Bài viết của Tiểu Kim Cương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-10-2019] Sư phụ giảng: “hễ chư vị động đến chữ “bệnh” là tôi không muốn nghe”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân). Bởi vậy, chữ “bệnh” không hề xuất hiện trong đầu tôi. Thay vào đó, tôi xem vấn đề chỉ như là vượt quan. Tôi đã từng thấy các đồng tu qua đời vì họ không vượt qua được khảo nghiệm.

Gặp rắc rối bởi muỗi đốt

Tôi làm việc tại tỉnh Hải Nam trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Có rất nhiều muỗi trong căn hộ của tôi, vì thế các bạn cùng phòng và tôi thường phải cuộn chăn quanh mình để ngủ. Một đêm nọ, một trong những bạn cùng phòng của tôi không có chiếc chăn nào, vì thế cậu ấy đã mượn chiếc chăn của tôi.

Đêm hôm đó, tất cả muỗi đã tấn công tôi. Tôi tự nhủ rằng mình không được di chuyển. Cả cơ thể và tâm tôi đều bất động. Tôi nhẩm lại những lời của Sư phụ trước bài công pháp thứ năm “Thần Thông Gia Trì Pháp”: “tâm sinh từ bi, mang theo ý an hoà”. (Chương II, Đại Viên Mãn Pháp)

Vô số muỗi đậu lên người và đốt tôi, và khiến tôi nổi da gà. Tôi vẫn không cử động. Cuối cùng, tôi cảm thấy những con muỗi đó đang hút nghiệp lực ra khỏi tôi, và tôi cảm thấy ổn. Hai tuần sau, người bạn cùng phòng đã trả lại chăn cho tôi. Kể từ đó, tôi ít khi bị muỗi đốt. Nếu chúng có đốt, tôi cũng không cảm thấy vấn đề gì.

Vượt quan sinh tử

Sau khi vượt qua khảo nghiệm này, trên đầu tôi lại xuất hiện một khối áp-xe to bằng cỡ nắm tay. Dường như những con muỗi đã khiến tôi bị nhiễm độc. Tâm tôi bất động, nhưng khối áp-xe thực sự khiến tôi bị đau trong một thời gian dài. Cơn đau không thể diễn tả bằng vài từ đơn giản. Đôi khi, tôi cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào tim tôi, và thi thoảng nó giống như thanh kiếm đâm vào đầu và khuấy động nội tạng tôi.

Cha tôi (một người không tu luyện) đã hỏi ý kiến bác sỹ. Bác sỹ nói rằng khối áp-xe lớn như vậy trên đỉnh đầu thậm chí có thể khiến một con sư tử rên rỉ trong đau đớn. Họ cũng nói rằng tôi sẽ chết nếu không được điều trị.

Khối áp xe cũng bị vỡ một vài lần, máu và mủ chảy xuống lưng tôi. Tôi thường bị bất tỉnh và không còn năng lượng bởi cơn đau gây ra. Khi việc này xảy ra, tôi không có đủ sức để đi bộ, vì thế tôi đã bò đến tủ sách nơi tôi giữ toàn bộ những cuốn sách Đại Pháp của mình, chỉ để được đến gần với Đại Pháp hơn. Tôi cũng khấu đầu trước Sư phụ và những cuốn sách với lòng tôn kính vô hạn.

Khối áp-xe cũng bốc mùi khó chịu. Một vài đồng tu ngăn không cho tôi tới điểm luyện công để tránh gây ảnh hưởng tiêu cực tới hình ảnh của Đại Pháp. Một vài đồng tu lại tin rằng tôi đang đối mặt với quan sinh tử, do đó tôi nên được phép tới điểm luyện công. Năm đó tôi mới 25 tuổi. Một đồng tu kém tôi 5 tuổi, đã bắt xe buýt hàng ngày sau giờ làm và đi cả một quãng đường xa để tới căn hộ học Pháp cùng tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó.

Tôi mất tám tháng để vượt qua khảo nghiệm này. Mỗi khi tôi nhìn Pháp tượng của Sư phụ trong thời gian đó, tôi đều thấy nét mặt của Sư phụ rất nghiêm nghị. Tôi thầm nói: “Thỉnh Sư phụ phóng tâm. Con sẽ vượt qua khảo nghiệm lần này”.

