháng ba năm 1993, Sư phụ tổ chức khoá học thứ nhì Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Vũ Hán. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp lớn lao như vậy nên kêu nhiều bạn bè và nói với họ đi nghe giảng. Họ cũng đã hụt bốn bài giảng đầu. Sư phụ nói với các học viên rằng họ sẽ bị không thiếu mất một điều gì. Một cựu chiến binh bị một chứng bệnh nhiễm trùng trong máu khiến gan anh ta bị lâm bệnh trong lúc chữa trị. Kết quả anh ta bị chứng viêm gan. Sau vài buỗi học, đôi chân sưng vù của anh ta đã bắt đầu bình phục. Từ đó, anh ta được khoẻ mạnh.

Tháng chín 1993, Sư phụ tổ chức ba khoá học liên tiếp Pháp Luân Công tại Vũ Hán. Một ngày kia có một người mà tự cho rằng đã tu luyện đến một cấp rất cao nói với tôi, “Mỗi khi có thầy khí công đến Vũ Hán dạy, tôi đều có thể dùng công năng của tôi lấy đi các chữ trên bức phướn của họ. Chỉ một lần ngoại lệ là khoá dạy mười ngày của Thầy anh, các chữ trên tấm phướn không thể nào bị lấy đi được.” Ông ta cũng nói, “Cấp bực của vị thầy này là vô cùng cao.”

Năm 1994, Sư phụ tổ chức một lớp học tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Vì trời rất nóng, một đồng tu đưa cho tôi một cây quạt. Tôi vừa phẩy quạt thì tôi nghe Sư phụ nói, “Tất cả chư vị, xin hãy để quạt xuống.” Tôi vừa để cây quạt của tôi xuống, và ngay tức thời tôi cảm thấy một luồn gió chậm mát thổi qua chúng tôi.

Tháng mười hai năm 1994, Sư phụ tổ chức một lớp học cuối cùng trên lục địa Trung Quốc tại thành phố Quảng Châu. Nhiều người từ khắp nơi trên đất nước đi đến đó. Nhiều người không có vé và phải đợi ở bên ngoài. Sư phụ không muốn để cho các học viên đến từ xa ở bên ngoài phòng họp. Vì vậy ở mỗi buỗi học Sư phụ đều nói, “Các học viên ở bên ngoài phòng họp cũng vậy, chư vị sẽ không bị thiếu một thứ gì!” Sau này, theo sự yêu cầu của Sư phụ, các người tổ chức đồng ý cấp thêm một phòng họp để phát hình trực tiếp buỗi giảng của Sư phụ trên máy truyền hình.

Chồng của Ronglian bị một chứng bệnh tim trầm trọng và về đêm ông không thể nằm xuống ngũ. Sau khi nghe về sự mầu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp, chị ta cố hết sức để có được hai cái vé quí báu vào cữa và họ đi tham dự buỗi học cuối cùng giảng Pháp tại thành phố Quảng Châu. Sau khi từ lớp học trở về, chồng của chị dứt hẳn bệnh tim và cái đầu trọc của chị vì bệnh nay cũng mọc tóc trở lại.

Khi Sư phụ cho các khoá học tại Tế Nam và Quảng Châu, một số học viên không có dù. Mỗi khi chúng tôi cần đi đến lớp học, thì mưa ngưng và khi chúng tôi đã đến phòng họp, mưa lại bắt đầu trở lại. Khi lớp học mãn và chúng tôi sắp rời đi về nhà, cho dù là nhà xa bao nhiêu, chúng tôi vẫn không bị ướt mưa. Trời lại mưa trở lại khi chúng tôi đã về đến nhà. Chỉ có một lần ngoại lệ. Đó là sau khi lớp học xong, chúng tôi đã đi chợ chơi, trời bắt đầu mưa ngay.

* * * * *

Sư phụ đã ban cho tôi một đời sống thứ nhì

Bài của một đồng tu từ thành phố Quảng Châu

Trong khoảng 19 và 25 tháng bảy 1994, Sư phụ lại đến Quảng Châu tổ chức khoá học Pháp Luân Công lần thứ tư.

