Bài viết của Chương Vận, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 01-02-2020]

Bệnh dịch Cái Chết Đen kéo dài trong vài trăm năm ở châu Âu vào thời Trung cổ được cho là dịch bệnh dịch hạch lớn thứ nhì trong lịch sử thế giới. Bệnh dịch hạch đó đã khiến cho khoảng 75 triệu người tử vong, toàn bộ châu Âu rơi vào ngày tàn của thế giới. Tâm thái của con người trong thời mạt thế đều có lựa chọn, có người vẫn vui vẻ hưởng thụ, có người cầu nguyện sự bảo hộ của Thượng Đế, có người ẩn cư xa rời thế tục, có người vẫn ngoan cường chống đỡ cứu giúp người khác.

Viêm phổi Vũ Hán đã bùng phát hơn một tháng qua, số lượng người được chẩn đoán mắc bệnh hay số người đã tử vong đều đang tăng lên nhanh chóng. Tuy nhiên, người ta đã không còn tin tưởng vào con số mà chính quyền Trung Cộng báo cáo nữa. Rất nhiều người đang trong nguy nan đều tin tưởng vào phương pháp tự cứu mà các học viên Pháp Luân Công nói với họ. Hiện tại, rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở hải ngoại gọi điện thoại về Vũ Hán, bao gồm những nhân viên làm việc trong các cơ quan công an, viện kiểm sát, tư pháp đều tập trung lại nghe chân tướng và biểu thị sự cảm ơn, cũng có người thoái xuất khỏi đảng, đoàn, đội.

Bà Lý, một học viên Pháp Luân Công ở Toronto đã không ngừng gọi điện thoại đến các ban ngành của cơ quan công an, viện kiểm sát, tư pháp ở Trung Quốc để giảng chân tướng kể từ lúc Pháp Luân Công bắt đầu bị bức hại ở Trung Quốc. Gần đây bà không ngừng gọi điện thoại về Vũ Hán, bà nói: “Hiện giờ những người tiếp nhận cuộc gọi đều lắng nghe, có khi trong phòng còn có rất nhiều người ở đó, họ mở loa ngoài để cho mọi người cùng nghe, cuối cùng họ đều nói cảm ơn!”

Trưởng đồn công an địa phương: Cảm ơn các học viên Pháp Luân Công vẫn nhớ đến chúng tôi

Khi gọi đến đồn công an địa phương thì trưởng đồn nhấc máy, bà Lý nói: “Hiện giờ tình trạng của các bạn rất khẩn cấp, toàn bộ thành phố đều đã bị phong tỏa, hơn nữa Trung Cộng chọn cách phong tỏa là phá hủy hết thảy đường quốc lộ, các bạn có xe hơi riêng cũng không thể đi được nhằm để ngăn chặn người ta thoát ra ngoài; nói từ một góc độ khác chính là cứu viện từ bên ngoài cũng không thể tiến vào, cơ bản là như một thành phố chết. Bên ngoài đã bị quân đội vũ trang bao vây, chứ không phải là cảnh sát vũ trang. Trên mạng có đưa tin nói rằng họ quyết định ngừng truyền tin tức về các bạn nhưng dưới áp lực của quốc tế nên tạm thời vẫn chưa dừng đưa tin, vậy nên các bạn vẫn có thể nhận được cuộc điện thoại mà chúng tôi gọi hiện giờ. Chúng tôi không biết khi nào sẽ dừng truyền tin, bởi vì Trung Cộng vốn dĩ chưa từng coi trọng mạng người.”

Đối phương im lặng lắng nghe và cũng có thể cảm thấy số người tụ tập lại nghe càng ngày càng đông.

Bà Lý tiếp tục nói: “Chúng tôi không biết Trung Cộng sẽ làm đến mức nào, vậy nên đoạn thời gian này các bạn cần phải trân quý, chúng tôi hi vọng các bạn được bình an. Đảng cộng sản là tà ác, nó bức hại Chân Thiện Nhẫn chứ không phải các bạn bức hại Chân Thiện Nhẫn. Nó lợi dụng các bạn (cảnh sát) để bức hại chúng tôi trong hai mươi năm, các bạn tĩnh tâm xuống nghĩ thử xem: chân thành, nhẫn nhịn, thiện lương có tốt hay không? Mỗi người đều nói tốt, bỏ đi sự hồ đồ của bản thân mình, bản thân nó chính là tà ác. Vậy nên, các bạn đã chịu áp lực từ nó nên buộc phải bức hại chúng tôi, nhưng hiện nay nhân tố khiến các bạn sợ hãi và nhân tố gây áp lực cho các bạn đều đã không tồn tại nữa, nó đã vứt bỏ các bạn cùng với bệnh dịch. Tôi nói rằng hiện giờ các bạn không còn nhân tố phải sợ hãi nữa nên các bạn cần phải rõ ràng trong tâm về sự tà ác của Đảng cộng sản.”

Trưởng đồn nói nhỏ: “Xin cảm ơn!”

