[MINH HUỆ 10-11-2019] Tôi bắt đầu tu Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 1998. Mặc dù chỉ học mấy năm chương trình tiểu học, văn chương chữ nghĩa không nhiều, nhưng tôi muốn nhân dịp Pháp hội lần này để viết ra những trải nghiệm thần kỳ trong tu luyện, cũng là cơ hội để biểu đạt lòng cảm ân của đệ tử với Sư phụ và chứng thực sự vĩ đại của Sư tôn cùng uy lực của Đại Pháp.

Tháng 11 năm 2009, chị dâu tôi nhờ tôi giúp chị thu hoạch ngô. Chồng tôi và các chị đều đi làm công nên ba chị em chúng tôi phải chăm sóc gia đình và đảm đương công việc đồng áng.

Vì không có dụng cụ phù hợp, nên tôi bẻ bắp ngô bằng tay. Khi tôi ném chúng vào máy thì đột nhiên bị vấp ngã. Tôi đứng dậy và tiếp tục làm việc. Nhưng tôi cảm thấy khó chịu khi bẻ ngô và nhìn kỹ lại thì hốt hoảng hét lên: “Ngón tay cái bên trái của tôi biến mất rồi!” Nguyên do là lúc ngã, tay trái của tôi va vào dây chuyền khiến ngón tay cái bị cắt đứt, ngón giữa và ngón trỏ cũng bị cắt đứt một phần.

Nghe thấy tiếng hét của tôi, họ tắt máy rồi vội vàng chạy tới. Nhìn thấy ngón tay cái của tôi bị cắt đứt, họ sợ hãi vô cùng. Lúc đó tôi không sợ cũng không cảm thấy đau. Tôi chỉ nghĩ không có ngón tay cái nữa thì khi đả toạ, luyện công hay phát chính niệm sẽ không kết ấn được nữa.

Trong lòng tôi rất lo lắng. Tôi bị chảy máu rất nhiều và ngực tôi nhói đau, tôi đổ mồ hôi đầm đìa đến nỗi áo khoác của tôi ướt sũng. Tôi cảm thấy mình đã đến giới hạn chịu đựng của bản thân. Tôi hô lên: “Xin Sư phụ cứu con!” Trong chốc lát tôi ngừng đổ mồ hôi và ngực không còn đau nữa. Lúc này, tôi nước mắt đầm đìa khoé mi, những gọt nước mắt cảm ân. Tôi xúc động hô lên: “Cảm tạ Sư phụ! Xin Sư phụ gia trì cho con.”

Sau đó hai chị em đưa tôi đến bệnh viện. Em dâu tôi hỏi bác sĩ: “Ngón tay cái của chị tôi có thể nối lại được không?” Bác sĩ nói: “Nối thì nối được. Nhưng cả vạn ca phẫu thuật mới được một ca thành công.” Tôi sốt ruột nói với bác sĩ: “Xin ông hãy nghĩ mọi cách có thể nối lại ngón tay cái cho tôi, nó đối với tôi rất quan trọng, không thể thiếu được.” Trong tâm, tôi khẩn cầu Sư phụ gia trì cho mình. Tôi biết rằng mình phải vượt qua ma nạn này.

Bác sĩ hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi. Tôi nói rằng tôi 47 tuổi. Ông ấy nói rằng ông sẽ không nối lại ngón tay cái của tôi nếu tôi trên 50 tuổi. Khi ông ấy hỏi ngón tay cái bị đứt của tôi ở đâu, tôi liền nói: “Nó đang ở nhà.” Ông vội nói: “Đã lúc nào rồi, không có ngón tay làm sao chúng tôi nối lại được”. Sau đó tôi lập tức gọi điện thoại cho người nhà để tìm ngón tay. Cuối cùng, họ tìm thấy ngón tay của tôi dưới dây chuyền. Khi họ mang ngón tay cái của tôi đến bệnh viện, thì đã hơn bốn giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi nó bị cắt.