Tôi may mắn được tham dự các buỗi giảng Pháp của Sư phụ. Sư phụ xem người rất trẻ, cao lớn và đẹp. Một đồng tu mà mắt thiên mục đã mở nói rằng có một vòng sáng trên đầu Sư phụ, phát ra ánh sáng. Trong khi Sư phụ thuyết giảng, Ông đưa ra những chứng minh. Ông đôi lúc cũng chữa trị bệnh cho các học viên. Mỗi khi tôi nhớ lại những cuộc chữa trị bệnh cho các học viên, tôi không cầm lòng rất cảm động với những giọt nước mắt mừng vui, cảm tạ Sư phụ ban cho tôi một đời sống thứ hai.

Tôi bị nhiều chứng bệnh từ khi còn bé. Bệnh gan và tim đặc biệt nghiêm trọng. Không bao lâu trước khi tôi đắc Pháp, các bệnh của tôi trở nên nghiêm trọng đến độ tôi cảm thấy gan tôi rất đau và bị sưng và tôi kinh qua những cơn đau ngực thường xuyên.

Tôi còn nhớ ngày 21 tháng bảy 1994, khi buỗi học ngày hôm đó sắp kết thúc, Sư phụ nói từ nơi bực giảng, “Các học viên, xin hãy chú ý! Hôm nay tôi sẽ chữa trị các bệnh tim của chư vị. Xin hãy ngồi trên ghế và đừng cử động. Đừng nghĩ gì cả!” Ngay tức thời nhiều ngàn đồng tu trong Thính phòng của sở Logistic của hạt quân đội Quảng Châu trở nên im thinh thích. Chỉ trong một giây đồng hồ, Sư phụ nói xong rồi. Ngay lúc bấy giờ tôi không còn cảm thấy một chút đau nào cả nơi vùng tim của tôi ; Không cả một chút đau nào trước hoặc sau ngực tôi và tôi không cảm thấy phập phòng nữa. Niềm vui của tôi thật ngoài sự diển tả. Các bác sĩ đã nói, tôi có thể sống tối đa thêm tám năm nữa thôi và tôi cần phải uống thuốc trọn đời; nhưng, cái bệnh này đã biến mất trong ngay giây phút đó.

Sau nhiều ngày Sư phụ lại nói trong khoá giảng, “Những người với bệnh gan xin hãy chú ý. Hôm nay tôi sẽ chữa trị bệnh gan cho chư vị.” Ngay lúc bấy giờ khi các đồng tu trở nên im lặng, Sư phụ nói, “Xong rồi.” Bệnh gan mà đã làm tôi đau đớn hơn mười năm đã biến mất. Chỉ lúc bấy giờ tôi mới thật sự biết một người cảm giác như thế nào với một cơ thể không bệnh hoạn. Từ ngày đó đến nay, tám năm đã qua. Tôi không còn sử dụng thuốc men để giũ lại mạng sống của tôi, và tôi đã sống một cuộc đời khoẻ mạnh và hạnh phúc từ đó. Làm sao đó không phải là một sự mầu nhiệm?

Có một câu nói xưa rằng, “Là thầy một ngày, là cha trọn đời.” Trong khi tôi bị cầm tù trong một trung tâm tẩy não, những người mà cố tẩy não tôi hỏi tôi tại sao tôi kiên định trong việc tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với họ kinh nghiệm của tôi. Sau đó tôi cũng thêm một câu, “Đó là điều mà cá nhân tôi đã kinh nghiệm.” Họ sau đó không còn gì để nói. Bât kể bọn Giang cố như thế nào để bôi nhọ và thoái mạ Pháp Luân Đại Pháp, niềm tin của tôi không bao giờ thay đỗi vì cả mạng sống của tôi là do Sư phụ và Pháp Luân đại Pháp ban cho. Nơi đây tôi muốn nói với những ai mà có cơ hội biết Pháp Luân Đại Pháp, đó là để cứu độ chúng sinh.

* * * * *

Chứng kiến Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho một đồng tu

Bài của một đồng tu từ thành phố Đại Liên

Ngày 27 tháng ba 1994, Sư phụ đến thành phố Đại Liên tại tỉnh Liễu Ninh lần đầu để dạy Pháp. Tôi nhìn thấy một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi đứng trước cữa phòng giảng. Bà ta đi đứng khó khăn, vì vậy người chồng bà ta cổng bà ta trên lưng của ông ta đi vào phòng giảng. Bà ngồi trên chiếc ghế bành được mang đến nơi hàng đầu khiến nhiều người đồng tu đều chú ý.

