Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 03-07-2019] Tôi từng rất yêu thích đồ ăn và thích nấu những món ăn ngon. Trong khi những phụ nữ khác thích đi mua sắm quần áo thì tôi chỉ thích đi chợ mua thức ăn và luôn mang theo một chiếc cân lò xo nhỏ. Những người bán hàng rong đừng nghĩ đến chuyện cân thiếu của tôi. Tôi dành thời gian tới các quầy hàng mua ếch, mực, tôm hùm, gà, vịt. Đồ ăn là niềm vui và hưởng thụ số một trong cuộc sống của tôi. Vì lý do đó, tôi không biết đã giết hại bao nhiêu sinh mệnh, tích bao nhiêu nghiệp lực.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004, nhờ nhận thức được sát sinh sẽ tạo nghiệp lực rất lớn, tôi đã ngừng mua các con vật sống. Sư phụ đã giảng:

“Nhưng nếu bất ngờ làm kết thúc một sinh mệnh—động vật cũng vậy, [hay] sinh vật khác cũng vậy—thì nó sẽ tạo thành một nghiệp lực khá to lớn.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Buông bỏ chấp trước vào đồ ăn

Đối với tôi việc bỏ đi những chấp trước vào mua động vật sống, nấu ăn và ăn uống không phải là việc dễ dàng. Tôi vẫn động tâm khi nhìn thấy ếch, mực, tôm hùm ở chợ. Nhưng tôi tự nhắc bản thân mình phải tránh xa.

Một lần, do không thể kiềm chế được ham muốn ăn thịt vịt, tôi đã bảo chồng mua một con. Tôi nghĩ: “Lâu lắm rồi tôi không ăn thịt gà vịt, hôm nay có thể ăn no nê rồi.” Nhưng khi cố cắt tiết con vịt, tôi đã cắt vào ngón trỏ của mình. Tôi sợ đến mức vứt con dao xuống và gọi người tới giúp. Chồng tôi giúp tôi băng bó vết thương.

Ngón tay tôi rất đau, cơn đau khủng khiếp đã khiến đầu óc tôi thanh tỉnh. Tôi khóc và nói với Sư phụ: “Con sai rồi. Con sẽ không sát sinh nữa.” Sau đó, tôi không còn bảo chồng mua động vật sống về nấu ăn nữa. Tuy vậy tôi vẫn không ngừng ham muốn mạnh mẽ vào đồ ăn ngon, trong tâm bị giày vò, không thoải mái. Qua thời gian, cảm giác đó dần yếu đi.

Từ năm 2014, tôi không còn cảm thấy hứng thú với đồ ăn nữa. Ăn gì cho no là được rồi. Tôi đã là một con người khác so với trước khi đắc Pháp.

Buông bỏ chấp trước vào lợi ích bản thân

Năm 1999, chồng tôi thuê một mảnh đất và bắt đầu kinh doanh, công việc rất tốt. Ba anh chị họ và chị dâu tôi trở thành đối tác, cùng nhau kiếm tiền. Tuy nhiên, những người họ hàng đã lấy trộm tài liệu kỹ thuật của chồng tôi với mục đích mở công ty riêng. Họ cũng tìm cách phá hoại quan hệ giữa hai vợ chồng tôi, họ nói: “Chuyện ly hôn chỉ là sớm muộn, chị hãy giữ tiền riêng đi.” Tôi tin lời họ và bắt đầu đòi tiền chồng, gửi vào ngân hàng riêng mà không quan tâm đến tình hình kinh doanh của chồng ra sao. Khi chồng không cho, tôi liền lục soát túi áo.

Hầu như ngày nào vợ chồng tôi cũng cãi nhau vì tiền. Cả hai đều cảm thấy mệt mỏi và thất vọng. Mùa xuân năm 2004, chồng tôi viết xong giấy ly hôn. Mặc dù không muốn ly hôn, nhưng tôi cũng không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này. Đáng buồn là tôi không nhận ra nguyên nhân đằng sau việc ly hôn, bởi tôi đã mù quáng nghe theo lời anh trai và chị dâu. Tôi quá ngu ngốc và không nhận ra bản thân đã sai.

