Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-10-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Ngay trước đó, tôi bị chẩn đoán mắc một căn bệnh nan y và bác sỹ nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa. Khi lần đầu tiên nhận cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) trên tay, tôi đã rất háo hức đọc nó đến mức quên ăn quên ngủ. Vào ngày thứ tư, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng sau: Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã tặng một ai đó cuốn Chuyển Pháp Luân. Từ tận đáy lòng mình, tôi đã kêu lên “Sư phụ!” Sư phụ mỉm cười với tôi. Sau đó, hình ảnh mờ dần đi.
Cô ấy bị đau đúng chỗ cô ấy làm tôi đau
Vào ngày 25 tháng 8 năm 2000, tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức ở Phủ Thuận. Một người nào đó từ Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia đã đến trại lao động của chúng tôi để cho chúng tôi một “bài học”. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ta và thức tỉnh những học viên vừa bị “chuyển hóa”. Điều này phát sinh cơn thịnh nộ của cảnh sát viên Tằng Thu Yến. Cũng bởi vì không hiểu rõ Pháp lý, tôi đã nghĩ rằng việc chịu đựng một trận đòn sẽ có giá trị nếu tôi có thể đánh thức rất nhiều học viên.
Tằng Thu Yến đánh tôi cho đến khi mắt tôi nổ đom đóm. Cô ấy đá vào bụng tôi bằng đôi giày cao gót và làm tôi bị thương ở chân trái. Sau đó tôi hiểu rằng việc thức tỉnh các học viên là điều nên làm, tôi không nên nghĩ cô ấy có quyền đánh tôi. Trong thâm tâm, tôi nói với Sư phụ rằng cô ấy không nên đánh tôi. Nếu cô ấy đánh tôi lần nữa, thì cô ấy sẽ cảm thấy đau nơi cô ấy làm tôi đau. Ngày hôm sau, tôi nhận thấy cô ấy đi khập khiễng vì đau.
Tại trại lao động cưỡng bức Ngô Gia Bảo ở thành phố Phủ Thuận, lính canh tập hợp tất cả các học viên nào kiên định tu luyện, đã tuyệt thực, hoặc thực hành các bài công pháp, sau đó đưa họ đến một nơi được kiểm soát chặt chẽ. Khi các học viên thức dậy vào giữa đêm để luyện công, cảnh sát đã đánh họ bằng dùi cui cao su. Họ hét lên: “Ai cho phép các vị luyện công ở đây? Tôi đã bị đánh thức bởi sự hỗn loạn và nhanh chóng đánh thức các học viên trong các phòng khác. Tất cả chúng tôi bắt đầu thực hành các bài công pháp cùng nhau.
Khi cảnh sát yêu cầu được biết lý do tại sao tất cả chúng tôi thức dậy và luyện công cùng nhau Tôi nói: “Không phải các anh đã hét lên để chúng tôi thức dậy và luyện tập sao? Tất cả chúng tôi đều ngủ rất nhanh khi nghe thấy một sĩ quan hét lên: “Ai bảo các vị luyện công! Chúng tôi chỉ đang làm theo chỉ dẫn của các vị bảo phải luyện tập”. Viên cảnh sát nói: “Các vị nghe nhầm rồi. Hãy ngủ lại đi“.
Bệnh thấp khớp của tôi sẽ được chuyển sang bạn
Vào ngày 22 tháng 3 năm 2002, tôi được đưa đến trại lao động Mã Tam Gia. Một tuần sau, tôi gặp một học viên, tên là Lý Minh, anh ấy vừa bị tra tấn trên “ghế hổ”. Vì phòng giam của chúng tôi lạnh và ẩm ướt, các khớp trên tay cô ấy đều đỏ và sưng tấy lên. Cô ấy nói rằng điều này là do thấp khớp. Một ngày nọ, trưởng nhóm Vương Hiểu Phong đến kiểm tra phòng giam của chúng tôi. Lý Minh giơ một lòng bàn tay lên để phát chính niệm, nhưng Vương Hiểu Phong dùng chân đạp bàn tay của cô ấy xuống. Tôi nói với Lý Minh rằng nếu Vương quay lại, cô ấy nên phát chính niệm và nói với Vương rằng, “Nếu cô chạm vào tôi một lần nữa, bệnh thấp khớp ở tay tôi sẽ được chuyển sang tay cô đấy”.
