Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-02-2010] Tối qua khi tôi đang ở sở làm, một đồng tu mà không liên lạc thường xuyên với tôi đã bất ngờ gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng con trai của anh ấy đang bị sốt cao và anh ấy nhờ tôi phát chính niệm để giúp thằng bé.

Tôi băn khoăn không biết liệu có đúng không khi phát chính niệm trong những trường hợp như vậy. Rồi tôi chợt nghĩ ra rằng tình huống này là nhằm can nhiễu đến sự tu luyện của bạn đồng tu ấy, và do đó tôi cần giúp đỡ. Tuy nhiên, do tôi đang ở sở làm cho nên tôi đã gọi điện cho mẹ tôi cũng là một học viên, và nói với bà về tình hình. Bà đang bận việc khác lúc đó và không thể tập trung phát chính niệm. Cho đến tận khoảng 9:30 tối chúng tôi mới bắt đầu phát toàn tâm phát chính niệm một cách nghiêm chỉnh. Bởi vì trời đã khuya, tôi gửi tin nhắn cho một học viên khác và nhờ anh ấy tham gia cùng nhưng anh ấy không trả lời.

Vào lúc 10 giờ tối, chúng tôi phát chính niệm được 30 phút và rồi học Pháp 30 phút. Vào 11 giờ tối, chúng tôi phát chính niệm một lần nữa. Tuy nhiên chúng tôi rất buồn ngủ, và chúng tôi đã ngủ gật trong lúc phát chính niệm. Vào 11: 30 tối, đồng tu đó đã gọi điện cho tôi và bảo tôi rằng tình hình của con trai anh ấy đã khá hơn, nó có thể ngủ được một lúc, nhưng người đứa bé vẫn tiếp tục co giật. Tôi biết rằng việc phát chính niệm của tôi đã có tác dụng, nhưng chúng tôi không đủ kiên trì, và tà ác đã kéo trở lại. Khi tôi hỏi anh ta rằng bệnh của đứa bé nghiêm trọng thế nào, anh ấy trả lời rằng anh được bệnh viện thông báo rằng con của anh ấy bị ốm rất nguy kịch và sắp chết. Sau khi an ủi anh ấy một lúc, tôi bắt đầu phát chính niệm và tiếp tục cho đến 2:30 sáng. Đến lúc đó, tôi quá buồn ngủ để tiếp tục. Tôi đã gửi một tin nhắn hỏi về tình hình của đứa trẻ và nhận được hồi âm rằng đứa bé đã khá hơn nhiều và có thể ngủ được. Tôi nhắn tin nói rằng, “Tôi sẽ đi ngủ một chút. Nếu tình trạng con của anh xấu đi, thì hãy gọi cho tôi ngay.” Tôi và mẹ tôi sau đó đã đi ngủ.

Khoảng 5 giờ sáng, đồng tu đó gọi điện cho tôi nói rằng đứa bé lại bắt đầu co giật trở lại. Tôi vẫn còn rất buồn ngủ và đấu tranh để thức dậy và phát chính niệm. Tuy nhiên, chủ ý thức của tôi không hoàn toàn tỉnh táo, và tôi lại buồn ngủ. Mẹ tôi cũng vậy. Tôi có một giấc mơ có sự điểm hóa của Sư Phụ khiến tôi ngộ ra rằng cần kêu gọi sức mạnh của chỉnh thể. Do vậy, tôi đã gọi điện cho một vài bạn đồng tu để giúp đỡ. Khoảng 10 giờ sáng, tôi gửi một tin nhắn khác để hỏi về tình hình. Anh ta trả lời rằng con của anh đã tốt hơn nhiều và tỉnh táo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Trước khi tôi phát chính niệm vào tối hôm trước, tôi đã đốt nhang cho Sư Phụ và trước ảnh Sư Phụ tôi đã cầu xin được giúp đỡ. Khi nhìn thấy nụ cười từ bi của Sư phụ trong ảnh, tôi cảm thấy tình hình cuối cùng đã ổn, dù rằng nó dường như nguy hiểm. Tôi vẫn còn câu hỏi, “Tại sao điều này xảy ra?” Tôi nghĩ rằng Sư Phụ đang dùng tình huống đó để điểm hóa về sự tu luyện của tôi. Sự việc xảy ra là một cú sốc lớn với tôi, nhưng tôi đột nhiên ngộ ra rằng thời gian còn lại là quá ít ỏi để các học viên buông mình trong sự an nhàn. Nếu chúng ta buông lơi tu luyện, thì hậu quả sẽ tồi tệ hơn nhiều so với điều mà tôi có thể từng tưởng tượng ra.

