Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-10-2019] Gần đây tôi nghe được hai học viên nói rằng cứu người thật khó. Điều này khích lệ tôi tìm cách để vượt qua được khó khăn này. Người Trung Quốc bị Đảng Cộng sản Trung Quốc tuyên truyền không nương tay. Tư tưởng của họ đã bị đầu độc. Nhưng là các học viên Đại Pháp mang sứ mệnh lịch sử, chúng ta không thể bỏ rơi họ và nhụt chí.

Khi lần đầu tiên chúng ta giảng chân tướng cho một ai đó, lúc đầu họ có thể không hiểu hàm ý những gì chúng ta nói. Sau đó một học viên khác có thể thanh lý những lời dối trá của Đảng ra khỏi tâm trí họ.

Nếu chúng ta coi việc này như một “cuộc chạy tiếp sức”, chúng ta sẽ có thể thành công trong việc giảng chân tướng. Nếu mọi người đều khẩn trương cứu chúng sinh thì chúng ta có thể cứu thêm được nhiều người.

Xua tan những tuyên truyền của ĐCSTQ không bao giờ là quá muộn

Tôi bị đàn áp vào năm 2011, một năm sau đó bố mẹ tôi và tôi đến dự một lễ cưới của một người họ hàng sống ở nơi khác. Khi ấy, tình trạng tu luyện của tôi rất kém, và tôi trông già hơn nhiều.

Tôi biết rằng tầng thứ tu luyện của tôi đã rớt xuống, vì thế tôi không muốn đi. Nhưng tôi lại quyết định đi vì những người họ hàng mà tôi ít gặp sẽ có mặt ở đó.

Tôi đã từng là một chuyên gia thành công. Sau khi bị đàn áp, vài người họ hàng của tôi đã không cảm thông. Họ nghĩ rằng tôi đã từ bỏ một cuộc sống tốt đẹp để đối đầu với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), điều này đã ảnh hưởng tiêu cực đến khả năng cứu người của tôi.

Một sự việc đã có tác động mạnh mẽ lên tôi. Sau khi đám cưới kết thúc, tôi vào bếp để giảng chân tướng cho bác gái cả khi bác đang nấu nướng.

Tôi kể cho bác ấy về một trận sóng thần và hỏi rằng: “Nếu sóng thần xảy ra và cháu bảo bác chạy, bác có chạy không?” Bác ấy trả lời: “Dĩ nhiên rồi.” Bác ấy liên hệ với điều tôi vừa nói và ngay lập tức thoái Đội, một tổ chức cho nhi đồng của ĐCSTQ. Trong khi tôi đang phân vân tại sao bác ấy lại thoái, thì bác ấy đã giải thích rằng một trong những bạn học của bác cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã giảng chân tướng cho bác ấy nhiều lần. Điều này khiến tôi hiểu rằng quyết định thoái xuất khỏi một tổ chức của ĐCSTQ là nhờ nỗ lực hỗ trợ của cả các học viên khác.

Tôi chỉ nỗ lực thêm một chút, và cuối cùng thì bác tôi đã hiểu ra. Vì thế, các học viên không nên e ngại khi họ không thể giảng chân tướng tốt, ví dụ trong trường hợp họ tu luyện không tốt. Nếu bạn nói ra thì đó là một cơ hội. Nếu bạn không nói ra thì có thể sẽ không còn cơ duyên nào khác.

Giờ đây bảy năm đã trôi qua, bảy năm mà ĐCSTQ đã truyền bá đầu độc người dân Trung Quốc. Tuy nhiên, vẫn có cách để khắc phục việc tẩy não hàng loạt đó.

Giảng chân tướng từ tốn

Có một lần tôi thu dọn một chậu cây to mà tôi đã trồng, cùng với vài chậu cây nhỏ, để đem cho một người bạn. Tôi muốn tu khứ chấp trước vào hoa.

