Bài viết của một học viên ở thành phố Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

[MINH HUỆ 31-01-2010] Gần đây các học viên ở thành phố Thanh Đảo và các vùng lân cận có những triệu chứng của bệnh trầm trọng. Tôi muốn chia sẻ sự hiểu biết của tôi về cách tốt nhất để giúp các học viên đang trải qua nghiệp bệnh.

Mỗi đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thăng tiến trong tu luyện trong thời Chính Pháp đã đạt được những chiến công rực rỡ và huy hoàng trong chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Bởi vì chúng ta tu luyện trong thế gian con người, tuy nhiên những phần mà chúng ta đã tu tốt được tách ra, và chúng ta phải tiếp tục vật lộn với những chấp trước và khuyết điểm mà vẫn còn sót lại truớc khi chúng ta có thể đạt viên mãn. Thậm chí dù một học viên có thể không làm tốt ở một phần nào đó trong sự tu luyện của họ và bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, nó chỉ có nghĩa là người đó không làm tốt trong một vấn đề cụ thể đó. Nó không có nghĩa rằng học viên này không tốt xét theo tổng thể. Do vậy chúng ta cần phải rất cẩn thận về việc chúng ta xem xét các học viên đang chịu đựng nghiệp bệnh như thế nào. Khi chúng ta giải quyết vấn đề này, ý nghĩ đầu tiên của chúng ta như là một chỉnh thể rất là quan trọng.

Tôi nhận ra rằng không có gì xảy ra giữa các học viên là ngẫu nhiên. Mọi thứ xảy ra đều là một khảo nghiệm cho sự đề cao tâm tính của chúng ta như là một lạp tử trong một chỉnh thể chung. Ý nghĩ và hành động của mọi người trong quá trình tu luyện là sự thể hiện chân thực của cảnh giới của họ ở trong chỉnh thể đó.

Bất cứ khi nào một điều gì xấu xảy ra, ý nghĩ đầu tiên của tôi là hướng nội tìm cho ra thiếu sót của bản thân. Tôi đã suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này. Bất cứ điều gì xảy ra, cho dù nó xảy ra không trực tiếp ảnh hưởng tới tôi, cho dù tôi tin rằng những ý nghĩ của tôi phù hợp với Pháp, hay thậm chí tôi không chịu trách nhiệm cho những điều mà không phù hợp với Pháp, miễn là tôi ý thức được nó, tôi phải nhìn vào trong vô điều kiện và đo lường mọi thứ từ quan điểm của Pháp. Chúng ta không nên đánh giá người khác đúng hay sai khi chúng ta vẫn đang chìm trong tình thế xấu. Không điều gì xảy ra là ngẫu nhiên. Những vấn đề loại này sẽ không xảy ra nếu chúng ta không có những tâm chấp trước mà chúng ta cần từ bỏ hay là những cơ hội để đề cao như một chỉnh thể.

Những học viên Thanh Đảo mà đang chịu đựng nghiệp bệnh đều nhìn vào trong để tìm ra những thiếu sót của họ, do vậy đã chìm vào một quá trình rất đau khổ. Nếu chúng ta, với hy vọng giúp họ, áp đặt lên họ những nhận thức cá nhân về Pháp của mình, thì những học viên đang chịu thống khổ sẽ thấy rất khó chấp nhận bởi những nhận thức của chúng ta dĩ nhiên là chỉ phản ánh Pháp ở những tầng thứ khác nhau của chúng ta. Cho dù nếu họ không nói như vậy, họ sẽ phản đối những gì chúng ta đã nói ở một mức nào đó bởi vì họ chưa tự mình có thể ngộ được hoàn toàn. Chúng ta cần phải quan tâm hơn tới cảm giác của những học viên đang chịu đựng nghiệp bệnh. Chúng ta có thể chia sẻ với họ về những kinh nghiệm riêng của chúng ta trong việc dứt bỏ bản thân khỏi những chấp trước và vượt qua nghiệp bệnh để giúp họ hiểu rằng họ có thể vượt qua nó rất nhanh chóng. Sau đó họ sẽ thấy thư giãn và cảm thấy ít bị áp lực hơn. Tuy nhiên điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm là học Pháp với họ, vì chỉ có Pháp mới có thể giúp họ đề cao tầng thứ. Khi chúng ta học Pháp chung với họ và khi tâm tính của họ đã được nâng lên, họ sẽ hiểu Pháp ở tầng cao hơn và cơ thể vật chất của họ do vậy sẽ tồn tại trong không gian ở tầng cao hơn đó. Trong trường hợp đó, chẳng phải những vật chất ở những tầng thấp hơn sẽ bị giải thể hay sao? Sư Phụ đã giảng,

Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễuTinh tấn yếu chỉ II)

Một lần tôi bị bắt giam. Ở đồn cảnh sát tôi đọc nhẩm Pháp trong lúc nhìn vào trong tìm thiếu sót của mình. Một hôm, gia đình tôi được phép vào thăm và nói với tôi rằng những học viên trong vùng cho rằng tôi cần tuyệt thực. Họ nói rằng ăn cơm trong khi bị giam cho thấy sự thiếu chính niệm. Tôi nhớ đoạn Pháp mà tôi vừa đọc nhẩm

Trong ma nạn hiện nay thì làm điều gì, cũng đều cần tự bản thân ngộ. Mỗi lần nâng cao đều là sự thăng hoa của quả vị [do|vì|của] tự bản thân chứng ngộ.
Con đường một đệ tử Đại Pháp đi chính là một bước lịch sử thật huy hoàng, bước lịch sử ấy nhất đinh phải tự mình chứng ngộ mà khai sáng.” (“LộTinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nói với gia đình tôi rằng tôi kiên quyết đi theo con đuờng Sư Phụ an bài. Tôi không thể nói những học viên trong vùng là đúng hay sai. Đó là sự hiểu biết cá nhân của họ và không phải là điều mà tôi ngộ ra ở cảnh giới trong tầng thứ của tôi. Tôi chỉ có thể kiên định trên con đường được soi sáng bởi sự nhận thức Pháp của riêng tôi. Tôi có ăn cơm hay không là quyết định cá nhân của tôi và những người khác cần tôn trọng sự lựa chọn của tôi. Bên cạnh đó, có nhiều vấn đề cấp bách để lo nghĩ tới: cảnh sát giam giữ cách học viên hàng ngày, tra tấn họ và tra tấn để bắt họ nhận tội. Đây là những tội ác cảnh sát đã phạm đối với con người. Con người phải tới văn phòng cảnh sát, và tòa án các cấp khác nhau đưa khiếu nại về những tội ác này. Những luật sư mà có ý thức về công lý cần được mời để kiện cảnh sát vì những hành động phạm tội của họ. Những học viên trong vùng cần thư giãn đầu óc và không cần lo lắng cho tôi. Tôi tin rằng Sư Phụ sẽ chăm sóc mọi thứ cho tôi.

Sau đó, tôi bị tra tấn nghiêm trọng tới mức tôi bị đưa tới bệnh viện. Tôi nghe một bác sỹ nói nhỏ với một nhân viên cảnh sát, “Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Chúng tôi sẽ xem cô ta liệu có thể sống sót qua đêm nay hay không.” Ý nghĩ đầu tiên của tôi là chứng minh người bác sỹ đó sai. Pháp của Sư Phụ vang lên trong tâm tôi,

Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng khi Sư Phụ vớt tôi lên từ địa ngục và tịnh hóa cho tôi, tên của tôi đã bị xóa sổ khỏi địa ngục. Do đó, sự sống chết của tôi chỉ do Sư Phụ quyết định và không ai có thể làm hại tôi.

Khoảng một năm sau, tôi được phóng thích khỏi trung tâm tẩy não, và gia đình tôi đưa tôi tới một vài bệnh viện để kiểm tra y tế. Các bác sỹ và chuyên gia y tế đều cho rằng đã quá muộn để điều trị cho tôi. Họ nói rằng không làm gì được nhưng hãy đợi ba tháng nữa và xem bệnh tình của tôi tiến triển ra sao. Tôi rất bình thản khi một bác sỹ yêu cầu gia đình tôi đẩy giường bệnh của tôi ra khỏi phòng để anh ta có thể nói tóm tắt với họ về tình trạng của tôi. Tôi trải nghiệm đuợc một cảm giác mà chỉ có thể có khi một người thực sự vứt bỏ đuợc sinh tử và hiểu rằng họ không tồn tại nữa. Tôi nói với gia đình rằng nguyên lý vũ trụ là đảo ngược lại ở tầng thứ con người và rằng tôi sẽ phục hồi trong ba tháng nữa.

Ba tháng sau, tình trạng của tôi chính xác như những gì tôi mong đợi. Sự xử án, sự buộc tội và những khổ nạn cưỡng bức lên tôi bởi chính quyền đã hoàn toàn bị phủ nhận. Điều này sẽ không thể xảy ra nếu như tôi bám lấy những nguyên lý con người. Nó thật sự đúng như Sư Phụ dạy chúng ta:

Tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân)

Đây chỉ là một vài nhận thức cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/31/217269.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/26/114950.html
Đăng ngày: 5-3-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share