Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2019] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1998, tôi mắc hàng chục căn bệnh. Tôi nghe nói rằng Pháp Luân Đại Pháp có lợi ích rất thần kỳ về phương diện chữa bệnh nên tôi bắt đầu học ngay. Tất cả bệnh tật của tôi biến mất trong vòng một tháng. Từ đó tôi học Pháp, luyện công chăm chỉ và nghiêm khắc yêu cầu bản thân trong Đại Pháp.

Đột phá thông qua ma nạn về tâm tính

Khi bắt đầu tu luyện, tôi thấy rất khó để giữ được tâm tính, đặc biệt là khi thực hành “nhẫn.”

Cả tôi và chồng tôi đều có tâm tính xấu, và chúng tôi thường hay gây gổ với nhau. Hễ khi chồng tôi chửi rủa tôi hoặc đánh tôi thì tôi cũng sẽ đáp lại như thế. Tôi không nhớ rằng mình đã khóc lóc và muốn ly hôn với ông ấy bao nhiêu lần nữa.

Khi ông ấy đi bộ đội, tôi thậm chí còn đến gặp chỉ huy của ông ấy và yêu cầu vị chỉ huy chỉnh đốn hành vi của chồng tôi. Vậy mà chồng tôi không có thay đổi. Khi ông ấy chuyển ngành ra khỏi quân đội và làm ở một công ty, ông ấy đối xử với tôi còn tệ hơn trước.

Hồi tưởng lại, tôi không biết rằng những mâu thuẫn này liên quan đến tâm ích kỷ, tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm oán hận và ngập tràn nhân tố văn hóa Đảng trong tôi. Tôi chỉ nhận ra nó sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trầm tĩnh lại tôi nhận ra rằng tôi đã hành xử không tốt và không đủ nhẫn. Tôi cũng hiểu rằng trong mẫu thuẫn, hướng nội để tìm chấp trước là con đường duy nhất!

Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn – Tinh tấn yếu chỉ)

Không lâu sau khi bước vào tu luyện, tôi bắt đầu cảm nhận rằng tu luyện thực sự tuyệt vời. Tuy nhiên chồng tôi luôn bất hòa với tôi. Ông ấy gây gổ với tôi, mắng chửi tôi, hoặc thậm chí chạy theo để đánh tôi. Có lần ông ấy đang thái rau thì đột nhiên chạy tới, cầm dao dí vào đầu tôi và nói rằng sẽ giết tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng hoảng loạn, nghĩ rằng tôi sắp chết. Tuy nhiên ngay lúc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi sẽ tu luyện Đại Pháp đến cùng bất kể việc gì xảy ra. Thật ngạc nhiên, ông ấy quay lại và đi vào bếp mà không nói một lời. Tôi đột ngột nhận ra rằng ông ấy đang giúp tôi tu nhẫn, thanh lý nghiệp lưc và trở nên kiên định với niềm tin của mình. Đó thực sự là “…nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu…” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

Sau đó nhân viên Phòng 610 đã bắt tôi vào trại tẩy não nhằm ép buộc tôi dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ: “Chồng tôi có lần đã cầm dao dí vào đầu tôi và đe dọa tôi, nhưng tôi không từ bỏ.” Nhân viên đó đáp: “Vậy là chúng tôi không có cách nào chuyển hóa bà.”

Đúng như Sư phụ giảng,

“không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng–Tinh tấn yếu chỉ II)

Chính niệm mạnh mẽ, Sư phụ bảo hộ

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, một ngày nọ chồng tôi đi làm về và bắt đầu phỉ báng tôi và nói rằng ông ấy sẽ đánh tôi. Tôi bình tĩnh hỏi ông ấy rằng tôi sai ở đâu. Ông ấy nói: “Một bức thư [giảng chân tướng] đã được gửi đến đồn cảnh sát với địa chỉ hồi đáp là công ty của chúng ta. Cô là học viên duy nhất trong công ty của chúng ta.”

Ông ấy lo sợ rằng ông ấy sẽ bị liên lụy. Tôi phủ nhận rằng đó không phải là tôi. Đó là bức thư của một học viên là hàng xóm và anh ấy dùng địa chỉ công ty chồng tôi để nhận lại thư.

Rồi tôi có một ý nghĩ khác: “Sợ hãi và trốn tránh trách nhiệm không phải là chính niệm, cũng không phải là từ bi của một học viên chân tu. Không có gì là sai khi cứu người.” Vì thế tôi nói với ông ấy rằng bất cứ ai làm điều đó là để cứu người!

Nghe điều này, đột nhiên ông ấy đánh tôi. Tôi biết rằng tôi sẽ ổn, và thậm chí tôi đã không nhúc nhích. Chồng tôi luyện võ trong quân đội. Cánh tay ông ấy rất mạnh, và không ai đấu lại được ông ấy. Nếu không có Sư phụ bảo hộ, tôi sẽ bị thương nặng. Vậy mà tôi không cảm thấy gì cả.

Con chân thành cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ. Con không biết Ngài đã chịu đựng bao nhiêu để tiêu nghiệp cho con. Nghĩ về điều này mà tôi rơi lệ.

Đêm đó, tôi đã gặp Sư phụ trong mơ và Ngài đã cho tôi thấy cảnh tượng huy hoàng trên thiên quốc nhằm khích lệ tôi.

Hiện giờ chồng tôi tu luyện Đại Pháp

Chồng tôi đã gần 70 tuổi. Ông ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi về hưu. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, những triệu chứng bệnh tật nhiều năm của ông ấy đã không còn. Ông ấy còn vượt qua một số khảo nghiệm về tiêu trừ nghiệp lực.

Trong suốt hơn 20 năm bức hại, ông ấy đã chịu đựng nhiều áp lực và khổ nạn vì tôi. Ông ấy đã từng là cán bộ của ĐCSTQ và là Bí thư Chi bộ năm 47 tuổi. Vì tôi tu luyện Đại Pháp, Phòng 610 đã tước đi chức vụ của ông ấy và giáng cấp ông ấy xuống làm nhân viên. Ông ấy không giận dữ cũng không phàn nàn. Ông ấy dễ dàng từ bỏ những thứ danh lợi đó.

Hiện tại ông ấy làm rất tốt. Ông ấy coi sóc một cửa hàng tạp hóa và nấu ăn để tôi có nhiều thời gian giảng chân tướng về cuộc bức hại. Mặc dù là một học viên mới, chồng tôi đã bước ra phân phát đĩa DVD chân tướng và lịch năm mới cho bà con họ hàng và đồng nghiệp trong quân đội. Tôi thực sự vui mừng vì ông ấy đã được ban cho cơ hội vô cùng quí báu này!

Bất kể đối mặt với khó khăn nào cũng không thay đổi được tâm kiên định của tôi vào Đại Pháp. Học viên Đại Pháp ý chí vững như kim cương! Trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, tôi không hối tiếc!

Tôi xin kết thúc bài chia sẻ của tôi với lời giảng của Sư phụ,

“Mọi người hãy làm thật tốt phần việc còn lại, hãy dùng quá trình tu luyện vô hối của chư vị mà đi tới tương lai. Chúc chư vị đều có sở ngộ, đều có sở thành!” (Gửi Pháp hội Canada [2019])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/29/392042.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/22/180433.html

Đăng ngày 06-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share