Khi tôi lên taxi, tài xế là một người đàn ông lớn tuổi tốt bụng. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện về hoa. Bác tài xế đó nói rằng gia đình bác cũng thích trồng hoa, nhưng chúng luôn chết.

Tôi nói với bác ấy về kinh nghiệm trồng hoa của mình và sau đó đổi chủ đề và hỏi liệu bác ấy có tin vào Thần không. Ngay lập tức bác ấy trở nên đề phòng. Bác trả lời là không tin. Tôi biết rằng bác ấy phản ứng như thế là bởi vì bác sợ ĐCSTQ.

Dường như một vài học viên đã giảng chân tướng cho bác ấy về Pháp Luân Đại Pháp, và bác ấy sợ rằng tôi sẽ lại nói với bác về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy mình không nên lo lắng, tôi nói với bác ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp bằng trí huệ.

Tôi nói rằng: “Đây không phải là một cái cây bình thường. Bên phương Tây, người ta dùng cái cây này để xua đuổi tà ma. Nó cũng được dùng trong nhiều nghi lễ tôn giáo. Nó có mùi hương đặc biệt. Nếu bác không tin thì bác có thể chạm vào nó, và tay của bác sẽ có mùi thơm này. Vì thế, nhiều người rất thích cái cây này đấy ạ.”

Để giải toả sự đề phòng của bác, tôi chạm vào bông hoa và ngửi bàn tay mình. Sau đó tôi cảm thấy sự đề phòng của bác đã biến mất. Bác ấy cười và nói rằng: “Thậm chí không cần phải chạm vào nó. Khi cô đem cái cây này lên xe là tôi đã có thể ngửi thấy mùi hương của nó rồi.”

Trước khi lên xe, tôi nhìn thấy bác ấy hút thuốc, vì thế tôi nói rằng: “Cái cây này cũng tốt cho những người hút thuốc lá. Nó không chỉ tốt cho người bị tim phổi, mà còn được dùng để nấu ăn và pha trà, và nó sẽ tăng cường trí nhớ giúp trẻ em học hành tốt ạ.”

Bác tài xế nói: “Ồ, thật tuyệt vời. Vậy chậu hoa này phải đến 180 Tệ ấy chứ.”

Tôi nói với bác ấy trước kia nó có giá 30 Tệ nếu bác ấy mua ở chợ, nhưng ở khu vực chúng tôi thì không bán loại hoa này. Bác ấy đã thoải mái và có vẻ tin tưởng hơn, vì thế tôi bắt đầu giảng chân tướng cho bác ấy về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Bác biết không, Thần là có tồn tại. Chỉ là con người không thể nhìn thấy Ngài mà thôi, cũng giống như chúng ta không thể nhìn thấy không khí vậy. Thực vật cũng có thể hiểu được con người, và thậm chí chúng còn có “khả năng giao khống từ cự ly xa”, nghĩa là chúng còn biết được bác nghĩ gì. Nhiều nhà khoa học đang làm nghiên cứu trong lĩnh vực này rồi ạ.”

Bác ấy gật đầu, vì thế tôi nêu thêm vài ví dụ. Bác ấy càng lắng nghe thì càng cảm thấy thích thú.

Cuối cùng tôi nói với bác ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu bác ấy có phần hơi ngạc nhiên và bảo tôi đừng để bị lừa. Tôi kể cho bác ấy rất nhiều điều mà Sư phụ Lý đã dạy chúng ta.

Khi đến nơi, vì không có tiền thối lại, nên bác ấy khăng khăng đưa cho tôi thêm một Tệ. Tôi không nhận và bảo bác rằng Sư phụ dạy chúng ta không chấp vào tư lợi. Nhưng bác ấy cứ khăng khăng, vì thế tôi đành nhận và quyết định quyên góp cho điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Không may rằng tôi không đủ thời gian để khuyên bác ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Nhưng tôi có thể thấy rằng cuộc trò chuyện giữa chúng tôi lần này đã động được đến tâm can của bác ấy. Tôi cầu xin Sư phụ hãy an bài cho các đồng tu khác có cơ hội lại giảng chân tướng cho bác ấy, để bác ấy có thể thoái Đảng.

