Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-11-2019] Ghi chú của Ban Biên tập: Tên của tác giả không được tiết lộ để bảo vệ danh tính của anh
Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Pháp Luân Công, một môn tu luyện cổ xưa, tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, từ năm 1999.
Tôi đã bị kết án vì tu luyện Pháp Luân Công và bị đưa đến Nhà tù Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh vào tháng 11 năm 2013. Tôi bị nhốt tại “Đội quản lý nghiêm ngặt”, nơi được thiết kế để trừng phạt các tù nhân khó kiểm soát nhưng sau đó được sử dụng để bức hại các học viên Pháp Luân Công.
Dưới đây là một số phương thức tra tấn tôi đã phải trải qua.
Buộc phải ngồi trên ghế đẩu
Tôi bị ép phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu tròn từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối. Chiếc ghế đẩu có đường kính 15 cm, cao 30,5 cm, được cố định vào sàn nhà. Tôi không được phép di chuyển cơ thể, mà phải ngồi yên trong suốt những giờ đó. Vài ngày sau, lớp da trên mông tôi tróc ra. Nó bắt đầu chảy máu và rồi dính vào quần tôi, khiến tôi khá đau khi cởi quần vào ban đêm.
Đánh đập
Vào lúc 3 giờ chiều ngày 20 tháng 11 năm 2013, Dương Kim Phong, Phó trưởng Bộ phận Quản lý Nhà tù, phụ trách “Đội quản lý nghiêm ngặt”, dẫn tôi đến văn phòng của anh ta để đánh tôi. Anh ta cho rằng tôi đã không ngồi thẳng trên ghế đẩu. Anh ra lệnh cho tôi ngồi xổm, rồi bắt đầu đánh và đá vào đầu tôi. Anh ta đánh tôi thậm tệ đến nỗi răng tôi bị lung lay và một chiếc rơi hẳn ra. Tôi đã bị gãy mất bảy chiếc răng trong tù.
Minh họa tra tấn: Đánh đập
Buộc phải “Ôm ghế”
Sau khi đánh tôi, Dương ra lệnh cho các lính canh của anh ta khóa tay và chân tôi trong tư thế “ôm ghế đẩu”. Dụng cụ tra tấn này là một phát minh của Nhà tù Cẩm Châu: cố định một chiếc ghế cao khoảng 60 cm xuống đất; bắt nạn nhân ngồi dưới đất; khóa chân anh ta vào chân ghế bằng cùm; kéo tay anh ta qua các vòng sắt ở phía trên mặt ghế rồi còng tay lại ở phía bên kia của ghế.
Tôi đã bị giữ chặt với chiếc ghế này cả ngày lẫn đêm, và chỉ được tháo ra trong vài phút khi ăn hoặc đi vệ sinh.
Minh họa tra tấn: “Ôm ghế đẩu”
Tôi bắt đầu bị ảo giác hai ngày sau đó. Tôi cảm thấy chóng mặt và tim tôi đập nhanh hơn khi đang ngủ vào ban đêm. Tôi cảm thấy như thể tôi đang ôm chiếc ghế ở tư thế lộn ngược. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và dần dần tôi đã lấy lại được tinh thần.
Sau khi xích tôi vào chiếc ghế trong bốn ngày, lính canh tháo cùm cho tôi và bắt tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn trong một tháng ròng.
Cấm ngủ
Vào tháng 11 năm 2014, nhà tù này bắt đầu một chiến dịch chuyển hóa lớn hòng buộc các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin của họ. Bất cứ người nào chưa từ bỏ đức tin đều bị đưa đến một văn phòng đặc biệt để tra tấn. Các lính canh khóa chúng tôi lên một chiếc ghế sắt và thay phiên nhau canh chừng chúng tôi và giữ cho chúng tôi tỉnh táo vào ban đêm.
Tôi nói với những lính canh giám sát tôi rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình, và năm ngày sau, họ đã đưa tôi trở lại buồng giam.
Sau đó, tôi bị giam ở Khu số 11 một của nhà tù. Lính canh ở đó đã không bức hại tôi nhiều. Tôi đã có thể viết vài chục lá thư kháng cáo, nhưng tôi không chắc liệu chúng có được gửi đi không.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/23/396149.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/18/181140.html
Đăng ngày 27-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.