Ngày hôm sau, Vương quay lại kiểm tra phòng giam của chúng tôi. Lý Minh lập tức lập chưởng phát chính niệm, và Vương lại đẩy nó xuống. Lý Minh dùng tay kia để giữ lòng bàn tay thẳng đứng của mình và nói: “Tôi đang làm điều này cho chính cô đấy. Đừng chạm vào tôi. Nếu cô chạm vào tôi, bệnh thấp khớp của tôi sẽ được chuyển sang cho cô”. Vương nói rằng cô ta không tin điều đó. Cô ta vẫn dùng chân đẩy bàn tay của Lý Minh xuống. Ngay khi Vương bước ra khỏi phòng, Lý Minh liền nói to: “Khớp tay của tôi không còn đau nữa! Những ngón tay của tôi không còn đỏ và sưng nữa!”
Không ai có thể tra tấn tôi
Vào ngày 8 tháng 10 năm 2002, tôi bị bắt cóc và bị đưa đến đồn cảnh sát Phú Thuận. Sau đó, tôi bị giam giữ trong ba ngày vì điện thoại của tôi liên kết với điện thoại của một người đang bị cảnh sát truy tìm.
Trong ba ngày đêm đó, những người từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật Thành phố Phú Thuận và phòng cảnh sát đã luân phiên tìm cách “chuyển hóa” tôi. Cho dù họ có nói hay làm gì cũng không khiến tôi dao động. Ngay cả viên cảnh sát hung dữ nhất, Quan Dũng, cũng không thể lay chuyển tôi. Ba ngày sau, họ đưa tôi đến đồn cảnh sát Phú Thuận. Tôi không thể nhớ lại tôi đã ở đó ra sao. Tôi chỉ nhớ rằng họ dội nước lạnh vào tôi. Tôi rùng mình mỗi khi nước dội vào.
Khi tôi hoàn toàn tỉnh lại, tôi nhận ra rằng họ đang tra tấn tôi và ngay lập tức tôi hiểu được tình huống mà nình gặp phải. Tôi tập trung các giác quan và hét lên: “Các vị có thể làm bất cứ điều gì các vị muốn, nhưng tôi không sợ!” Cuối cùng, viên cảnh sát đang té nước vào tôi làm rơi cái chai và bỏ đi.
Một trong những sĩ quan cấp dưới nói: “Tôi không thể giơ tay lên. Tôi nghĩ mình không thể đánh cô ấy được nữa”. Anh ta đi lên lầu. Trợ lý trưởng đồn cảnh sát, họ Thôi nói: “Tại sao tay tôi dính máu? Ôi không! Tôi phải đi rửa tay ngay bây giờ”. Anh này cũng chạy ra ngoài. Trường đồn cảnh sát nói tiếp: “Trong trường hợp đó, hãy dùng dùi cui điện dí lên người cô ta!” Tôi không có biểu hiệu sợ hãi và phát ra chính niệm. Cuối cùng, dùi cui điện không thể bật lên được.
Ngày hôm sau, viên sĩ quan cấp dưới nói: “Thật đáng kinh ngạc. Cái dùi cui điện đã được sạc đầy, nhưng khi chúng tôi mang nó đến đây, pin của nó đã cạn kiệt và chúng tôi không thể bật nó lên. Ngay cả khi chúng tôi mang nó ra khỏi phòng, pin của nó vẫn hết. Chúng tôi không thể tra tấn chị ta được”.
Các vị sẽ bị đau dạ dày tối nay
Khi tôi bị giam giữ tại nhà tù, ba nhân viên cảnh sát đã đến. Họ nói rằng tôi đã cho ai đó thuê nhà. Tôi nói rằng tôi không biết người mà họ đang nói đến. Họ bắt đầu la mắng tôi trong cơn thịnh nộ. Tôi không nghe. Tuy nhiên, họ bắt đầu phỉ báng Sư phụ. Tôi nói với họ rằng họ cần phải dừng lại. Viên cán bộ đó nói: “Sao vậy? Tôi không sợ. Điều gì có thể xảy ra nào?”
Tôi nói rằng anh ta sẽ bị đau bụng vào đêm đó. Anh này nói: “Tối nay nếu tôi bị đau bụng, tôi sẽ không đến gặp chị vào ngày mai. Nhưng nếu dạ dày của tôi không bị đau, hãy chờ xem ngày mai tôi đánh chị đến mức nào!” Tôi đã nói với họ rằng ngày mai họ sẽ ốm đến mức không thể đến đây. Quả thực sau đó, tôi không bao giờ nhìn thấy họ nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/23/351711.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/14/181094.html
Đăng ngày 11-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.