Hy vọng có một cơ hội khác để được nghe chân tướng về Đại Pháp

Trên đường về, người tài xế taxi là một cậu thanh niên tầm 20 tuổi. Tôi thấy ảnh chân dung của Mao, Cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, được treo ở trong xe. Tôi hỏi đây có phải là xe của cậu ấy không và cậu ấy nói rằng nó là xe của ông chủ cậu ấy.

Tôi nói: “Treo ảnh người chết là gặp xúi quẩy đấy. Mao Trạch Đông thậm chí còn không thể bảo vệ được cả vợ của ông ta. Liệu ông ấy có bảo hộ được cậu không? Bà vợ đầu tiên của ông ấy là Dương Khai Tuệ đã bị bắn chết và bà vợ cuối cùng đã tự tử ở trong tù.”

Đột nhiên cậu ấy nhận ra: “Ồ, điều cô nói có vẻ đúng đấy. Hèn gì cái xe này chẳng kiếm được nhiều tiền. Tôi phải bảo ông sếp bỏ cái thứ này đi mới được.”

Khi tôi nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy nói: “Chẳng phải Chính phủ nói Đại Pháp là xấu sao?” Tôi nói: “Cậu tin tất cả mọi điều mà chính phủ nói à?”

Cậu ấy trả lời: “Cô nói phải đấy.” Tôi khen cậu ấy đặc biệt sáng suốt và nói rằng cậu ấy thật tuyệt vời. Sau đó tôi nói về sự tồn tại của Thần, và cậu ấy cũng thừa nhận là có Thần. Tuy nhiên khi tôi nói về việc thoái ĐCSTQ thì cậu ấy không đồng ý.

Tôi nhận ra rằng tôi có tâm hoan hỷ, vì cậu ấy đều đồng ý với những gì tôi nói. Tôi chuẩn bị điều chỉnh lại trạng thái của mình, nhưng không may chúng tôi đã đến nơi.

Sau đó tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của tôi không tốt lắm. Tôi không giống một số học viên khác có thể giúp mọi người làm tam thoái chỉ bằng vài lời nói. Nhưng tôi không thể không giảng chân tướng vì tôi tu luyện không tốt. Cậu thanh niên này trước kia chưa bao giờ nghe đến việc thoái ĐCSTQ. Nếu cậu ấy gặp một học viên khác thì giảng chân tướng cho cậu ấy sẽ dễ dàng hơn.

Trong quá trình giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, tôi đã phát hiện ra rằng cách kể chuyện rất hiệu quả. Đôi khi mọi người không hiểu, thậm chí cả khi bạn nói rất nhiều. Thế nhưng đôi khi chỉ bằng một câu chuyện đã có thể giúp họ hiểu chân tướng, vì họ có thể nhận ra câu chuyện thực sự là về bản thân họ.

Một số gợi ý kể chuyện

Ngăn vụ cãi vã sẽ có thể cứu mạng sống

Khi ai đó nói rằng họ không muốn tham dự vào chính trị, chúng ta có thể kể cho họ câu chuyện này: Năm 2018, một chiếc xe buýt lao xuống sông Giang Tử ở thành phố Trùng Khánh, đã làm 15 người thiệt mạng, gồm cả lái xe và hành khách.

Chuyện là một vị nữ hành khách đã bảo người tài xế dừng xe vì cô ấy đã lỡ mất bến đỗ của mình. Nhưng vì không có bến đỗ ở khu vực đó nên người lái xe từ chối dừng lại.

Họ bắt đầu cãi vã, và thậm chí còn đánh nhau, cho đến khi xe mất kiểm soát và lao xuống sông.

Việc điều tra cho thấy rằng không ai cố gắng can thiệp và can ngăn vụ cãi vã diễn ra trong 5 phút giữa người tài xế và vị hành khách đó. Nếu ai đó khuyên họ dừng cãi vã thì kết cục chắc hẳn đã khác rồi. Tuy nhiên, không ai can thiệp và kết quả là một thảm kịch khủng khiếp.