Nói chuyện với bà, chúng tôi được biết bà trong giới nghiên cứu khoa học. Bà đã bị một cuộc giải phẩu nghiêm trọng xương sọ năm 1991 và cho đến hai năm sau không có thể trở lại làm việc. Không bao lâu sau khi bà trở lại làm việc bà bị một cơn cãm mạo trong một chuyến công du và trở bệnh rất nặng. Bà đã thử nhiều phương pháp nhưng không thể trị được lành cơn bệnh của bà. Sau đó, một đồng tu mà đã tham gia các buỗi giảng của Sư phụ giới thiệu Pháp Luân Công với bà ta và khuyên bà ta nên đọc quyển Trung Quốc Pháp Luân Công. Người đồng tu này cũng nói với bà ta rằng Sư phụ sẽ đến Đại Liên giảng Pháp. Bà đọc quyển sách và hiểu được Pháp Luân Công, vì vậy bà mua vé và đến tham gia lớp học của Sư phụ.

Trước khi buổi giảng bắt đầu, Sư phụ nhìn thấy bà ta. Sư phụ kêu một số đồng tu mà giúp việc cho khoá giảng và một số nhân viên từ Hội Khí công Đại Liên nên khuyên bà ta trã lại vé và rời đi. Chồng bà đi nói chuyện với Sư phụ. Sư phụ nói với chồng bà là ông sẽ không trị bệnh cho một ai. Chồng bà nói, “Chúng tôi không phải đến đây để được trị bệnh. Chúng tôi đã đọc sách của ông và lắng nghe những băng thâu âm các buỗi giảng của Ông hai tuần lễ trước. Chúng tôi đến đây để tu luyện.” Sư phụ nói, “Vị đồng tu này có ngộ tính tốt.” Sau đó Sư phụ đi đến gặp người đàn bà.

Bà đứng dậy khi Sư phụ đi đến. Sư phụ kêu bà ngồi xuống và vỗ lên cổ bà hai lần và lên đầu bà hai lần. Sau đó Sư phụ tịnh hoá hai vai của bà. Sau đó, Sư phụ kêu bà bước đi. Khi bà đi đến giữa phòng họp, Sư phụ kêu bà ngừng lại. Sau đó Sư phụ tịnh hoá đôi chân cho bà. Sau đó, Sư phụ nói, “Được rồi. Thử bước đi lại đi.”

Bà bước đi tới lui. Nhiều đồng tu đứng dậy và vỗ tay bà.

Sau buỗi giảng bà cảm thấy đôi chân rất nhẹ. Bà bước ra khỏi phòng họp tự một mình và đi về nhà bằng xe buýt. Sau đó, chẳng những bà có thể bước đi một mình, mà bà còn có thể đi lên xuống cầu thang một mình. Bà không còn cần người khác cỏng bà. Đó là một sự mầu nhiệm. Sư phụ tịnh hoá cơ thể của vị đồng tu chân chính này.

Qua sự tham dự Pháp giảng và qua kinh nghiệm của chính bà, bà dần hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại và siêu phàm. Bà quyết định tu luyện tinh tấn và kiên trì trong Pháp Luân Đại Pháp. Để cảm tạ Sư phụ đã cứu bà, họ làm một tấm phướn thật đẹp ghi rằng, “Pháp Luân Công là một bữu báu khoa học.” Họ trình bức phướn lên Sư phụ khi khoá học kết thúc.

* * * * *

Ký ức những câu chuyện mầu nhiệm khi Sư phụ dạy Pháp tại Vũ Hán và Quảng Châu

Bài của một đồng tu tại thành phố Vũ Hán

Ngày 25 tháng ba 1993, tôi đi nghe khoá giảng mà Sư phụ ban ra. Khi tôi trên xe buýt bóp của tôi bị mất cắp và tấm vé cũng bị mất theo. Vì vậy khi tôi đi đến phòng giảng, tôi không thể đi vào vì không có vé. Tôi thật là lo lắng và chờ đợi cho đến khi phần đông người đã đi vào phòng giảng. Ngay trước khi người xướng ngôn viên bắt đầu, tôi thình lình thấy trong óc tôi con số ghế trên tấm vé là ‘hàng 10, ghế số 9’. Nên tôi nói với người giữ cữa và cô ta xác nhận là ‘hàng 10, ghế số 9’ vẫn còn trống, vì vậy họ để cho tôi đi vào.

Tôi tin rằng cũng giống như lời Sư phụ nói, tất cả đều tuỳ nơi duyên phận – trong đó nếu tôi phải được tham dự, họ sẽ để cho tôi vào.

