Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-12-2019] Vào cuối năm 2017, tôi cảm thấy có một khối u ở bụng dưới bên phải của mình. Nó to hơn quả bóng bàn một chút và sờ vào thì thấy cứng. Tôi biết đây là giả tướng, trong tâm không hề lo lắng. Những năm qua, tôi đã nhiều lần trải qua triệu chứng bệnh khác nhau, chúng biến mất trong vài phút hoặc vài ngày sau khi tôi đề cao tầng thứ tu luyện hoặc phát chính niệm. Vì Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi đến trạng thái vô bệnh, điều này xuất hiện là để tôi đề cao tâm tính!

Hướng nội tìm, tôi thấy tâm tật đố, những dục vọng, tâm tranh đấu, chán ghét, bất bình, chấp trước vào được mất. Tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ những tư tưởng bất hảo này. Bởi giờ đây những chấp trước này đã bám rễ một cách chắc chắn, trừ bỏ chúng đòi hỏi phải có sự kiên trì và nỗ lực liên tục. Hết lần này lần khác, những hình ảnh và âm thanh kích thích cảm xúc tiêu cực xuất hiện, khiến tôi chán nản và thất vọng.

Sư phụ đã giảng:

Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ dạy chúng ta phải trừ bỏ những cảm xúc người thường trên con đường tu luyện thành Thần. Một học viên sao vẫn còn bị những cảm xúc người thường dẫn động? Những chấp trước tiêu cực phải bị trừ bỏ và tôi biết nhiều học viên đã vượt qua được chướng ngại tương tự. Tôi tiếp tục làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm, mặc dù đôi khi vẫn phạm lỗi.

Phía bụng trái của tôi dần dần sưng lên. Tôi không thể nằm nghiêng bên trái vì đau đớn, buộc phải nằm nghiêng sang phải hoặc nằm ngửa khi ngủ. Chỗ sưng bắt đầu lan lên trên và ra phía lưng. Tôi bắt đầu ăn uống ít đi, bởi chỗ sưng đè lên dạ dày. Tệ hơn nữa, nó còn gia tăng áp lực lên bàng quang khiến tôi không thể nhịn tiểu. Mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng, mặc dù đã nhịn ăn nhịn uống, nhiều lần tôi vẫn không kịp đến nhà vệ sinh và đã bị ướt quần.

Mùa đông năm đó, tôi phải thay quần cotton thường xuyên. Lúc đó, việc không nhịn tiểu được trở nên tệ hơn, trời rét buốt khiến cái quần trở nên ướt lạnh không chịu được. May mắn chiếc áo khoác rộng của tôi đã phủ gần hết, che giấu được chiếc quần ướt bên trong và cho phép tôi tìm cơ hội sớm nhất để về nhà thay đồ. Khi tôi tới nhà tắm công cộng, một nhân viên đột ngột hỏi tôi: “Có cài gì trong bụng cô thế? Nó thật to và cứng.” Sau đó tôi đã phải chuyển sang nhà tắm công cộng khác.

Trong suốt khoảng thời gian này, tôi liên tục phát chính niệm. Tôi nói với khối vật chất ấy: “Nếu quá khứ ta từng làm tổn thương ngươi, hãy tha thứ cho ta. Ta là một đệ tử Đại Pháp phải làm việc để cứu người. Ta phải hoàn thành thệ ước trợ Sư chính Pháp! Vũ trụ mới sẽ không có chỗ cho những vật chất xấu can nhiễu các học viên chứng thực Pháp. Hãy rời khỏi thân thể ta nếu ngươi muốn có một tương lai tốt đẹp.”

Tôi tiếp tục làm ba việc nhưng phát hiện bản thân không còn tinh tấn như trước. Tôi dành ít thời gian hơn cho việc giảng chân tướng. Khi thấy bụng ngày càng to, tôi bắt đầu cảm thấy vô vọng và chán nản.

Đôi lúc tôi tự nghĩ: “Mình có nên mua thêm hai cái quần? Mình có thể sẽ gặp khó khăn khi thay đồ.” Những tư tưởng tiêu cực của người thường chạy loạn trong đầu tôi. Tuy nhiên, tôi biết rằng, cho dù có mua thêm quần, vấn đề của tôi vẫn không thể giải quyết. Hơn nữa, làm như vậy là thừa nhận những can nhiễu bức hại của cựu thế lực, và khiến người thường có ấn tượng xấu về Đại Pháp.