Tháng 7 năm 2004 mẹ tôi mất ở tuổi 69, khi tôi chuẩn bị ly hôn. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995. Tôi đã chứng kiến bệnh tình của bà phục hồi sau khi tu luyện. Mẹ tôi trở thành người khỏe mạnh, có thể trồng rau, làm việc đồng áng, may quần áo và làm các việc nhà khác. Trong 9 năm tu luyện Đại Pháp, bà sống cuộc sống vui vẻ. Bà đã từng khuyên bảo: “Sau khi cuộc bức hại chấm dứt, con và chị gái phải học Đại Pháp. Chỉ có tu Đại Pháp mới có thể thoát khỏi nỗi khổ luân hồi.”

Cái chết của mẹ đã thức tỉnh tôi. Tôi nghĩ: “Suốt ngày tôi điên cuồng đòi tiền chồng. Tôi thậm chí không quan tâm đến việc chúng tôi sắp ly hôn. Con người ai cũng phải chết. Họ có thể mang theo tiền không? Trên đời này sinh mệnh là đáng quý nhất. Đừng lãng phí chính mình nữa.”

Lúc đó tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ tu luyện tốt cho đến viên mãn, và trở về chân ngã của mình. Luân hồi hết đời này qua kiếp khác thật cay đắng và khổ đau. Một tuần sau khi mẹ tôi qua đời, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Vài tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã buông bỏ lợi ích cá nhân, chủ động đưa trả chồng số tiền hơn 100 ngàn Nhân dân tệ đã giữ riêng. Chồng tôi vô cùng cảm động, nói rằng anh ấy biết ơn Sư phụ Lý đã cải biến con người cứng đầu của tôi. Từ đó, anh ấy ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi lấy Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn chỉ đạo, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, không làm hại người khác để chiếm lợi cho bản thân. Đồng thời tôi cũng dạy con trở thành người tốt, không làm việc hại người.

Đối xử tử tế với bố và mẹ kế

Lúc còn nhỏ, tôi cùng chị gái và mẹ sống rất khổ. Phải đào rau dại mà ăn, nấu cơm xào rau không có dầu, không có gạo là chuyện thường. Bữa cơm không có thịt là chuyện thường. Nguyên nhân vì bố tôi không chăm lo cho gia đình, suốt ngày ở bên ngoài. Lúc có tiền, ông ấy đi tìm người phụ nữ khác và đánh bạc. Lúc không có tiền thì ở nhà người khác, quên mất ba mẹ con chúng tôi đang thiếu ăn thiếu mặc.

Mười mấy tuổi, tôi đã muốn lấy chồng, vì ở nhà sống khổ quá. 15 tuổi, tôi bắt đầu làm việc hỗ trợ bản thân và gia đình. Tôi mở một cửa hàng nhỏ bán đồ tạp hóa, thuốc lá và rượu, tiền kiếm được hỗ trợ cho chị gái hoàn thành học tập ở trường trung cấp kỹ thuật. Những năm ấy bố tôi hoàn toàn không xuất hiện. Đợi khi chị bắt đầu đi làm, ông ấy trở lại. Ông ấy là một người vô trách nhiệm.

Tôi từ nhỏ vẫn luôn hận bố, bởi vì ông ấy không chăm lo cho con cái, khiến chúng tôi chịu khổ quá nhiều. Tôi cũng oán ghét ông ấy vì tính trăng hoa và thô bạo với mẹ tôi. Tôi cảm thấy phát bệnh và chán ghét mỗi khi nhìn thấy ông ấy. Tôi chỉ muốn tránh ông ấy càng xa càng tốt.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004, tôi muốn trở thành người tốt, tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi biết tôi không nên đối xử với bố như trước kia. Năm 2005, tôi đã xây một ngôi nhà nhỏ có phòng bếp, phòng tắm ở trước nhà, đưa bố cùng mẹ kế về đó ở. Chị em tôi trả tiền điện nước cùng các chi phí sinh hoạt khác. Chúng tôi muốn họ được sống tốt, ăn uống tốt và có sức khỏe tốt.