Sau đó bác sĩ đã phẫu thuật và nối lại ngón tay cái của tôi, làm xong đã hơn 11 giờ khuya. Em dâu tôi thức đêm trong bệnh viện để trông chừng tôi. Bác sĩ bảo cô ấy chú ý đến ngón tay cái của tôi, ông nói: “Nếu nó biến thành màu đen, thì gọi chúng tôi ngay. Nó chuyển sang màu đen tức là nó đã chết và chúng tôi phải tháo nó ra. Sáng hôm sau, bác sĩ hỏi em dâu tôi xem tình trạng ngón tay cái của tôi như thế nào. Cô nói rằng đêm qua nó động đậy đến bốn lần. Bác sĩ vô cùng kinh ngạc. Ông lại kiểm tra ngón tay của tôi mà không nói một lời nào. Lúc này chồng tôi từ ngoài thị trấn trở về liền đến bệnh viện.

Đến sáng ngày thứ tư, khi y tá trưởng chạm vào ngón tay cái của tôi, tôi cảm nhận được và lập tức quay đầu lại. Cô nói: “Chị làm em giật mình. Em cứ tưởng chị ngủ rồi.” Hai ngày sau, y tá trưởng lại chạm vào ngón tay cái của tôi một lần nữa lúc tôi đang nửa mơ nửa tỉnh. Tôi cảm nhận được nên mở mắt ra. Cô nói: “Chị lại làm em giật mình. Chị cảm nhận được ngón tay cái của mình không?” Tôi trả lời: “Có.” Cô vừa đi ra cửa vừa nói: “Không thể nào! Không thể nào.”

Lúc cô ấy vừa bước ra khỏi phòng thì chồng tôi đến. Anh nghe thấy cô nói liền hỏi điều gì mà không thể. Cô trả lời: “Phẫu thuật mới trong thời gian ngắn như vậy mà ngón tay cái đã cảm nhận được. Tôi còn không nghĩ là ca phẫu thuật này sẽ thành công. Thật không thể tưởng tượng nổi!” Chồng tôi nói: “Với gia đình chúng tôi thì chuyện này không có gì lạ hết.” Cô ấy nói: “Làm y tá trưởng cả chục năm trời rồi nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến sự việc như thế. Vợ ông không còn trẻ nữa, ngón tay bị cắt đứt lâu như thế rồi, mà phẫu thuật xong rồi lại cảm giác được nhanh như vậy. Đây thật đúng là kỳ tích.”

Cô nói tiếp: “Vài năm trước, một thanh niên ngoài 30 tuổi vô tình bị đứt ngón tay. Anh ta dùng một sợi dây để phanh xe đẩy lại, rồi sợi dây cắt đứt ngón tay anh. Anh lập tức đến bệnh viện. Bác sĩ liền mổ một khe nhỏ ở bụng và đặt ngón tay vào đó để nuôi sống nó. Sau ca phẫu thuật, phải đến hai tháng sau ngón tay anh ấy mới lấy lại được cảm giác. Trong khi ngón tay của vợ anh mới vài ngày sau khi phẫu thuật đã lấy lại được cảm giác! Thật sự quá thần kỳ.”

Tôi nằm viện hơn nửa tháng thì xuất viện. Bác sĩ nói với tôi: “Cô thật quá kiên cường, bị thương như vậy mà nhìn cô không thống khổ gì cả.” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, có Đại Pháp ở đây nhất định có thần tích.” Vẻ mặt ông có chút sửng sốt, xong rồi nói với tôi rằng mặc dù ngón tay cái của tôi đã có thể cảm nhận được, nhưng phải mất ít nhất một năm rưỡi nữa nó mới hồi phục đầy đủ các chức năng. Ông ấy bảo tôi ba tháng sau quay lại để lấy chứng nhận người tàn tật, có nó tôi sẽ được hưởng một khoản trợ cấp nhỏ.