Ông chủ tại nơi tôi làm việc hỏi rằng tôi có đến gặp bác sỹ không. Tôi nói với ông ấy: “Tôi là một người tu luyện, và tôi nên hành xử giống như Phật Milarepa”. Ông chủ giơ ngón tay cái lên và nói: “Cậu thực sự rất mạnh mẽ”. (Tôi lo sợ rằng mình sẽ gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của Đại Pháp, nên tôi đã không nói với ông ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp).

Tám tháng trôi qua và tôi chợt nhận ra rằng cơn đau mà tôi phải chịu đựng đã được Sư phụ từ bi vô lượng gánh chịu thay rất nhiều, và tôi không thể báo đáp Sư phụ ngay cả khi hy sinh sinh mệnh của mình. Khi suy nghĩ này xuất hiện, tôi đã quỳ gối trước Pháp tượng của Sư phụ và khóc nức nở. Tất cả những gì tôi có thể làm là khấu đầu trước Sư phụ. Đêm hôm đó khối áp-xe lại vỡ lần nữa. Máu và mủ thấm ướt quần áo của tôi. Sau đó, khối áp-xe bắt đầu lành lại, và cơn đau giảm dần. Cuối cùng tôi đã vượt qua được khảo nghiệm.

Sau khi vượt qua khảo nghiệm này, tôi cảm thấy đầu mình hoàn toàn là không và vô cùng rộng lớn khi thiền định. Tôi cảm thấy một khoảng không vô hạn – như là có thể chứa vô lượng vũ trụ và vô lượng thiên thể. Con người ở rất xa, rất xa tôi, cứ như không hề liên quan tới tôi. Con người thế gian và tôi không thuộc về cùng một thể hệ.

Khả năng chịu đựng tra tấn

Khảo nghiệm lần này xảy ra trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Khi tôi nhìn thấy các hình thức tra tấn thể xác gặp ở thế gian con người, tất cả chúng dường như chỉ là chuyện nhỏ. Tôi cảm thấy không sự tra tấn nào có thể làm tôi động tâm. Đại Pháp đã ban cho tôi khả năng chịu đựng rất lớn. Không một hình thức tẩy não hay tra tấn nào có thể lay động tôi.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã bị bức hại vì giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi bị tra tấn rất tàn khốc. Sáu chiếc xương sườn bị đánh gãy. Họ đeo hơn 11kg xiềng xích vào mắt cá chân của tôi. Chúng tạo ra những vết thương hở trên cơ thể tôi, một số vết thương sâu đến mức xương lộ cả ra ngoài. Tôi đã sống sót sau tất cả những chuyện này với một thái độ bình tĩnh. Họ càng đánh đập tôi, thì lại càng khiến tôi thêm kiên định. Tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp vững chắc như kim cương. Tôi thấy tâm mình trở thành một viên kim cương toả sáng. Nỗi đau do sự tra tấn chẳng là gì khi so sánh với cơn đau gây ra bởi khối áp-xe.

Tà ác ở không gian khác tìm mọi cách bức hại tôi. Giống như trong các câu chuyện cổ Phật giáo nơi tà ác tấn công Phật Thích Ca Mâu Ni, tà ác đóng đinh tôi vào thập tự giá và đổ nước sôi lên người tôi. Khảo nghiệm thật khó vượt qua khi tà ác ở thế gian con người và ở không gian khác tấn công tôi cùng lúc. Nhưng Pháp đã triển hiện cho tôi thấy những cảnh tượng thù thắng, bảo với tôi rằng nếu tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này, tôi sẽ quay trở về với chân ngã của mình.

Sư phụ giảng:

“Khi chư vị đổ toàn bộ những thứ dơ bẩn trong chai ra, chư vị có ấn cũng không thể ấn xuống được, nó sẽ cứ nổi lên trên, nó chính là nên ở vị trí đó”. (“Giảng Pháp tại Lễ thành lập Phật học hội Singapore [1996]”, Giảng Pháp tại các nơi I)

Tôi bắt đầu luyện công ở nhà sau khi được thả ra. Khi tôi luyện công tới ngày thứ chín, tôi cảm thấy có một bàn tay khổng lồ giữ hai bên ngực tôi và đẩy những chiếc xương sườn bị gãy lại với nhau. Những chiếc xương được chữa lành ngay lập tức. Tôi biết đó chính là bàn tay của Sư phụ.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Sau đó, khi tôi kể cho một đồng tu khác nghe về chuyện này, tôi đã nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ ở trên tường phòng khách của nhà đồng tu nói chuyện với tôi. Tôi có thể nhìn thấy những dòng chữ màu vàng kim trên không trung. Tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ, trang nghiêm và từ bi, nói với tôi rằng: “Con trai, nếu con có thể vượt qua mọi cực hình bằng chính niệm, trong tương lại, ngay cả khi con chuyển sinh hoặc bị tẩy não, con vẫn sẽ trở lại với ta”.

