Bài viết của Anh Tử, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2019] Tôi đã 75 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Sau khi chế độ Trung cộng phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp năm 1999, tôi chưa bao giờ ngừng nỗ lực nâng cao nhận thức về cuộc bức hại, và tôi đã có nhiều lần chạm trán với cảnh sát và các lính canh tại các trại tạm giam.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm mạnh của tôi, hầu hết những nguy hiểm đều được hóa giải. Dưới đây, tôi muốn chia sẻ ba câu chuyện.

Cảnh sát mặc thường phục đeo kính râm để tránh mặt tôi

Một buổi chiều tà, tôi ra ngoài để dán các tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi tôi dán một tờ lên cột điện, một cảnh sát mặc thường phục đã cố gắng giật lấy tờ rơi từ tay tôi. Tôi không sợ và nhanh chóng cất nó vào túi của mình. Có lẽ bởi chính niệm của tôi mà người đàn ông đó đã dừng lại và cảnh báo tôi không được dán các tờ rơi trước khi ông ấy đi khỏi.

Tôi đi theo ông ấy, dự định giải thích lý do tại sao tôi muốn dán các tờ rơi. Bởi vì chế độ này đã chặn các kênh hợp pháp không cho chúng ta thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, các học viên như tôi đã sử dụng những cách sáng tạo, bao gồm cả việc dán tờ rơi, để phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Người đàn ông có lẽ đã nhận ra tôi đang đi theo ông ấy, liền đeo kính râm vào, mặc dù bên ngoài trời đã tối hẳn. Tôi đoán rằng ông ấy không muốn tôi nhận diện mình và gửi chân dung ông ấy tới trang Minh Huệ để mọi người đều biết.

Sự việc này giúp tôi có được thể ngộ sâu hơn về lời giảng của Sư phụ:

“Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc” (Phạ xá–Hồng Ngâm II)

Bảo vệ một học viên bị cầm tù

Nhiều năm trước, tôi tới nhà tù Bàn Cẩm thuộc tỉnh Liêu Ninh thăm một học viên bị giam giữ vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy trở nên hốc hác vì bị ngược đãi ở trong tù.

Tôi nói với người lính canh đang giám sát cuộc gặp gỡ của chúng tôi: “Tại sao các anh lại treo ngược người đàn ông này lâu đến vậy. Đầu anh ấy bị sưng to như cái chậu rửa mặt. Như thế thật là độc ác.”

Người lính canh đổ lỗi cho người học viên đó vì đã từ chối lao động theo yêu cầu của lính canh.

Tôi vặn lại: “Điều đó không đúng. Các anh đã tra tấn anh ấy vì anh ấy không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Lương tâm của các anh đâu mất rồi? Nếu anh hay những lính canh khác bị treo ngược như vậy thì sao? Các anh nên nếm thử mùi vị của việc bị treo ngược này!”

Lính canh không đáp lại. Hai lính canh khác tới phòng thăm nom đã nghe thấy những lời của tôi nhưng họ cũng không nói gì. Tôi rời khỏi nhà tù an toàn sau chuyến thăm.

Cảnh sát mỉm cười đưa tôi ra ngoài

Có lần tôi đã nói chuyện với hành khách tại một trạm xe buýt về Pháp Luân Đại Pháp. Hai sỹ quan trực tại trạm đã tới và lấy đi một cuốn thông tin mà tôi vừa phát.

Họ đưa tôi về văn phòng của họ và đổ mọi thứ ra khỏi túi của tôi. Tôi giữ bình tĩnh và nói: “Những sự tình trong cuốn thông tin này được viết rất rõ. Các anh đều nên xem một chút đi.” Nói xong tôi ung dung ngồi xuống ghế.

Khi một người trong số họ buộc tội tôi chống lại Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi kể với họ trường hợp một cựu cảnh sát trưởng tại tỉnh Hà Nam đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi trong khi ba hành khách khác bình an vô sự. Tôi nói rằng cái chết của cô ấy là quả báo vì cô đã tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Thấy tôi thoải mái và không sợ hãi, họ thay đổi thái độ và đối xử tốt với tôi.

Họ muốn tôi rời đi nhưng tôi đã không làm vậy. “Các anh mặc quân phục cảnh sát và nên làm điều các anh cần làm. Hãy nhớ, đừng làm những điều tà ác.”

Tôi đề nghị họ đọc tài liệu mà họ đã đổ ra trên mặt bàn. Họ cười và hộ tống tôi ra khỏi văn phòng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/21/371728.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/10/181038.html

Đăng ngày 24-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share