Bài viết của một học viên Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 30-9-2005] Trong thông điệp chúng mừng Tết Trung Thu gửi tất cả các đệ tử Đại Pháp trên toàn thế giới, Sư phụ đã nói

Đồ đệ Đại Pháp tinh tấn, không hề thoái chí. Khó nhọc từ vạn cổ đến nay chỉ vì một lúc này thôi

Lời bày tỏ này chứa đựng lòng khoan dung và mong đợi vô hạn của Sư phụ. Sư phụ đã nhìn thấy một số đệ tử đã uể oải và không tinh tấn. Họ đã bị mắc kẹt bởi sự đa cảm và những việc lặt vặt thông thường. Sư phụ lo lắng cho chúng ta.

Với sự tiến triển của tiến trình Chính Pháp và một lượng lớn tà ác bị thanh trừ, đã có nhiều cơ hội được đặt ra trong môi trường tại Trung Quốc và hải ngoại. Dưới môi trường tương đối ít khắc nghiệt, nhiều chấp trước và ý niệm người thường chưa được vứt bỏ triệt để trong quá trình tu luyện của chúng ta đã bắt đầu quay lại. Một vài học viên bắt đầu sống một cuộc sống thường nhật một cách vô thức. Họ đặt các vui thú cá nhân trên Pháp và làm việc giảng chân tượng chập chờn. Một số học viên trẻ tuổi đã tốn nhiều thời gian và công sức vào việc hẹn hò. Họ tự nhận chìm họ trong cảm xúc và không thể tự giải thoát. Họ trốn tránh học Pháp và giảng chân tượng. Một vài học viên tự cho phép ham muốn dục vọng trong một thời gian dài sau khi kết hôn, và một vài người thậm chí còn từ bỏ tu luyện dưới áp lực và sự ngăn cản của vợ/chồng.

Một số học viên lớn tuổi đã rất chấp trước vào việc yêu mến gia đình. Họ để hết tâm chí và sự chú tâm của họ vào những đứa cháu, và lo lắng cho sức khoẻ và chăm sóc chúng. Với chấp trước mạnh như vậy, những đứa cháu của họ “ngẫu nhiên” hay gặp tai nạn thường xuyên (thực ra là can nhiễu của tà ác). Và kết quả là những học viên lớn tuổi đã rất bận rộn để chăm sóc cho những đứa cháu của họ và họ không có thời gian học Pháp và không có giảng chân tượng. Một số tiểu đệ tử đã tự cho phép mình chơi điện tử và xem TV. Chúng sao lãng việc tu luyện và cũng như việc học hành của chúng ở trường.

Một số học viên nghĩ rằng họ đã “hy sinh quá nhiều cho Đại Pháp” trong những năm trước đây và bây giờ là thời gian “đền bù” bản thân. Họ bắt đầu tiêu tốn thời gian và tiền bạc của họ vào kinh doanh cũng như công việc hàng ngày. Ý niệm của họ đầy những suy nghĩ làm sao để kiếm được thêm nhiều tiền hơn nữa và họ gần như không học Pháp và giảng chân tượng. Họ làm công việc theo cách thông thường thay vì tuân theo tiêu chuẩn tu luyện. Từ đó họ không thể tiếp tục tu luyện và giảng chân tượng, mức độ tâm tính của họ rớt xuống, và họ bắt đầu hút thuốc, uống rượu và thậm chí còn làm những việc tồi tệ hơn. Có rất nhiều bài học sâu sắc.

Hỡi các bạn đồng tu, hãy tinh tấn phấn đấu ngay chính! “Thời khắc này quý báu không thể đo lường được”. Chúng ta không được đầu hàng các chấp trước của chúng ta. Vì con đường chúng ta đi, cựu thế lực sẽ làm những chấp trước của chúng ta tăng thêm và làm chúng ta rớt xuống. Hãy ghi nhớ:

Ông Phật kia nếu không giữ được tốt cũng rớt xuống, huống là chư vị vốn là người luyện công ở trong người thường!” (Chuyển Pháp Luân)

Dù một học viễn đã làm tốt trong tu luyện, nó chỉ đại diện cho quá khứ, không phải là hiện tại hay tương lai. Tương lai chưa từng thấy là tuỳ vào chúng ta, để chúng ta tạo dựng với chính niệm chính hành kiên định. Chúng ta không thể tận hưởng vòng nguyệt quế và đợi viên mãn.

Có một câu nói trong xã hội người thường “90 dặm chỉ là một nửa chặng đường 100 dặm” một người phải duy trì sự nỗ lực của bản thân khi nhiệm vụ gần hoàn thành. Ngay cả nếu chỉ còn có một bước nữa, một người phải kiên quyết bước đi hoàn tất để đến đích cuối cùng. Đối với việc tu luyện trong Chính Pháp, nó là chưa có tiền lệ, không phải là yêu cầu một cách nghiêm khắc hơn sao?

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/9/24/111078.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/9/29/65385.html

Dịch ngày 30-9-2005, đăng ngày 11-10-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share