Một ngày nọ trong năm 1994, tôi cảm thấy rất khó chịu và không ăn uống gì trong hai ngày. Và bao tử tôi đau đến độ tôi nằm lăn lộn trên giường. Chồng tôi nhìn thấy và hỏi tôi nơi bị đau. Anh ta nói đó là ruột dư, và anh ta đã bị mỗ vì đó trước đây. Tôi không đồng ý với điều anh ta nói, “Tôi đã tu hơn một năm, cái ruột dư đó đến từ đâu ?”

Sư phụ nói, “Là đồng tu chân chính, chúng ta phải nhìn vấn đề từ một cấp rất cao thay vì từ cấp của người thường. Nếu chúng ta tin rằng là chúng ta bị bệnh, điều đó có thể thật sự tạo cho chư vị trở thành bị bệnh.” (Chuyển Pháp Luân)

“Chúng tôi đã nói tốt xấu từ nơi một niệm đầu, và ý tưởng lúc bấy giờ có thể mang đến những hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi ý niệm của tôi trở nên chính, cơn đau dứt tức thời và tôi bắt đầu cảm thấy đói và muốn ăn thức ăn.

Ngày 25 tháng ba 1993, trước khi đi nghe khoá học, tôi mang theo một số thuốc Tàu. Sau khi nghe Sư phụ thuyết giảng xong, tôi thật cảm thấy rất khoẻ mạnh, đủ để có thể vứt đi hết các thuốc men. Tôi khoẻ mạnh đến độ từ đó tôi không còn cần uống thuốc men gì cả. Trước đây tôi thường có bệnh đã kéo dài trên 20 năm, kể cả một cột đĩa lệch, trật cổ, bệnh tim, áp huyết thấp, bứu trong tử cung, bón và các bệnh khác. Chủ hảng tôi phải trã hằng trăm đồng tiền thuốc mỗi tháng cho tôi. Tôi hy vọng, rằng ai nghe được câu chuyện của tôi sẽ hiểu được Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt diệu!

Tháng tư 1994 tôi nghe nói có một đồng nghiệp bị bệnh thiếu máu (leukemia) và phải đi nhập viện. Tôi đi gặp chị ta. Da của chị ta đầy những mục vàng. Bác sỹ nói máu của chị ta cũng màu vàng và họ muốn rút nó ra, thanh lọc nó bằng thuốc và chích nó trở vào trong cơ thể của chị. Mỗi giai đoạn tốn 10, 000 đồng. Nhưng mỗi khi chị đi về nhà sau cuộc trị liệu, cơn bệnh lại tái phát, vì vậy chị phải nằm lại y viện. Tôi kể chị nghe câu chuyện của tôi, chị tỏ ý quan tâm và muốn học tập Pháp Luân Công. Chỉ trong một vài ngày sau, chị có thể rời y viện và yêu cầu tôi chỉ cho chị các bài tập. Sau khi học tập Công và học Pháp, chị dần dần bình phục và màu da của chị trở lại bình thường.

Tôi mời chị ta đi tham dự khoá giảng của Sư phụ tại thành phố Quảng Châu cuối năm 1994. Trước khi chúng tôi rời đi Quảng Châu, chồng chị nghe biết được chương trình của chúng tôi và cũng muốn đi với chúng tôi. Anh ta nói, “Nếu Pháp Luân Công có thể trị lành bệnh của vợ tôi, vậy vị Sư phụ phải là rất vĩ đại. Làm sao tôi có thể bỏ qua khi Ông sắp cho khoá dạy tại Quảng Châu?” Lúc bấy giờ tôi chỉ có một cái vé cho vợ anh ta. Tôi không có vé nào nữa cho anh ta. Anh ta nói, “Cả nếu tôi không thể đi vào bên trong tham dự khoá giảng, tôi sẽ rất hân hạnh nếu chỉ được nhìn thấy vị Sư phụ.” Vì vậy anh ta cố để được đi theo chúng tôi.

Trên chuyến xe lữa đi Quảng Châu, chúng tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ và cũng nhìn thấy các thiên quân và thiên tướng bão vệ cho chúng tôi. Chuyến đi Quảng Châu của chúng tôi được bình yên. Khi chúng tôi đến khoá giảng của Sư phụ, chị đồng nghiệp của tôi lúc bấy giờ nhìn thấy một Pháp Luân to lớn bao trùm bầu trời nơi một không gian khác. Bên trong rất yên và trật tự. Nhưng bên ngoài rất hổn loạn, với rất đông người từ các triều đại khác nhau. Sau khi chúng tôi đến Quảng Châu, bạn đồng nghiệp của tôi và tôi đi vào trong nghe khoá giảng. Chồng chị ấy, cùng với hơn 500 người khác mà không có vé vào, ngồi ở bên ngoài sân vận động, mà được nghe truyền thanh qua máy phóng loa. Qua ngày thứ hai, một đồng tu vì có việc gấp cần phải đi đã cần trã lại vé, vì vậy chồng của cô bạn đồng nghiệp tôi có được vé và đi vào.

