Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-09-2009]
Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công năm 1996 và đã cố gắng thực hiện mọi việc chiểu theo Pháp, nhưng đôi khi, tôi cũng thiếu tinh tấn.
Tháng 5 năm 2009, cảnh sát tìm thấy các tờ rơi với thông tin về Pháp Luân Công và các tiêu ngữ Pháp Luân Công trong xe ôtô của tôi, họ đã đến nhà tôi và tịch thu một bức ảnh của Sư phụ và các sách Đại Pháp. Tôi bị đưa đến trung tâm giam giữ địa phương và được cho biết là đã bị kết án một năm lao động. Tôi không sợ hãi và tiếp tục phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác đứng đằng sau cảnh sát và giảng chân tướng cho họ. Các thành viên trong gia đình tôi cũng tìm cách giải cứu tôi. Tôi đã nghĩ — tại sao tôi lại bị đưa đến đây, liệu tôi có chấp trước gì mà tôi lại bị họ mang đến đây? Trong những ngày sau đó, tôi đã tìm cách hướng nội.
Thường thì tôi không thể nhìn thấy bất kể điều gì trong các không gian khác, nhưng vào ngày thứ tư tôi bị giam giữ, tôi đã cảm giác thấy Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi. Sư phụ nghiêm khắc nhìn tôi, bên cạnh Người là rất nhiều các sinh mệnh thần thánh khác. Tôi không thể nhìn thấy họ rõ ràng. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng hỏi “Liệu con có hối tiếc không?” Tất cả các cảm xúc trào lên trong tim tôi, và nước mắt chảy xuống mặt. Tôi nói “Con đã chờ đợi Pháp hàng nghìn năm, đã tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm, và được hưởng nhiều lợi ích to lớn nhờ tu luỵện. Sao con lại hối tiêc chứ? Con muốn đóng góp tất cả của cải của mình, cả cuộc sống của mình cho Đại Pháp.” Khi tôi ngừng nói, Sư phụ và các sinh mệnh thần thánh đều đã biến mất.
Tôi không thể cầm được nước mắt và phải đi rửa mặt để tránh bị phát hiện đã khóc. Tôi khóc một hồi lâu, và sau đó phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác đang bức hại tôi. Sư phụ không thừa nhận cuộc bức hại, và vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi cũng không thừa nhận nó. Tôi cứ tiếp tục phát chính niệm.
Một vài ngày sau tôi đột nhiên có cảm giác rằng nơi tôi bị giam tù đã nổ tung. Rất nhiều những thứ đen tối bị phân tán ra mọi hướng. Tôi muốn đuổi theo chúng nhưng bị choáng khi nhìn lên. Có rất nhiều các đệ tử Đại Pháp đứng xung quanh tôi, lấp lánh. Những tia sáng vàng bao phủ bầu trời. Các nhân tố tà ác biến thành hư không trong một giây. Tôi đứng đó mà chẳng nghĩ được gì, và nước mắt chảy giàn dụa xuống mặt. Tôi không thể tưởng tượng được rằng có nhiều đệ tử Đại Pháp như vậy đang giúp đỡ tôi, nhưng giờ tôi thực sự đã hiểu ý nghĩa câu Sư phụ nói rằng các đệ tử chúng ta là một chỉnh thể. Tôi vào nhà vệ sinh và lại khóc, tôi thực sự biết ơn Sư phụ và các đồng tu. Sau đó, chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi biết tôi không nên bị giam giữ nơi đây và phải được thả ra. Rất nhiều sinh mệnh mà tôi chịu trách nhiệm đang cần được cứu. Sư phụ an bài mọi việc, và không ai có thể can nhiễu đến. Những ngày sau đó, tôi thấy rằng Sư phụ đã thực sự an bài mọi việc thật hoàn hảo, theo một cách tinh tế và không thể thấy rõ. Tôi rất biết ơn Người và tôi gần như chỉ muốn khóc lần nữa.
Vàng sẽ mãi tỏa sáng bất cứ nơi đâu. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và nên để những người khác biết rằng Đại Pháp là tốt ở bất cứ đâu tôi đến. Tôi thường giảng rõ sự thật về Đại Pháp cho các tù nhân khác và để họ biết rằng việc ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” sẽ mang đến cho họ tương lai tốt đẹp. Vài ngày sau đó, khi tôi hỏi họ còn nhớ không, một số người hô lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Và họ không gọi tôi bằng tên mà gọi tôi là “Pháp Luân”. Tôi không phản đối họ gọi tôi như thế. Vì điều đó đã nhắc nhở tôi ghi nhớ mọi lúc Đại Pháp là tốt.
Một số tù nhân là thành viên của ĐCSTQ và các tổ chức đoàn Thanh niên, và tất cả họ đã đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Vài ngày sau đó thì tôi được thả ra, tôi đã hỏi họ còn nhớ những gì tôi nói không. Họ đều gật đầu. Một người trong họ bảo tôi “Đừng quên nhé!” Tôi biết anh ấy ám chỉ việc giúp anh thực hiện tam thoái (thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội). Tôi gật đầu và nói rằng tôi không thể quên được.
Đó là một số kinh nghiệm của tôi. Khi tôi về nhà, tôi biết được rằng các bạn đồng tu đã tới những địa điểm gần trung tâm giam giữ để đặt rất nhiều các tiêu ngữ giảng rõ sự thật. Họ cũng thu thập các thông tin của những người chịu trách nhiệm và cùng phát chính niệm để giải cứu tôi. Các đồng tu từ nước ngoài cũng gọi điện cho những người bắt giữ tôi để giảng rõ sự thật. Các đồng tu đã có công giúp tôi được thả ra nhanh chóng.
Như Sư phụ đã nói “Đệ tử chính niệm túc. Sư hữu hồi thiên lực — Đệ tử chính niệm đầy đủ, Thầy sẽ đưa về trời.” (“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)
Về những sơ hở của bản thân, tôi đã tìm ra: việc thiếu tinh tấn trong tu luyện của bản thân, dành ít thời gian để học Pháp, không tập công đúng giờ đã định, hiếm khi phát chính niệm lúc 12 giờ đêm, thiếu tinh tấn trong việc phân phát tài liệu giảng chân tướng, mang tâm lựa chọn khi giảng sự thật, vẫn còn những xung đột với người thường, mang tâm bất bình khi có bất công, và chơi trò chơi điện tử.
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi đối diện với sự ơn cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi phải nỗ lực hơn nữa để làm tốt ba việc và bù đắp cho những tổn thất trước đây.
Tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng tu, với hi vọng rằng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ. Xin vui lòng chỉ ra những sai sót của tôi.
Viết ngày 14 tháng 09 năm 2009.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/17/208405.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/30/111188.html
Đăng ngày 30-03-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.