Bài viết của một học viên Trung Quốc tại hải ngoại
[MINH HUỆ 08-09-2019] Vợ tôi kể với tôi rằng một trong những đồng nghiệp của cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đồng nghiệp đó chia sẻ với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền là để cứu độ tất cả chúng sinh. Khi tôi nghe được điều này, tôi lập tức đến các công viên ở địa phương để tìm các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đó là vào năm 1996.
Tôi nhanh chóng bước vào tu luyện và cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nước mắt tôi thường lăn dài trên mặt mỗi khi đọc các kinh sách của Đại Pháp.
Trong một giấc mơ, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã đưa tôi tới một nơi vô cùng tươi đẹp và triển hiện cho tôi thấy một Pháp Luân khổng lồ. Giấc mơ chân thực tới mức khi thức dậy tôi vẫn còn cảm thấy phấn chấn.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc bắt đầu vào năm 1999, tôi bị bắt giữ phi pháp vì in ấn tài liệu giảng chân tướng tại nhà. Sau đó, tôi phải di chuyển và phiêu bạt khoảng một vài năm cho tới năm 2003 khi tôi tìm được việc ở một tập đoàn lớn của nước ngoài.
Tôi vô cùng bận rộn với công việc và ngày nào cũng phải ở lại làm việc tới tận khuya. Vào các ngày cuối tuần cũng như ngày lễ, tôi hầu như không có thời gian rảnh, như thể công việc đã chiếm trọn cuộc sống của tôi vậy. Mặc dù, thỉnh thoảng tôi cũng cố gắng thu xếp để chia sẻ với đồng nghiệp về Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng tôi không có thời gian để đọc các kinh sách Đại Pháp hay luyện công.
Tôi thăng tiến tốt và có một mức lương tốt, nhưng tôi cảm thấy đau khổ bởi tôi đang ngày càng rời xa Đại Pháp. Tôi muốn cải biến hoàn cảnh của mình và trở thành một học viên chân chính, và không lâu sau đó tôi đã có cơ hội ra nước ngoài.
Những khổ nạn
Những khổ nạn thực sự của tôi bắt đầu khi tôi ra nước ngoài. Con trai cùng đi với tôi trong khi vợ tôi ở lại Trung Quốc. Cả tôi và vợ đều thuộc tuýp người đa cảm, chúng tôi nhớ nhau. Sức khỏe của vợ tôi yếu đi. Cô ấy trở nên trầm cảm và khó ngủ. Trong khi đó, con trai tôi không thích ứng được với môi trường mới. Cháu cảm thấy cô đơn và nghiện Internet cùng các trò chơi điện tử. Tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng. Thời gian duy nhất tôi cảm thấy hạnh phúc đó là khi tham gia vào các hoạt động của Đại Pháp.
Khi lần đầu tiên ra nước ngoài, tôi đã có một công việc tốt phù hợp với kinh nghiệm làm việc trước đây của tôi. Nhưng tôi đã phải xin thôi việc khi trải qua quan nghiệp bệnh. Sau đó, tôi không thể duy trì được một công việc ổn định.
Năm 2016, con trai tôi được nhận vào một trường đại học tốt. Học phí và tiền thuê nhà cao, cộng thêm tiền thuê nhà của tôi trong thành phố cũng cao. Bởi vì giá nhà cũng tăng nhanh nên tôi đã quyết định mua một ngôi nhà, ngay cả khi điều đó thực sự vượt quá khả năng của tôi. Tôi đã phải làm thêm một số công việc khác để chi trả cho khoản thế chấp này.
Vào năm sau đó, những khổ nạn thậm chí còn lớn hơn nữa đã xuất hiện. Con trai tôi bị chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, vì vậy vợ tôi phải qua đây để chăm sóc cháu. Bản thân vợ tôi cũng bị trầm cảm, cộng với tình trạng của con trai tôi khiến cô ấy không thể kiềm chế được sự giận dữ. Nhiều lần khi về nhà sau một ngày dài làm việc, tôi đã được chào đón bằng sự giận dữ và gần như loạn trí của vợ và con trai.