Có điều rất đặc biệt, trong tám ngày tại Quảng Châu, trời mưa mỗi ngày, nhưng nó ngưng lại khi chúng tôi đang trên đường đi đến hoặc về nhà từ khoá giảng, nhưng nó lại mưa lại khi chúng tôi vừa bước chân vào giảng đường hoặc vào nhà.

Trong khoá giảng Sư phụ kêu chúng tôi nghĩ đến nơi trong cơ thể mà chúng tôi cảm thấy khó chịu. Nếu chúng tôi khoẻ mạnh, chúng tôi có thể nghỉ đến thân nhân mà bị khó chịu nơi phần nào của cơ thể họ. Chồng của cô bạn đồng nghiệp tôi nghĩ đến đứa con gái làm giáo học. Giây cổ họng của cô ta bị hư hai năm trước và cô không thể nói chuyện được. Không thuốc nào có thể chữa trị chứng bệnh của cô ta. Ngày hôm đó trong khoá học, anh ta đã nghĩ đến tình trạng khó ở của cơ thể đứa con gái của ông.

Sau khi anh ta trở về nhà, người con gái nói với anh ta, “Ngày thứ ba sau khi ba mẹ đi Quảng Châu (ngày mà Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho các đồng tu hoặc thân nhân của họ), con có lại được giọng nói và có thể nói chuyện.”

Ở cùng khách sạn của chúng tôi là một sinh viên mang mắt kiếng. Anh ta nói khi nghe Sư phụ nói, “Chư vị có khi nào nhìn thấy một vị Phật hay một vị Đạo ngồi nơi đó với điếu thuốc lá trên môi không?” (Chuyển Pháp Luân) anh ta nghĩ không có Phật hay Đạo nào mà mang mắt kiếng cả. Trên đường về nhà, anh ta nghe tiếng như cặp mắt kiếng anh ta bị bể. Anh ta không để ý và khi về đến khách sạn, anh ta thấy rằng cặp mắt kíếng đã bị bể. Lúc bấy giờ anh ta hiểu được anh ta không nên mang mắt kiếng nữa, vì vậy anh ta dẹp cặp mắt kiếng đi. Dần dần anh ta có thể nhìn thấy càng lúc càng rỏ không cần mắt kiếng.

* * * * *

Các đồng tu Pháp Luân Công tại thành phố Quí Dương nhắc lại thời quí báu khi Sư phụ thuyết giảng tại Trung Quốc

Có nhiều câu chuyện cảm động từ bốn chuyến đi dạy Pháp của Sư phụ tại Quí Dương. Nhiều người có đủ phước để được nghe chính Sư phụ giảng Pháp. Trong năm năm qua, bất kể môi trường tà ác đến đâu và tình trạng rắc rối đến đâu – sự kiên định của các đồng tu để tu luyện và đi theo Sư phụ là vững như đá tảng. Để chứng thực Pháp, tỏ sự biết ơn với Sư phụ và khuyến khích các bạn đồng tu, một số đồng tu muốn chia sẻ những kinh nghiệm của họ.

Xiao Wang tham dự khoá dạy đầu tiên của Sư phụ tại Quí Dương. Trong ngày thứ hai và thứ ba, trong khi anh ta tập bài công số hai, vợ anh ta (chưa là một đồng tu lúc bấy giờ) nhìn thấy và cảm được một bánh xe sáng to quay trong trán và đỉnh đầu của bà ta. Bà ta cảm thấy nhức đầu và đau. Xiao Wang hỏi Sư phụ điều gì xãy ra cho vợ của anh ta và Sư phụ trã lời rằng điều đó tốt và kêu anh ta đừng để ý nữa. Sau này cặp vợ chồng hiểu ra rằng Sư phụ đã điều chỉnh cơ thể cho bà ta. Bà ta chưa đi khoá học lúc bấy giờ, nhưng Sư phụ đã xem bà ta như một đồng tu.