Người học viên mà có con trai gặp phải sự việc đó ban đầu là một học viên ở địa phương. Anh ấy đã chuyển ra khỏi thành phố do công việc và không liên lạc với các học viên trong vùng kể từ đó. Cộng với thiếu môi trường tu luyện nhóm, người thân trong gia đình anh ấy đã phản đối anh tập Pháp Luân Công. Anh ấy bắt đầu buông lơi sự tu luyện. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy gần như  đã trở thành một người thường. Thực tế, anh ấy thất vọng về tình trạng của anh và đang cố gắng thay đổi. Mặc dù chúng tôi không thường xuyên giữ liên lạc, tôi có thể cảm nhận rằng anh ấy không có sự đột phá nào trong tu luyện. Do đó, khổ nạn của anh ấy là không có gì đáng ngạc nhiên. Nhận thức của tôi là nếu tình trạng tu luyện của tôi không tốt, tôi sẽ gặp nhiều vấn đề không mong muốn trong cuộc sống hàng ngày.

Có những ví dụ khác trong nhóm tập trong vùng của tôi. Một học viên lớn tuổi đang làm ba việc. Ông ở trong một trạng thái tốt trong khi học Pháp và luyện công, nhưng ông có một chút chấp trước sợ hãi nào đó. Sau đó, một học viên khác bị bắt và bị kết án tù. Ông ấy trở lên rất sợ hãi và thậm chí không dám đọc sách. Ông đã chuyển đi không lâu sau đó, và chúng tôi không liên lạc nhiều với ông. Sau đó, tôi nghe nói gia đình của ông liên tục gặp tai họa, chẳng hạn những người thân trong gia đình bị ốm, một thành viên trong gia đình tự tử, và một thành viên khác bị bắt cóc. Ông ấy phải bận rộn giải quyết tất cả các rắc rối trong gia đình ông.

Bạn có thể thấy rằng những học viên tinh tấn thường không có nhiều rắc rối, người thân trong gia đình họ cũng vậy. Nói chung, người thường có nghiệp lực và những an bài cuộc đời đã được sắp đặt trước của họ. Tuy nhiên, bởi vì chúng ta là học viên, nếu gia đình chúng ta bị dính vào những rắc rối nghiêm trọng, chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực, và phải chịu sức ép  về thời gian và sức lực của chúng ta. Bây giờ là thời kỳ Chính Pháp, và mọi thứ phải nhường chỗ cho Chính Pháp.

Do vậy cuộc sống của các học viên thường thì rất là êm ả hay thậm chí là nhàm chán trong mắt của người thường. Chúng ta cần hiểu rằng trong trường hợp người thân trong gia đình là những người thường, cuộc sống êm ả của họ là nhờ vào mối quan hệ thân thiết với học viên chứ không phải là do phúc lành của họ. Nếu chúng ta tu luyện tốt, Sư Phụ có thể tạo ra môi trường và con đường tu luyện tốt nhất cho chúng ta bởi vì môi trường của chúng ta là để chúng ta trợ Sư chính Pháp chứ không phải cho chúng ta sống cuộc sống của người thường. Nếu chúng ta buông mình trong sự an nhàn hàng ngày và trở nên chấp trước vào đó, chúng ta sẽ không thể đề cao tinh tấn trong tu luyện, và môi trường tốt của chúng ta có thể bị mất đi bất cứ lúc nào.

Gần đây, tôi bận rộn ở sở làm và buông lơi trong việc học Pháp, luyện công. Con đường tu luyện của chúng ta đã được an bài, và chúng ta phải đề cao tinh tấn để không bị rớt lại phía sau. Nếu chúng ta bị bê trễ ở bất kỳ tầng thứ nào trên con đường tu luyện, Chính Pháp sẽ không dừng lại và chờ chúng ta. Và khổ nạn tiếp theo có thể đến như sắp đặt trước chồng chất lên khổ nạn hiện nay đến nỗi chúng ta không thể giải quyết. Cuối cùng, tất cả khổ nạn có thể dồn lại, và nó sẽ trở thành một tổ hợp những rắc rối cần phải giải quyết. Nhận thức được tất cả điều này, làm sao chúng ta có thể buông lơi và đắm chìm trong sự an nhàn hàng ngày?

Chúng ta không nên đắm chìm trong sự an nhàn nữa! Tôi đặc biệt nhắc nhở những học viên mà buông lơi tu luyện rằng nếu các bạn tiếp tục như này, các bạn và gia đình các bạn có thể gặp những rắc rối. Phần Biết của người nhà các bạn sẽ oán trách các bạn. Nếu bạn muốn thực sự tốt với họ, bạn nên tu luyện tinh tấn và làm theo lời dạy của Sư Phụ và đi theo con đường an bài bởi Người. Chỉ có làm như vậy thì những gì học viên đạt được mới là tốt nhất, đó là điều chúng ta đã muốn trước khi chúng ta giáng hạ xuống thế giới con người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/12/218021.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/27/114978.html
Đăng ngày: 5-3-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share