Can thiệp: Chấm dứt thảm kịch

Khi ai đó nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bị bắt và thậm chí không thể bảo vệ được bản thân họ, thì ngoài những câu chuyện trong Tây Du Ký, tôi kể cho họ câu chuyện sau đây. Một chiếc xe buýt đường trường đông nghẹt hành khách. Một vài tên đầu gấu đã lên xe ở một bến đỗ. Chúng thấy vị nữ tài xế trông rất xinh đẹp và đã cưỡng gian cô ấy. Chỉ có một cậu thanh niên trẻ là cố gắng ngăn chúng lại.

Tất cả các vị hành khách khác đều làm ngơ để bảo vệ bản thân họ. Bọn đầu gấu đã đánh cậu thanh niên tơi tả.

Nhưng đó không phải là cái kết của câu chuyện. Sau khi bọn đầu gấu cưỡng gian cô tài xế xong thì chúng ngồi xuống. Cô ấy đã ép cậu thanh niên phải xuống xe và sau đó lái xe lao xuống vực.

Tất cả mọi người trong xe đều chết. Người sống sót duy nhất là cậu thanh niên mà cô tài xế ép xuống xe. Chẳng phải câu chuyện này đáng để suy ngẫm sâu xa ư?

Tôi nghĩ, vị nữ tài xế chắc hẳn phải cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng vào lúc đó. Nếu hai phần ba số người trên xe buýt đứng lên ngăn chặn điều đang diễn ra thì bọn đầu gấu làm gì được chứ?

Sự phớt lờ của mọi người thực ra chính đang dung túng cho cái ác, vốn cuối cùng lại làm hại chính họ. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp hành động vì sự an toàn của mọi người, không màng đến sự nguy hại cho bản thân mình.

Họ tin rằng tốt với người khác là tốt với chính mình. Mục đích của họ là đánh thức lương tri của mọi người, để mỗi chúng ta được thực chứng công lý, mà không đứng về phía cái ác. Chỉ bằng cách này thì người Trung Quốc mới có một cuộc sống hạnh phúc và ổn định!

Tìm một câu chuyện phù hợp

Vài người họ hàng và bạn bè đã không hiểu chúng tôi. Họ hỏi rằng: “Nếu Pháp Luân Đại Pháp tốt đến như vậy thì tại sao chị vẫn bị ĐCSTQ bắt?”

Câu trả lời của tôi là chúng tôi chịu đựng khó khăn và khổ nạn để tiêu nghiệp và sau đó có thể quay trở về thiên thượng.

Chẳng phải Đường Tăng đã phải chịu đựng 81 kiếp nạn để xin được kinh Phật hay sao? Đường Tăng chỉ là một người thường, nhưng ông ấy mang tâm của một vị Bồ Tát.

Để truyền Phật giáo ở đời nhà Đường, ông đã tiếp tục đi tìm kinh Phật, mặc dù ông biết có rất nhiều yêu ma đang rình rập ăn thịt ông!

Dĩ nhiên, sự thiện lương của ông ấy đã được tưởng thưởng. Chẳng phải Phật đã để ông ấy viên mãn sao?

Thực ra, có rất nhiều câu chuyện để kể, miễn là chúng ta chú ý thu thập những thông tin kiểu như thế này. Tôi biết những câu chuyện này từ các học viên khác.

Mục đích của tôi viết bài chia sẻ này chỉ để nói rằng: “Đừng lo lắng liệu bạn có tu luyện tốt hay không, và đừng nhụt chí khi các chúng sinh đang bị đầu độc thâm sâu.”

Chúng ta hãy cùng “chạy tiếp sức”, nhanh chóng cứu độ chúng sinh, và đừng lưu lại cho bản thân bất cứ hối hận nào!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/3/394116.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/10/181039.html

Đăng ngày 01-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share