Ngay sau đó, một đoạn Pháp của Sư phụ đã xuất hiện:

“Chư vị còn nhớ rằng khi tôi giảng Pháp, có học viên hỏi: một người tu luyện liệu có thể tu lên cao hơn quả vị của sinh mệnh lúc sản sinh ra được hay không? Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ; nếu như tất cả học viên đều có thể làm được [như thế], thì tà ác sẽ tự diệt”. (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi ngộ ra rằng trong giai đoạn đặc biệt này, chúng ta có thể vượt lên và vượt xa cảnh giới tiên thiên của chúng ta. Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta phải thực sự loại bỏ mọi chấp trước. Chúng ta không thể ôm giữ bất kỳ tâm sợ hãi hoặc chấp trước vào danh, lợi, tình; chúng ta không thể chứa chấp bất cứ quan niệm hậu thiên nào; chúng ta thậm chí phải buông bỏ mọi thứ trong thế giới nơi chúng ta nguyên lai được sinh ra; chúng ta phải thành tâm kính ngưỡng Sư phụ và Đại Pháp; và chỉ một lòng đồng hoá với Đại Pháp.

Một lần khác, khi tôi đang lái xe máy thì nhìn thấy một bảng thông báo rằng có một địa điểm tốt có thể dựng các tấm áp phích giảng chân tướng. Tôi vui đến nỗi không nhìn thấy con dốc ở trước mặt. Chiếc xe bị lật, và đầu gối của tôi bị gãy. Tôi không để tâm quá nhiều đến nó, nhưng vết thương trở nên lớn và sâu hơn, để lộ cả xương ra ngoài. Nó đã bị nhiễm trùng nhẹ.

Một đồng tu là bác sỹ, nói rằng vết thuơng trông khá tệ, nhưng tôi bắt đầu phát chính niệm định kỳ, cứ năm phút mỗi lần. Khi tôi phát chính niệm, tôi cảm thấy nhiệt ở đầu gối và mủ chảy ra. Sau khi phát chính niệm vào nửa đêm, tôi đã đi ngủ. Sáng hôm sau, vết thương đã lành hẳn. Cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai năm trước, tôi vô tình hít phải rất nhiều phế liệu, như thuỷ tinh, đá, và nhựa, khi tôi đang cố sửa đường ống nước. Tôi bị ho, và máu bắt đầu chảy ra khỏi miệng. Tôi có thể cảm nhận được những vật thể đó ở trong phổi, và tôi gần như không thể thở được, điều này khiến tôi thực sự đau đớn.

Suốt những ngày sau đó, tôi thường ho ra máu và thậm chí cả các mảnh vụn đá và nhựa. Các thành viên trong gia đình tôi rất sợ hãi, nhưng tôi không động tâm. Tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm.

Chủ nguyên thần của tôi đã ly thể vào lúc đó và nhìn thấy phổi tôi chứa đầy phế liệu. 15 ngày sau tôi nhìn thấy Sư phụ đang đả xuất ra các Pháp Luân và xoay chúng bằng một tay. Mọi phế liệu đều bị tan chảy. Phổi của tôi được chữa lành hoàn toàn. Đại Pháp đã triển hiện uy lực trên cơ thể tôi hết lần này tới lần khác. Những gì tôi mô tả ở trên chỉ là một phần nhỏ trong những gì tôi đã được trải nghiệm.

Qua đây, tôi muốn nói với các đồng tu về sự vĩ đại không thể diễn tả bằng lời về Sư phụ và Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng những trải nghiệm của tôi sẽ khiến chúng ta tăng cường tín tâm tu luyện hơn. Chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn và làm tốt hơn nữa trên hành trình tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/4/394158.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/12/180296.html

Đăng ngày 03-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share