Qua nhiều năm, sau khi chứng kiến những ảnh hưởng tích cực về mặt sức khỏe của tôi, nhiều người bắt đầu tin vào sự tốt đẹp của Đại Pháp. Một số người thậm chí đã bắt đầu tu luyện. Tình trạng của tôi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc cứu độ chúng sinh, mặc dù tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp là kiên định không lay động.

Trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện ra hai chấp trước. Một trong đó là tôi có tâm ỷ lại vào Sư phụ trong tình huống tuyệt vọng này, thay vì hướng nội tìm và tu luyện. Kết quả là, những chấp trước này nổi lên bề mặt hết lần này lần khác.

Nhiều học viên đã có bài chia sẻ kinh nghiệm vượt qua quan nghiệp bệnh, và tôi nhận ra mình vẫn chưa đạt tới cảnh giới nhận thức của họ. Mặc dù tôi biết con đường tu luyện của mỗi người là khác nhau nhưng vẫn tự hỏi: “Tôi phải làm sao? Tại sao cái thứ này vẫn ở đây?” Tôi biết tôi nên ngừng việc đi theo người khác một cách mù quáng, bỏ qua vấn đề của bản thân, cảm giác chán nản, và tập trung vào việc chứng thực Pháp trong khi buông bỏ các chấp trước và tâm sợ hãi.

cựu thế lực dần dần làm lệch lạc những suy nghĩ của tôi: “Để an toàn, nên mua thêm hai cái quần, nếu không sẽ không có cái thay. Khi đi ra ngoài giảng chân tướng, nên ăn uống ít đi. Nhớ về nhà sớm để có thể thay quần.” Khi tư tưởng của một người trượt khỏi Pháp, cựu thế lực tà ác sẽ lấp vào những chỗ sơ hở đó. Như Sư phụ đã giảng:

… vật chất và tinh thần chúng là nhất tính. (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Những tư tưởng bất hảo sẽ cổ vũ cho sự tồn tại của các nhân tố tà ác.

Ngày 12 tháng 3 năm 2019, khi đang đọc bài chia sẻ “Uy lực của phát chính niệm” trên website Minh Huệ, tôi chợt nhận ra. Mặc dù biết tầm quan trọng của việc phát chính niệm, tôi vẫn cảm thấy chán chường và bất lực, những biểu hiện dai dẳng của suy nghĩ người thường. Đây chẳng phải là những cảm xúc tiêu cực do cựu thế lực an bài?

Đột nhiên tỉnh ngộ, tôi lập tức nhớ tới bài kinh văn “Nói về Pháp” của Sư phụ:

Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp? (Nói về Pháp – Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi đọc lại đoạn Pháp này hai lần, tôi nhận ra bản tính không chính theo Pháp, bản thân chỉ nhận thức Pháp trên bề mặt, mù quáng lựa chọn thừa nhận chịu khổ nạn, vô tình nuôi dưỡng những vật chất tà ác trong hơn một năm.

Tôi đã đọc bài kinh văn này từ thời điểm mới xuất bản năm 1997, nhưng không thực sự ngộ được. Lần này nhập tâm đọc lại, tôi nhận thức hơn một chút về việc người tu luyện nên đối đãi thế nào với những khổ nạn. Để cho phía bản tính và phía Thần làm chủ đạo, mọi thứ đều được Pháp chính lại, quét sạch tà ác đang can nhiễu tiến trình đệ tử Đại Pháp trợ Sư chính Pháp.

Sau đó tôi phát chính niệm cường đại để giải thể tất cả tà ác đang can nhiễu đến chính Pháp. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì. Ngay lập tức, tư tưởng của tôi không còn tạp niệm, niệm duy nhất là thanh trừ các sinh mệnh tà ác. Tôi tiếp tục phát chính niệm trong 45 phút, đầu óc thanh tỉnh và thân thể nhẹ nhõm. Tôi biết chắc cái vật chất kia đã được Sư phụ gỡ xuống khỏi cơ thể. Phát chính niệm xong, tôi vén áo lên, thấy bụng đã phẳng, trở lại như bình thường.

Vài ngày sau, tôi tới nhà tắm công cộng, tự cân và thấy mình đã giảm từ 46 xuống còn 43 kg. Sư phụ và Đại Pháp đã cứu mạng tôi, cho tôi được tiếp tục trợ Sư chứng thực Pháp. Lòng tôi biết ơn không nói nên lời.

Với bài chia sẻ này, tôi hy vọng có thể nhắc nhở các đồng tu về tầm quan trọng của việc phát chính niệm và thanh trừ thế lực tà ác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/11/395208.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/17/183277.html

Đăng ngày 15-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share