Ba tháng trôi qua. Tôi nghĩ rằng ngón tay cái của mình đã hồi phục rồi, sao mình lại phải lấy chứng nhận tàn tật cơ chứ? Nếu tôi làm vậy tức là tôi thừa nhận rằng mình bị tàn tật. Tôi không nên nhận chứng nhận đó cho dù có được bao nhiêu tiền.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Sư phụ ban cho tôi một ngón tay lấp lánh ánh vàng kim. Nó rất đẹp. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, ngón tay này thật tuyệt, con rất thích nó!” Ngày hôm sau khi tôi chạm vào một cốc nước nóng, ngón tay cái của tôi cảm nhận được nhiệt nóng. Tôi biết rằng cảm nhận và chức năng của ngón tay cái của tôi đã được khôi phục. Sư phụ đã cứu ngón tay cái của tôi. Quả như Sư phụ giảng:

Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực
(Sư đồ ânHồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời

Sau đó tôi đến bệnh viện và mang theo một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với bác sĩ: “Hãy nhìn ngón tay cái của tôi. Nó đã bình phục và có thể cảm nhận được. Tôi không muốn chứng nhận tàn tật đâu.” Bác sĩ hỏi làm thế nào mà tôi bình phục nhanh như vậy. Tôi nói với ông là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đem các tài liệu và đĩa CD tặng ông và nói: “Để cảm ơn ông đã thực hiện ca phẫu thuật, tôi muốn tặng ông điều trân quý nhất trong cuộc đời tôi – Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng ông có thể nghiêm túc xem hết, xem xong lại cho người khác xem, nhất định những điều tốt đẹp sẽ đến với ông.” Ông nói: “Nhất định.”

Khối u của tôi

Lúc tôi 51, 52 tuổi, chu kỳ kinh nguyệt rất thường xuyên. Bụng tôi đau dữ dội, tôi không thể ăn uống hay làm việc gì được. Tôi là một học viên và tôi biết Sư phụ đang chăm sóc mình. Không sao cả, tất cả đều là giả tướng. Nhưng người nhà thì rất lo lắng. Con dâu tôi khăng khăng đòi tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi nghĩ dù sao cũng không có vấn đề gì, đi thì đi. Vì vậy tôi đồng ý đi, kiểm tra xong cho mọi người yên lòng.

Kết quả kiểm tra cho thấy tôi có hai khối u tử cung. Một khối 6,2 cm, còn khối kia 2,7 cm. Gia đình tôi khăng khăng rằng tôi phải phẫu thuật. Tôi từ chối. Tôi nói với họ rằng tôi không sao cả. Nhưng họ không tin tôi và huy động người thân đến thuyết phục tôi phẫu thuật. Cuối cùng, con trai tôi nói: “Mẹ nói với chúng con rằng mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hồi phục được. Thế thì mẹ nói cho chúng con biết bao giờ thì mẹ sẽ hồi phục để chúng con được yên tâm.” Tôi đã nói rằng trong vòng một tháng, các khối u sẽ biến mất.

Tôi biết giả tướng này là để khảo nghiệm đức tin của tôi vào Sư phụ. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào Sư phụ và Đại Pháp, không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Tôi nhắc nhở bản thân rằng là học viên thì không có bệnh. Nhưng tôi vẫn có nghiệp. Tôi phải vượt qua khảo nghiệm này thật tốt. Tôi nghiêm túc học Pháp, luyện công và tu chính mình. Dưới sự từ bi chăm sóc của Sư phụ, tôi đã nhận ra được các chấp trước của mình và đề cao. Cuối cùng tôi đã vượt qua khảo nghiệm này. Một tháng sau, chu kỳ kinh nguyệt của tôi giảm và bụng tôi không còn đau nữa. Tôi có thể ăn và làm việc. Nhìn thấy những thay đổi của tôi, người thân không còn nói về việc phẫu thuật nữa. Tôi biết Sư phụ thấy tâm tính của tôi đã được đề cao, nên Ngài đã gỡ bỏ các giả tướng “bệnh”.

Tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ luôn bảo hộ cho tôi và cả gia đình. Không có ngôn từ nào có thể biểu đạt lòng cảm ân của đệ tử đối với Sư tôn. Đệ tử chỉ có tu luyện tinh tấn để báo đáp Sư ân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/10/395458.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/22/180817.html

Đăng ngày 17-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share