Cảnh sát tiếp tục lắng nghe, bà Lý nói tiếp: “Vậy thì các bạn phải nghĩ đến bình an, bây giờ các bạn có tiền, có quyền đều không dùng được. Các bạn chỉ có cách tin tưởng vào ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, đây là chân Phật, là chân Pháp. Chỉ cần các bạn từ trong tâm nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mỗi ngày mở mắt ra đều nói, trước khi đi ngủ các bạn cũng phải nói như thế. Như vậy các bạn sẽ được bình an, hơn nữa tâm thái các bạn cũng sẽ trở nên bình tĩnh. Pháp Luân Công chịu đựng bức hại hai mươi năm, hiện giờ các bạn nên biết rằng sự chịu đựng của chúng tôi không phải vì cần gì từ chính quyền quốc gia, cũng không phải vì cần các bạn đưa cho chúng tôi lợi ích gì, mà chúng tôi chỉ hi vọng các bạn có thể bình an vào lúc tai nạn đến, các bạn không cần trở thành vật tế phẩm hay con dê thế tội cho Đảng cộng sản.”

Trưởng đồn lại nói: “Cảm ơn!”

Bà Lý nói: “Hôm nay tai nạn đã giáng xuống, các bạn có thể tin chúng tôi, cũng có thể không tin nhưng các học viên Pháp Luân Công quan tâm đến các bạn, đây cũng là hy vọng của các bạn. Học viên Pháp Luân Công kiên trì hai mươi năm trong bức hại tàn khốc, không phải là họ không có đạo lý. Trong bức hại đã khiến cho chúng tôi nhiều gia đình phải ly tán, rất nhiều những trẻ nhỏ trở thành cô nhi, rất nhiều người già phải tiễn đưa người trẻ nhưng chúng tôi vẫn kiên trì, không có sự kiên trì và phó xuất của chúng tôi thì các bạn sẽ không có tương lai, bởi vì sẽ không có ai nói sự thật cho các bạn biết.”

Trưởng đồn nói cảm ơn trong suốt quá trình nghe điện thoại.

Bà Lý nói: “Có một điểm các bạn cần nhớ kỹ, Trung Cộng làm ác quá nhiều nên ông Trời sẽ diệt nó, vậy nên các bạn buộc phải thanh lý dấu ấn của ác đảng trên thân mình. Có hai loại người gặp nguy hiểm nhất, một là những ai bán mạng cho Đảng cộng sản đến chết cũng không buông; hai là những ai gia nhập vào những tổ chức của nó, khi các bạn gia nhập vào Đảng cộng sản, Đoàn thanh niên, Đội thiếu niên thì ác đảng bắt các bạn phát lời thề với trời vì nó mà phấn đấu suốt đời, cũng bằng như dâng hiến mạng sống cho nó. Lời thề đó một khi đã nói ra thì linh hồn của các bạn đã bị đánh dấu ấn của tà linh, đã trở thành người của nó. Khi các loại tai nạn giáng xuống, bởi vì là người của ác đảng nên ắt sẽ bị tiêu hủy, vậy nên các bạn nhất định phải thanh minh thoái xuất thì mới không quy về nó quản, các bạn sẽ được Thần Phật bảo hộ, sẽ được bình an.”

Trưởng đồn nói: “Vậy chúng tôi nên làm gì?”

Bà Lý nói với trưởng đồn về cách làm cụ thể, ông ấy nói liên tiếp hai lần: “Cảm ơn! Cảm ơn!” và cũng nghe được những người đang đứng bên cạnh đều nói: “Cảm ơn!” Họ còn nói: “Cảm ơn các bạn vẫn nhớ đến chúng tôi.”

Bà Lý tiếp tục nói: “Các bạn phải phóng thích vô điều kiện toàn bộ các đệ tử Đại Pháp bị bắt giữ. Họ sẽ bước ra giống như tôi nói sự việc này cho nhiều người hơn nữa để nhiều người hơn nữa được bình an. Chúng tôi không phải vì bản thân mình mà là vì sự bình an của nhiều người hơn nữa!”

Lúc này vị trưởng đồn cảnh sát nói với những người khác: “Bà ấy cần chúng ta thả những học viên Pháp Luân Công.”

Bà Lý nói: “Hãy lợi dụng quyền lực của các bạn để bảo vệ đệ tử Đại Pháp, có thể thả người thì thả người, có thể bảo vệ thì bảo vệ, đây chính là cơ hội duy nhất cho các bạn lập công chuộc tội, bởi vì các bạn đều biết bức hại Pháp Luân Công là điều không đúng.”

Họ một mực im lặng lắng nghe, cuối cùng họ nói: “Được, xin cảm ơn!”

Con trai của một quan chức cảnh sát cao cấp nói: Cha à, người ta là vì muốn tốt cho chúng ta!

