Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2019] Tôi đã từng mắc các bệnh về dạ dày, viêm mũi, suy nhược thần kinh và kinh nguyệt kéo dài hơn 10 ngày một lần.

Năm 1995, tôi đã bị dãn dây chằng lưng khi đang xách một xô nước. Tôi bị đau khủng khiếp và nằm trên giường thì còn đau hơn. Tôi chỉ có thể ngủ trên ghế sofa.

Tới gặp bác sỹ, tôi được thông báo rằng mình bị trệch đĩa đệm và cần điều trị kéo lưng. Tôi không thể đi lại trong vòng sáu tháng sau đó.

Khi tôi đi khám lại, bác sỹ đã nhận ra rằng tôi bị chuẩn đoán sai. Thật ra tôi bị lao xương, và phương pháp kéo lưng đã làm cho tình trạng trở nên tệ hơn. Ở Trung Quốc cổ đại, các bác sỹ Trung y đều điều trị bệnh lao xương bằng phương pháp nạo xương.

Trong vài tháng tiếp theo, tôi không có kinh nguyệt và bụng của tôi bị chướng lên vì dịch bị tích tụ. Hai bên hông cũng bị chướng vì dịch, và tôi phải làm phẫu thuật để loại bỏ dịch. Vị bác sỹ sợ làm tổn thương dây thần kinh nên ông đã quyết định phẫu thuật thận trọng. Không lâu sau, chất dịch lại tiếp tục tích lại, cách ngày tôi phải đến bệnh viện để rút dịch ra.

Tuyệt vọng, tôi đã thử mọi cách, thậm chí tìm đến các bà mo và sử dụng thuốc chế từ bọ cạp, rết và sọ người. Tuy nhiên sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi và tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Cuộc đời của tôi đã có một bước ngoặt mới tốt đẹp hơn vào năm 1996 khi tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mình phải chịu thống khổ suốt những năm đó. Tôi cũng biết được ý nghĩa của sinh mệnh và hiểu được tại sao mình lại ở tại nhân gian. Tất cả mọi bệnh tật của tôi đã biến mất sau khi tôi bắt đầu luyện công và học Pháp.

Buông bỏ tâm oán hận

Năm 1998, trong lúc tôi đang mang thai cháu gái thứ hai thì chồng tôi bắt đầu có quan hệ bất chính. Con gái tôi bị liệt khi mới một tuổi vì bị chuẩn đoán sai. Tôi thường xuyên phải đưa cháu đến bệnh viện nhưng khi về đến nhà vẫn phải chăm lo hết việc nhà và nấu ăn. Con gái lớn của tôi vừa mới bắt đầu học lớp một và phải tự tới trường.

Chồng của không giúp tôi bất cứ việc gì. Cuối cùng anh ấy quyết định chuyển ra ngoài sống cùng với nhân tình và đệ đơn ly hôn. Tôi oán hận anh ấy mặc dù biết rằng cảm xúc đó là sai. Tôi phải nhắc nhở mình là một học viên và chiểu theo Pháp của Sư phụ:

“Tất nhiên, người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả; ai cũng không xứng làm địch nhân của Đại Pháp” (“Chuyển Luân hướng thế gian,” Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi được quyền nuôi con gái lớn còn chồng tôi nuôi con gái bé. Tuy nhiên, anh ấy không muốn nuôi nấng cháu vì cháu bị liệt, cho nên đã nhường hết quyền nuôi con cho tôi. Nhưng anh ấy cũng không muốn chi trả tiền cấp dưỡng hay hỗ trợ nuôi con. Tôi đã không trách anh vì liên tục nhắc nhở bản thân phải nghĩ tới người khác trước.

Hai năm sau tôi cần bán nhà và cần chữ ký của chồng cũ. Sau đó tôi phát hiện ra rằng anh ấy đã nói dối về việc thanh toán tiền mua nhà trả góp, chi phí y tế cho con gái của chúng tôi và tiền vay mua ô tô. Tôi phải dừng bán nhà. Bố mẹ và người thân của tôi rất tức giận khi biết sự việc này. Tâm tôi vẫn tĩnh bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và ghi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác” (Bài giảng thứ chín-Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi quyết định thử bán nhà mình vào năm sau. Tôi tới nơi làm việc của chồng cũ để nói chuyện với anh. Tôi vẫn bình tĩnh và từ bi nói rằng tôi cần chữ ký của anh để bán nhà. Anh nhanh chóng đồng ý, nhưng trong tâm còn vương vấn điều gì đó. Chị dâu tôi sau đó hỏi tôi rằng liệu anh ta có lo lắng về khoản trợ cấp mà anh ta chưa từng trả cho tôi bao giờ hay không. Vì vậy tôi đã ký một giấy biên nhận rằng tôi sẽ không yêu cầu anh ấy trả bất kỳ một khoản trợ cấp nào và đưa tờ giấy đó cho anh.

Xuất tâm từ bi

Sau khi ly hôn tôi vẫn đưa hai cháu tới thăm bà nội của các cháu bất cứ khi nào tôi có thể. Tôi mang theo một ít quà hoặc ít tiền biếu mẹ chồng cũ vì tôi biết rằng tình hình tài chính của chồng cũ không tốt và bạn gái của anh ấy thất nghiệp. Lúc đầu bà từ chối không nhận quà, nghĩ rằng tôi đang cố gắng lấy lại tiền chu cấp từ con trai. Tôi nói với bà rằng tôi không muốn lấy tiền của anh ấy và chỉ mong họ hạnh phúc. Tôi cũng nói với bà hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân -Thiện -Nhẫn hảo”. Bà mỉm cười và nói rằng sẽ làm như vậy.

Một lần khác, khi tôi đưa các con tới thăm bà của chúng, một chiếc xe hơi đi tới và một người đàn ông bước ra. Đó là chồng cũ của tôi. Tôi nói với anh rằng chúng tôi tới thăm mẹ của anh ấy. Anh ấy tuyên bố không thừa nhận chúng tôi và rời đi. Anh ấy đã không tới thăm mẹ con chúng tôi trong suốt 20 năm qua vì sợ rằng tôi sẽ đòi tiền trợ cấp. Hai con tôi rất buồn về bố của cmình nhưng tôi nói với chúng: “Cha các con không phải là người đàn ông tồi. Ông chỉ sợ rằng chúng ta sẽ đòi tiền ông ấy. Chúng ta là những học viên nên chúng ta sẽ không tranh đấu vì điều này.” Ba mẹ con chúng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trên hai mươi năm.

Kể từ khi ly hôn, ba mẹ con tôi dựa vào thu nhập tối thiểu của tôi để tồn tại. Chúng tôi sống chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và thu nhập tôi kiếm được từ việc kinh doanh nhỏ giúp chúng tôi xoay xở được trong suốt những năm qua.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/3/392203.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/2/180570.html

Đăng ngày 22-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share