Khi Sư phụ sữa chữa bài tập cho Xiao Wang, anh ta cảm thấy như năng lượng tràn đầy, và năng lượng chảy rất mạnh. Trong khi ôm bánh xe ở hai bên tai, anh ta cảm thấy rằng Pháp Luân đang xoay trong lòng bàn tay anh ta với một sức rất mạnh. Có một luồng năng lượng hình óng rất mạnh chạy xuyên qua lỗ tai anh ta và qua bên lòng bàn tay bên kia. Năng lượng chạy lại xuyên qua lỗ tai và trở về lòng bàn tay trước. Nó kéo dài 4-5 phút. Khi nghe những lời chỉ dẫn của Sư phụ, Xiao Wang cảm thấy đỉnh đầu của anh ta mở ra và đóng lại như một cái miệng cá. Nó xãy ra nhiều lần.

Ông He vào khoảng 70 tuổi. Ông ta đã về hưu vì lý do sức khoẻ trước khi ông ta đi đến lớp học của Sư phụ. Ông được nổi tiếng vì sức khoẻ yếu kém và phải nằm lại y viện mỗi năm nhiều lần. Hơn nữa, ông phải đi chích thuốc mỗi tuần và uống thuốc mỗi ngày. Ông có nhiều bệnh như là (sciatica, coronary occlusion) và bị thương xương sống và các bệnh khác. Ông bị bất tỉnh mỗi khi cơn đau xương sống phát nặng. Ông đi chữa trị với nhiều bác sỹ nổi tiếng trong vùng Quí Dương và không tìm được thuốc trị. Trước khi đi tham dự lớp học đầu tiên của Sư phụ, Ông He lắng nghe lời dạy của Sư phụ trong một rạp hát tại quảng trường Chunlei, và bệnh cột xương sống của ông hết ngày hôm đó. Sau này, Ông He đi tham dự lớp học đầu tiên của Sư phụ. Trong 11 năm qua, Ông He không bao giờ phải uống thuốc và đơn vị làm việc của ông không phải trã một đồng xu tiền thuốc nào cho Ông nữa.

Bà Zhou, vợ ông He, cũng bị nhiều chứng bệnh. Bà bị mất ngũ, (anaemia, thrombocytopathy, gastric bleeding, bronchiectasis, serious neurasthenia), và phần dưới của đôi chân lạnh và mất cảm giác. Quanh năm bà phải nhờ vào các chai nước nóng để giữ cho ấm thân. Để chữa trị những bệnh đó bà đi tham gia nhiều lớp khí công và cả đi Bắc Kinh để học Khí công. Bà mất nhiều tiền trên thuốc men và để học khí công, nhưng đều vô ích. Ngày đầu tiên đi nghe lớp học của Sư phụ, bà cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, và lòng bàn tay trắng bệch của bà trở nên hồng hào. Bà tức thời hiểu được rằng Pháp Luân Công không phải là một môn khí công tầm thường, và cũng cảm thấy sự từ bi và hiền lành của Sư phụ, vì không có một thầy khí công nào mà sữa chữa cho học trò như Sư phụ. Từ đó bà Zhou bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công một cách nghiêm chỉnh và tất cả các bệnh đều biến mất.

Cô Huang khoảng 60 tuổi, bị bệnh nhức đầu từ thuở bé. Nó đã làm phiền cô từ nhiều năm. Trong ba ngày cuối lớp học thứ ba của Sư phụ, cô cảm thấy chóng mặt khi Sư phụ vừa dứt nói về trị bệnh. Tuy nhiên cô rất ý thức. Bộ đầu của cô lắc về hai phía ba lần, và bệnh nhức đầu của cô biến mất và không bao giờ trở lại! Không bao lâu sau khi lớp học chấm dứt, cô bị phỏng hai lần. Lần thứ nhất, cô bị dầu ăn nóng đỗ trên cánh tay và bàn tay của cô, và lần thứ nhì cô bị nước nóng đỗ lên bàn chân phải của cô. Cả hai lần, cô không cảm thấy một chút đau nào cả và không bị sưng, không bị nổi mụn, và không có dấu thẹo, giống như không có gì xãy ra. Cô Huang biết rằng đó là Sư phụ đã che chở cho cô.

Trong khoá học thứ ba tại thành phố Quí Dương, một học sinh bị bại từ Trường Mỹ thuật Quí Dương được khiên vào lớp. Sau khi Sư phụ điều chỉnh cơ thể cho anh, anh ta có thể bước đi ngay cùng ngày hôm đó, bước ra khỏi thính phòng và đi về nhà tự một mình.