Bà Lý gọi điện thoại đến nhà của một vị quan chức cảnh sát cao cấp, người cha nhấc máy nói lớn: “Lại là Pháp Luân Công.” Sau đó, ông ấy chửi rủa bằng giọng Hồ Bắc. Lúc này người con trai đang ở bên cạnh ông ấy (nghe giọng nói trông như một người trung niên) nói với ông: “Cha à, người ta là vì muốn tốt cho chúng ta.” Người cha không la lối nữa. Con trai ông ấy tiếp điện thoại nói: “Xin chào bà!”

Bà Lý bắt đầu nói với họ: “Đảng cộng sản không hề coi trọng mạng người, từ lúc dịch bệnh bắt đầu nó không hề thông báo tình trạng bệnh dịch, mọi người đều không biết, không có thông báo bệnh dịch, không hề báo cáo một cách chân thực, người ta không có tâm lý phòng tránh, nó cũng không có thi triển phương thức phòng tránh, cho đến hôm nay thì nó phong tỏa thành phố, nó vẫn không có nói ra sự thật về tình trạng dịch bệnh cho bên ngoài biết, các anh không biết, thế giới bên ngoài cũng không biết nên nó mới cho phong tỏa thành phố. Lúc nó quyết định phong tỏa thành phố, số người tử vong và nhiễm bệnh mà nó công bố vẫn chưa đạt đến mức tiêu chuẩn cần phải phong tỏa thành phố, gây ra kinh ngạc cho người dân toàn thế giới, không có một chính phủ nào lại xử lý vấn đề như vậy cả.”

“Vậy nó sẽ như thế nào? Các anh sẽ tự sinh tự diệt, mạng lớn thì sống, mạng nhỏ thì chết. Hiện giờ các anh muốn hiểu rõ tình trạng chân thực thì hãy đến bệnh viện xem thử, có thể là trong nhà anh không có người nhiễm bệnh, nếu không cha anh cũng sẽ không la lối như thế. Nếu như nhà anh có người nhiễm bệnh thì anh đến bệnh viện, rồi đi vào trong đó thì anh sẽ biết được tình trạng nguy kịch đến đâu. Người bệnh nằm tràn lan trên sàn, nhân viên y tế không còn cách nào, người bệnh đang đi trên đường thì té ngã xuống, bên cạnh là nhân viên y tế đang cấp cứu những người khác, thi thể người chết nằm la liệt trông vô cùng khủng khiếp. Vô cùng nguy hiểm cho những người khác bởi vì virus bệnh không ngừng lây lan.”

Anh ấy nói: “Nghiêm trọng như vậy à, chúng tôi thật sự là không biết gì. Chúng tôi nghe nói là viêm phổi là bình thường, đã xuất hiện bệnh truyền nhiễm, bệnh tình đã được khống chế rồi, đã bỏ lệnh giới nghiêm rồi.”

Bà Lý nói: “Tuyên truyền của Trung Cộng cho người dân có tính lừa dối vô cùng lớn.” Anh ấy hoàn toàn im lặng lắng nghe, nghe xong rất nhiều chân tướng thì anh ấy nói: “Cảm ơn bà đã nói nhiều điều cho chúng tôi biết như thế này!”

Nghị viên pháp chế chuyển từ câu nói ”cùng nhau kháng chiến” sang câu nói “Cảm ơn!”

Có một lần, một người kia cầm điện thoại nghe chân tướng thì la lối: “Tôi là nghị viên pháp chế, chúng tôi đang cùng nhau kháng chiến.”

Bà Lý nói: “Ông kháng chiến cái gì, ông kháng chiến với ai vậy? Bệnh dịch đang đến lấy mạng ông, ông lấy mạng để kháng chiến với nó à? Nó đến lấy mạng ông, ông hãy trầm tĩnh lại nghe tôi nói một chút.”

Sau khi bà Lý nói cho ông ấy nghe toàn bộ hình thế hiện giờ và những lời nói dối của Trung Cộng thì thái độ của ông ấy cũng thay đổi, ông ấy nói: “Chúng tôi thật sự không biết có tình trạng như vậy. Cảm ơn bà đã nói cho chúng tôi.”

Sau đó ông ta vô cùng tập trung lắng nghe chân tướng Pháp Luân Công, bà Lý nói với ông ấy: “Các ông hãy phóng thích toàn bộ học viên Pháp Luân Công, dốc sức dùng hết năng lực của ông để làm việc ông nên làm, mục đích thả người là để họ có thể giống như tôi nói cho nhiều người biết hơn nữa, như vậy càng nhiều người được cứu, được bình an.”

Bà Lý biết rằng có rất nhiều người xung quanh ông ấy đang lắng nghe nên bà nói: ”Các ông cũng như vậy, hãy truyền lại lời nói của tôi cho người thân bạn bè của các ông để có thêm một người được cứu trong lúc tai nạn. Tôi nói rằng các ông sẽ có phúc phận lớn đó.”

Cuối cùng người đàn ông lúc đầu tự xưng là “nghị viên pháp chế” nói: “Tốt, tôi biết rồi, xin cảm ơn!”


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/2/1/400583.html

Đăng ngày 03-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share