Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-07-2019] Khi còn rất nhỏ tôi có thể nhìn mọi thứ bằng thiên mục mà người thường không thể nhìn được. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những điều như vậy, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái. Có lúc tôi sợ đến chết, hoặc thậm chí còn sợ đến phát sốt.
Khi học tiểu học, các bạn cùng lớp bảo tôi tìm từ “Phật” trong từ điển. Lúc đó, tôi phân vân liệu Phật có phải là bất diệt hay không, và liệu ông có thể bay được lên trời không.
Khi xem một bộ phim có những bức tượng Phật trong Cung điện Mahavira của Thiếu Lâm Tự, tôi đã hỏi chị tôi có bao giờ nghe nói về việc người ta trở thành một vị Phật mà không cần vào chùa để làm sư và tu luyện hay không. Chị ấy bảo tôi đừng quên chị ấy nếu tìm ra con đường tu luyện.
Những trải nghiệm siêu nhiên
Một đêm năm 1994, tôi không ngủ được. Tôi không thể cử động hoặc kêu lên được. Một người vị thần cao to đang đứng trước giường tôi, cho tôi xem cây gậy thần của ngài. Tôi thấy những người chết nói chuyện với tôi, và nhiều người thời xưa sắp đâm tôi, điều đó thực sự đáng sợ. Tôi không thể kể cho ai những gì mình nhìn thấy, vì vậy tôi đã viết vào nhật ký. Lúc đó tôi mới 16 tuổi.
Vào ngày 21 tháng 6 năm đó, tôi ngủ thiếp đi, trong mơ, tôi rời khỏi thân thể. Tôi nhìn thấy một cảnh tượng một người đàn ông và một người phụ nữ đang cầm kiếm dưới chân núi. Khi người phụ nữ nhìn thấy tôi, cô ấy chạy đến, như thể đã biết tôi, và nói một cách vui vẻ, “Sư phụ đã chờ cô rất lâu rồi!”
Chúng tôi được đưa lên đỉnh núi, nơi một người đàn ông cao lớn đang đứng, mặc áo mặc vàng kim, tương tự như trang phục màu vàng của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông bảo tôi rời đi.
Trong bảy đến tám ngày sau đó tôi ngủ rất tốt. Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi cảm thấy hạnh phúc bất ngờ. Vài năm sau tôi biết rằng Sư phụ, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã đến tỉnh Sơn Đông lần thứ hai để giảng Pháp vào ngày 21 tháng 6 năm 1994. Sư phụ đã triệu hồi nguyên thần của tôi tới vào thời điểm đó. Có lẽ để chuẩn bị cho tôi những gì sẽ đến trong tương lai.
Dì tôi cho tôi mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân vào mùa Đông năm 1997. Khi tôi mở sách ra và nhìn thấy bức hình Sư phụ Lý, Ngài mỉm cười với tôi. Tôi chỉ không thể nhớ mình đã thấy Ngài ở đâu trước đây. Tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách trong vòng ba đêm, nhưng không thể hiểu bất cứ điều gì trong sách, vì vậy dì tôi đã lấy lại cuốn sách.
Cuộc đời thống khổ
Chín năm trôi qua và trong thời gian đó tôi trở nên nghèo khó. Tôi đã chẳng có thành tựu gì. Bất kể tôi đi làm ở đâu, tôi cũng không thể đạt được bất cứ điều gì. Tôi chưa bao giờ được chia cho thứ gì tốt đẹp và cuối cùng lại trở thành vật tế thần mỗi khi có vấn đề xảy ra. Tôi đã không được trọng dụng ở hầu hết các công ty tôi làm việc.
Cha mẹ tôi đã liên tục đánh lộn, họ không chịu dừng lại cho đến khi một trong hai người bị tổn thương. Sau đó, họ chờ để nói với tôi tất cả việc ấy. Điều này đã làm tôi bị tổn thương về tinh thần, và tôi trở nên chán nản.
Tôi đã tham gia một băng đảng và lui tới các hộp đêm. Tôi bắt đầu hút thuốc, trộm đồ và thay bạn trai nhanh như thay áo. Khi 29 tuổi, tôi trở thành gái ế ở làng, những tin đồn về tôi lan truyền khắp nơi.
Hai mẹ con tôi đã mở một tiệm bánh vào tháng 12 năm 2005. Để tiết kiệm tiền, chúng tôi đã ký hợp đồng với nhiều người. Điều này đã mất tất cả thời gian và năng lượng của chúng tôi.
Kiếm tìm Sư phụ
Một lần trong khi nghỉ ngơi, tôi hỏi mẹ, “Mẹ có nghĩ rằng có một vị Thần tại nhân gian không? Nếu thực sự có những vị Thần đó, con muốn trở thành đệ tử của Người vĩ đại nhất được biết đến! Làm sao có được vinh hạnh đó đây?“
Tôi nghe nói rằng chín là một con số nhà Phật, vì vậy tôi đã thắp chín cây nhang và cắm vào lư hương trên gờ cửa sổ. Tôi nói với mẹ, “Mẹ đến và cầu nguyện cùng con đi! Làm theo con, và nói rằng con tin rằng có những vị Thần tại nhân gian. Con muốn trở thành đệ tử của vị Thần cao nhất!”
