Bài của một đồng tu từ Bắc Kinh

[MINH HUỆ 30-6-2005] Có một đồng tu Pháp Luân Đại Pháp nhỏ tên là Bảo Bảo (Baobao), và cả cho dù nó chỉ mới tám tuổi, nó không quên chính niệm và chính hành khi cần thiết.

Để bày tỏ lòng kính trọng của nó đối với Sư phụ, Bảo Bảo làm một tấm thiệp sinh nhật cho Sư phụ nhiều ngày trước ngày sinh nhật của Ông. Trên tấm thiệp, nó vẽ một Pháp Luân thật đẹp và một bông hoa sen trong sạch, và viết lên những lời chúc sinh nhật của nó cho Sư phụ. Vì tấm thiệp không gữi được đến Sư phụ, Bảo Bảo dán tấm thiệp trên cữa phòng ngũ của nó. Cha của Bảo Bảo không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và khi ông nhìn thấy tấm thiệp sau khi đi làm về, ông xé nó làm hai mảnh. Lúc bấy giờ Bảo Bảo rất không vui, nhưng nó tự nói nó cần phải để cho cha nó biết sự thật, vì vậy nó làm sáng tỏ sự thật với ông. Sau này, nó tìm thời giờ để vẽ bốn tấm thiệp chúc sinh nhật khác, và chúng càng đẹp đẽ hơn cái đầu tiên, và nó lại dán chúng lên trên cánh cữa phòng ngũ của nó.

Bảo Bảo thích chơi với các con vật nhỏ, vì vậy một ngày kia mẹ nó mua cho nó một con rùa nhỏ. Nó mang con rùa nhỏ đi với nó khắp nơi, cả khi họ rời nhà. Một đồng tu bình luận về Bảo Bảo và con rùa nhỏ của nó, “Tại sao cháu vẫn còn chơi với các con súc vật nhỏ? Cháu là một đồng tu, chơi với súc vật nhỏ cũng là một chấp trước cần phải trừ bỏ!” Không bao lâu sau, Bảo Bảo bắt đầu kinh nghiệm bệnh sốt, nhức đầu, và ói mữa, và cơn đau của nó kéo dài nhiều ngày. Bảo Bảo khóc trong khi làm trận và đổ lỗi tất cả là vì nó chơi với con rùa nhỏ. Đến lúc này, mẹ của Bảo Bảo hiểu ra tình trạng và thả con rùa đi.

Một buỗi chiều trên đường từ trường về nhà, Bảo Bảo bị một chiếc xe máy dầu chạy nhanh đụng phải, té xuống đất cách năm sáu thước xa. Người cỡi xe máy dầu lẹ làng chạy mất không ngừng lại. Nó bị té xuống bất tỉnh, và những người đi đường đều nghĩ nó chắc chết. Nhưng sau nhiều phút, nó tỉnh lại và cảm thấy đầu trống rổng, và cảm thấy như không có gì xãy ra. Nó nghĩ trong đầu rằng nó không sao cả, và thầm niệm câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Đồng thời, nó nói với các bạn học, “Hãy giúp tôi đi về nhà!” Với sự giúp đỡ của các bạn học, nó đi về đến nhà, và nó có thể đi trường học ngày hôm sau. Nó hoàn toàn bình phục và chỉ có một dấu cắt nhỏ trên bàn tay trái của nó.

Bảo Bảo là một đứa bé gái rất vui vẽ và hoạt động, nhưng trong quá khứ nó không thể cả tập trung và tự kiểm soát trong lớp học. Từ đó, Bảo Bảo đã tuyên bố sự rút lui khỏi đội Thiếu niên tiền phong và đốt cái khăn hoàn màu đỏ của nó. Mỗi lần có một hoạt động trong trường, nó luôn có thể tránh các học sinh khác phụ trách kiểm soát về cái khăn quàng đỏ. Bảo Bảo đã rời bỏ đội Thiếu nhi tiền phong, và nó bây giờ có thể tập trung và sữa chữa những thói quen không ưa. Mùa hè này thầy giáo chỉ định nó lãnh một giải thưởng danh dự là ‘thành viên xuất sắc nhất của đội Thiếu nhiên tiền phong’, nhưng Bảo Bảo nói với thầy giáo nó rằng nó không muốn giải danh dự này. Một số bạn nó sau này hỏi nó, “Mày có tiếc đã từ chối giải thưởng không?” Bảo Bảo trã lời với một giọng cương quyết, “Tôi không hối tiếc. Tôi cảm thấy tôi đã làm một điều đúng. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc quyết định này.”

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/6/30/105151.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/7/16/62934.html.

Dịch ngày 1-8-2005, đăng ngày 2-8-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.


Share