Một nữ sinh từ Quí Dương, Xiaohe, khóc rất nhiều trong khi chia sẻ kinh nghiệm của cô sau lớp học thứ nhất. Cô cảm ơn Sư phụ đã cứu gia đình cô. Từ hơn một năm sự liên lạc với chồng cô rất căng thẳng. Chồng cô và cô không ai muốn nhượng và sự đối nghịch gia tăng. Họ sắp phải ly dị. Sau khi nghe Sư phụ dạy trong ba ngày, cô đi về nhà làm lành với chồng cô. Gia đình của cô được cứu, và băng giá giữa hai vợ chồng được rã tan.

Có một câu chuyện cảm động khác truyền miệng tại Quí Dương. Một đồng tu từ đường Bắc Kinh được may mắn ngồi bên cạnh sư phụ khi dùng cơm. Anh tu để ý thấy Sư phụ lượm hột cơm rơi trên bàn và ăn nó, anh ta tự hỏi vì sao một Thầy Khí công nổi tiếng như vậy mà đạm bạc như vậy. Sau khi học Pháp thường xuyên, anh ta hiểu được rằng đó là thể hiện sự từ bi vô biên của Sư phụ. Sư phụ dạy các học viên của Ông trong khoá học rằng mọi sự vật đều có sự sống nơi không gian khác. Người học viên hối hận đã ngu muội và hiểu lầm Sư phụ.

* * * * *

Ký ức của tôi về Sư phụ tịnh hoá cơ thể cho đồng tu trong một cuộc phỏng vấn trên đài truyền thanh Thiên Tân

Bài của Liu Yi, từ Wellington, Tân Tây Lan

Tháng ba 1994, Sư phụ tổ chức một khoá dạy Pháp Luân Đại Pháp lần thứ nhì tại Thiên Tân. Một buỗi sáng Đài Truyền Thanh Thiên Tân mời Ông một cuộc phỏng vấn trực tiếp truyền thanh. Tôi vẫn còn nhớ các chi tiết.

Sư phụ trã lời một cú điện thoại từ thính giả gọi đến. Người gọi nghe như một người đàn ông trung niên. Ông ta nói rằng ông có một chứng bệnh gì đó mà nhiều nhà thương chữa không khỏi. Chứng bệnh làm cho ông ta rất đau đớn. Ông ta hỏi Sư phụ có thể chữa bệnh cho ông ta không. Sư phụ nói với ông ta về bản chất và chân lý của bệnh hoạn, nói rằng nếu ông ta muốn tu luyện Pháp Luân Công, thì ông ta phải buông bỏ bệnh hoạn của ông ta xuống.

Sau khi nghe Sư phụ nói, ông ta hỏi, “Sư phụ Lý, ông có thể tịnh hoá cơ thể cho tôi không?” Sư phụ hỏi “Bây giờ có đau lắm không?” Ông ta trã lời, “Có. Rất đau.”

Sư phụ nói, “Được rồi, tất cả chư vị trong thính giả đang nghe, nếu chư vị có một bệnh chứng, hãy làm theo lời tôi. Đứng dậy và thư giản. Tập trung ý tưởng của chư vị vào nơi phần cơ thể mà chư vị có bệnh. Thư giản, và thư giản hơn nữa …”

Khoảng năm sáu phút sau, Sư phụ nói, “Được rồi, hãy quay lại một chút xíu.” Sau đó Ông hỏi, “Chư vị có cảm thấy dễ chịu hơn không?”

Người đàn ông đó nói, “Có. Tôi không còn cảm thấy cái đau nữa. Cám ơn Ông nhiều lắm! Tôi đang hướng về phía đài truyền thanh đảnh lễ Ông đây.”

Sư phụ cười và nói, “Xin đừng làm vậy.” Lúc bấy giờ, chúng tôi nghe tiếng người đàn ông đang khóc và nói, “Tôi không thể diễn tả sự biết ơn của tôi bằng lời. Đã nhiều năm như vậy và tôi đã bị đau đớn như vậy. Cám ơn Ông.” Sư phụ nói, “Không có chi.”

Mỗi khi tôi nhớ lại cái câu chuyện đó, tôi luôn tự hỏi duyên phần nào đã khiến cho người đàn ông đó nhận được sự chữa trị như vậy. Tôi tự hỏi người đàn ông đó bây giờ ở đâu. Kinh nghiệm của ông ta sẽ là cái bằng chứng vững chắc cho sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

* * * * *

Đắc được Pháp nhờ duyên phần; mười năm qua như chớp mắt.