Tôi nói tiếp, “Con nghe người khác nói rằng có những vật chất xấu trên người con. Xin hãy để khói nhang loại bỏ khỏi chúng, vì con không muốn chúng làm phiền con và làm hại người khác! Con muốn mọi việc được an bài bởi vị Thần cao nhất”.
Mẹ tôi bật cười
Cuối cùng cũng tìm được Pháp Luân Đại Pháp
Những người hàng xóm mới chuyển đến vào năm 2006, tôi đã làm quen với một người phụ nữ. Đầu tiên cô ấy nói với tôi về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, và nói rằng động cơ của trò lừa bịp này là để bôi nhọ Pháp Luân Công.
Sau khi hai mẹ con tôi hiểu rằng đó là một trò lừa bịp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chúng tôi đã sử dụng tên thật để thoái Đảng.
Tôi đã hỏi người phụ nữ xem cô ấy có cuốn Chuyển Pháp Luân hay không. Tôi mở trang có ảnh của tác giả, và thấy Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Sư phụ dường như nháy mắt với tôi, tôi cảm thấy một thứ gì ấm ấm dâng trào ở phía bụng dưới, thậm chí còn rung nhẹ một vài lần. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng Sư phụ đã ban tôi một Pháp Luân.
Tôi bắt đầu có triệu chứng bị cúm nhẹ, nó biến mất một tuần sau đó. Sau đó, tôi nôn ra đờm xanh, mùi rất hăng, và thực quản của tôi cảm thấy như đang bốc cháy. Tôi cứ nôn mửa suốt bốn tháng rưỡi. Khi ngừng nôn, tôi nhận thấy vết loét dạ dày của tôi đã biến mất, và tôi đã tăng hơn 9 kg. Tôi cũng có thể ăn ngon ngủ tốt. Cái nang nhỏ trong tai tôi cũng biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi.
Hàng xóm mới của chúng tôi đã cho tôi xem video các bài công Pháp của Sư phụ trên máy tính. Khi thấy Sư phụ trong trang phục luyện công màu vàng và nghe giọng nói của Ngài, tôi lập tức nhớ ra ngay “Chẳng phải đây là Sư phụ của mình ư!?”
Tôi đã học bộ năm bài công Pháp và thực hành chúng trong ba ngày tiếp theo. Vào ngày thứ tư, khi tôi bắt đầu luyện bài công Pháp thứ ba, “Quán Thông Lưỡng Cực Pháp”, tôi đã nghe Sư phụ nói, “Xoay chuyển bốn lần theo chiều kim đồng hồ”.
Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển nơi dưới bụng dưới của mình, như thể có rất nhiều nước chảy qua bụng mình. Mỗi lần tôi đều cảm thấy như vậy.
Một đêm sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi đã mơ thấy mình ngồi trong một lớp học đại học. Những người xung quanh tôi đang làm bài thi. Tôi là người duy nhất không làm gì cả. Sau đó có hai giám khảo bước vào phòng. Một người nói “Cô (ám chỉ tôi) cuối cùng đã đến!” Tôi đứng lên và nói “Tôi chưa từng học đại học và không có chút kiến thức nào về học thuật. Làm sao tôi có thể ở đây được?” Người giám khảo nói “Cô chỉ cần ngồi ở đây. Đây là chỗ của cô!”
Mặc dù tôi không đủ kiến thức học thuật để ngồi thi nhưng chỗ đó đã được chuẩn bị sẵn cho tôi.
Sư phụ đã giảng,
“Tu luyện hình thức
Bất tiến tự viện bất nhập sơn
Thượng học canh chủng thượng hạ ban
Trực chỉ nhân tâm Pháp thượng tu
Tục thế tịnh liêm ác bất chiêm”
Diễn nghĩa
“Hình thức tu luyện
Không vào chùa không vào núi
Đi học đi cày đi làm công sở
Tu lên theo Pháp ‘Trực chỉ nhân tâm’
Hoa sen thuần tịnh ở thể tục không dính bởi cái ác.”
(Hồng Ngâm III)
Nhớ rằng chị gái của mình đã bảo tôi đừng quên chị ấy nếu tôi tìm ra con đường tu luyện trở thành Phật mà không phải vào chùa, ngay lập tức tôi gọi cho chị và nói “Chị, em đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Chị nên thoái đảng!”
Mười ba năm đã trôi qua, và tôi đã 42 tuổi. Chị gái tôi và tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình rất ủng hộ chúng tôi tu luyện, thậm chí họ còn giúp chúng tôi giảng chân tướng cho người thường. Vì nếu số người hiểu chân tướng tăng lên, càng có nhiều người bước vào tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/31/390322.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/7/180223.html
Đăng ngày 28-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.