Năm 2006, tôi chuyển đến nhà mới và đã để lại ngôi nhà hai phòng ngủ cho bố và mẹ kế. Mẹ kế của tôi tin vào Đại Pháp và nói Đại Pháp đã khiến tôi thành một người tốt hơn rất rất nhiều. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi và họ không thể hòa hợp.

Mùa xuân năm 2017, mẹ kế tôi đột nhiên phát cơn đau tim, phải cấp cứu đưa vào viện. Bác sĩ nói phải lập tức làm phẫu thuật, chi phí 30 nghìn tệ. Chúng tôi đã cố gắng gọi cho hai con trai của bà, nhưng không thể liên lạc được. Mẹ kế của tôi bất hòa với hai con trai và hầu như không có qua lại. Chồng tôi và anh rể đã gom đủ số tiền 30 nghìn tệ để bà làm phẫu thuật.

Sau khi xuất viện, mẹ kế của tôi rất cảm động. Anh chị em đến thăm, bà đều nói rằng chúng tôi đối xử với bà rất tốt. Bà nói với họ rằng bà biết ơn các con gái và con rể của bố tôi đã cứu sống bà.

Hiện tại bố và mẹ kế của tôi sống một cuộc sống bình an. Chúng tôi trả chi phí ăn uống, nhà cửa, phí sinh hoạt và bảo hiểm sức khỏe cho họ, bởi chúng tôi là con của bố, cho dù trước đây ông ấy không có trách nhiệm khi chúng tôi còn nhỏ và khiến chúng tôi phải chịu nhiều khốn khổ. Pháp Luân Đại Pháp đã hóa giải oán hận của tôi với ông, để tôi đối xử tốt với ông, tử tế với mẹ kế, để họ có thể an hưởng cuộc sống. Họ thật may mắn đã được thụ ích từ Đại Pháp và đắc phúc báo của Đại Pháp.

Buông bỏ tâm tật đố

Em trai chồng tôi trước đây bán hàng cho nhà máy của chồng tôi trong khoảng 10 năm, đã thu được vài triệu tệ tiền hoa hồng. Mùa đông năm 2016, cậu ấy mở một khách sạn ở tỉnh khác và mời tất cả người bán hàng đến khách sạn mới, trừ chồng tôi. Thực tế, tất cả mọi người đều biết việc đó ngoài chồng tôi. Chồng tôi biết chuyện đã vô cùng tức giận. Anh ấy nghĩ bản thân luôn chiếu cố em trai, cho hoa hồng và trừ vào phần chi tiêu của mình, nhưng em trai đã không đối xử công bằng với anh.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nghe chuyện này là không vui và trách em chồng. Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra rằng tôi đang tật đố. Sau đó tôi nghĩ trong tâm: “Tôi không muốn sinh tâm tật đố, cần diệt trừ nó,” tâm tính bình hòa trở lại. Tôi nhẹ nhàng từ tốn khuyên bảo chồng: “Không nên đố kỵ vì em trai anh làm được tốt. Chúng ta nên thực tâm hy vọng cậu ấy sẽ ngày càng thành công hơn nữa. Nếu em trai anh không muốn mời, hãy bỏ qua. Đừng giận, đừng đố kỵ. Tâm tật đố hại người hại mình. Hãy bỏ đi.”

Cuối cùng chồng tôi đã thay đổi thái độ về chuyện xảy ra. Tôi dùng những Pháp lý của Sư phụ để chỉ đạo hành vi của bản thân và khuyên nhủ chồng, giải quyết mâu thuẫn giữa hai anh em.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/3/在大法修炼中去掉不好的心-382873.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/5/180185.html

Đăng ngày 16-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share