Nhớ lại chi tiết của hai khoá dạy của Sư phụ

Bài của Xu Dong từ Canada

Đã mười một năm qua từ 1993—là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy các chữ “Pháp Luân Công.” Tôi muốn chia sẻ một số những kỷ niệm quí báu nhất của tôi.

Năm 1993 tôi đang học đại học tại thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Tôi đọc được một bài báo giới thiệu Pháp Luân Công. Tôi lập tức bị thu hút bỡi nó. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi cảm thấy một niềm vui hứng khởi không thể diễn tả. Tháng tám, tôi cuối cùng tìm được nơi tập công tại quận Hankou, thành phố Vũ Hán. Hồi tưởng lại, khi tôi nhận được quyển tập đầu của Pháp Luân Công từ một người trợ đạo tình nguyện, tôi đã không thể biết rằng cái gì tôi đã thật sự nhận được.

Tham dự khoá giảng của Sư phụ lần đầu

Khoảng một tháng sau, ngày 25 tháng chín 1993, tôi tham dự khoá giảng của Sư phụ được tổ chức tại Đại học Kinh tế Lý tài Trung Nam.

Đó là một khoá giảng tám ngày và là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Sư phụ. Cảm giác của tôi là Sư phụ rất hiền từ và ăn mặc rất đơn sơ. Ông mặc một chiếc áo sơ-mi trắng cụt tay và quần dài. Sư phụ giảng không ngừng trên khán đài. Tôi còn nhớ cảm giác của tôi khi nghe Pháp lần đầu. Sư phụ nói về nhiều thứ mà tôi chưa bao giờ được nghe. Tôi hiểu được một số, nhưng không hiểu được tất cả, và tin được một số nhưng không tin được tất cả.

Tuy nhiên, trong trí tôi tôi quả có một ý tưởng: Pháp Luân Công thật vĩ đại và tôi sẽ tu luyện chuyên cần trong đó. Mỗi ngày sau buỗi thuyết giảng Sư phụ dạy hoặc xem xét lại năm bài tập. Ông cũng rời khán đài để đích thân chữa các động tác cho các đồng tu.

Tôi còn nhớ tại một buỗi giảng, Sư phụ muốn cho mọi người được kinh nghiệm Pháp Luân xoay chuyển. Ông kêu chúng tôi để hai bàn tay trước ngực của chúng tôi và sau đó tôi nhìn thấy Sư phụ phẩy bàn tay của ông trên khán đài về hướng chúng tôi. Tôi cảm thấy có một cái gì xoay chuyển trong lòng bàn tay của tôi. Cái cảm giác thật tuyệt diệu.

Phương trình tịnh hoá cơ thể không sâu đậm lắm cho tôi. Có lẻ vì cơ thể tôi không có nhiều vấn đề. Nhưng trong nữa phần sau của khoá học tám ngày, tôi cảm thấy nghiệp ý can nhiễu trầm trọng (dĩ nhiên sau đó tôi đã hiểu ra nó là cái gì). Nghi ngờ Đại Pháp và Sư phụ không ngừng xuất hiện trong trí tôi. Giống như tôi không có cách chi để tiêu trừ chúng, cho dù tôi làm cái gì đi nữa; nhưng ngay khi tôi vừa bước vào thính phòng, chúng biến mất.

Vào ngày cuối khoá học ngày 2 tháng mười, tôi thấy Sư phụ làm đại thủ ấn, và tôi có một cảm giác tuyệt diệu không thể tả. Chúng tôi đều viết xuống kinh nghiệm của mình trong khoá học và đưa cho Sư phụ.

Trong buỗi chiều ngày 3 tháng mười, Sư phụ muốn đến chụp hình chung với tất cả các học viên tham dự khoá học. Chúng tôi chia thành từng nhóm tuỳ theo nơi tập công chung , ra bên ngoài phòng giảng để chụp hình với Sư phụ. Tôi đã giữ bức hình quí báu đó bên cạnh tôi luôn từ đó.

Tham dự khoá dạy của Sư phụ tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông

Tôi may mắn được tham dự khoá dạy của Sư phụ một lần thứ nhì vào tháng sáu năm 1994 tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Hai đồng tu khác và tôi từ nơi tập công của chúng tôi đã lấy xe lữa từ

Share