Một lần, tôi đọc một bài viết trên trang Minh Huệ kể về một học viên khi trở về nhà sau nhiều năm bị cầm tù thì lại phát hiện ra rằng cả vợ và con trai mình đều bị rối loạn tâm thần. Tôi nhớ khi đó mình đã có một suy nghĩ: “Làm thế nào mà học viên đó có thể đối mặt được với một khổ nạn như vậy?”
Bây giờ thì một khổ nạn tương tự như thế đã xảy ra với tôi.
Hướng nội
Trải qua những đau khổ dường như vô tận và gần như mất hết hy vọng, nhờ bảo trì được chính niệm và liên tục hướng nội, cuối cùng tôi đã loại bỏ được những chấp trước và vượt qua khảo nghiệm. Con xin cảm tạ Sư phụ! Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm cũng như những bài học kinh nghiệm của bản thân.
Hai điều quan trọng nhất đã giúp tôi vượt qua được những khổ nạn này, điều trước tiên là buông bỏ chấp trước vào sinh tử và thứ hai là liên tục hướng nội.
Trải qua những thời khắc khó khăn nhất này, tôi thường cảm thấy mất niềm tin và tuyệt vọng. Một hôm, tôi tĩnh tâm lại và tự nhủ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mình cần buông bỏ chấp trước vào sinh tử. Vậy còn điều gì mình không thể buông bỏ nữa đây?”
Tôi đã dành thời gian để nghiêm túc hướng nội và đề cao bản thân.
Tôi nhận ra rằng chấp trước đầu tiên của tôi xuất phát từ áp lực về tài chính. Vì khoản vay và tiền học phí của con trai mà chúng tôi đã phải trả 2.000-3.000 usd mỗi tháng. Cứ mỗi khi nghĩ đến điều đó, một áp lực như núi khiến tôi không thở nổi. Để chi trả các khoản tiền đó, tôi đã làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều làm cả những công việc chân tay trong nhiều giờ và điều này đã ảnh hưởng trực tiếp tới việc tu luyện của tôi.
Tôi quyết định cần phải thay đổi trạng thái tu luyện của mình, vì vậy tôi đã từ bỏ những công việc thu nhập thấp và tốn nhiều thời gian. Tôi nghĩ, trong trường hợp xấu nhất, có thể tôi sẽ bán nhà.
Chấp trước lớn thứ hai mà tôi phát hiện ra đó chấp trước vào tình đối với con trai. Tôi nghĩ rằng miễn là tôi đọc sách Đại Pháp và luyện công cùng con thì cháu sẽ nhanh chóng bình phục. Tuy vậy, thời gian trôi đi mà tình trạng của con trai tôi ngày càng tệ hơn, niềm tin của tôi đã bị dao động.
Con trai tôi thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân, nói gì đến tương lai sau này nữa. Điều này khiến tôi vô cùng thống khổ. Cuối cùng, tôi nhớ được những lời giảng của Sư phụ rằng không ai có thể quản được số phận của người khác. Tôi nhận ra rằng đây là thời điểm để tôi tống khứ chấp trước này.
Thật hạnh phúc, thậm chí tôi cũng không phải tống khứ chấp trước đó, mà Sư phụ đã gỡ bỏ chấp trước này cho tôi ngay khi Ngài biết tôi muốn loại bỏ nó.
Sư phụ đã giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Một chấp trước lớn khác nữa đó chấp trước vào tình cảm vợ chồng. Tôi không thể chịu được khi thấy cô ấy phải chịu đau khổ. Trải qua thời gian khó khăn này, tôi đã hiểu được rằng bản thân cũng cần phải tống khứ chấp trước này.
Hướng nội sâu hơn
Quá trình vượt qua khổ nạn thật thống khổ và đôi khi tôi còn cảm thấy vô vọng. Tôi thậm chí còn không thể cảm nhận được uy lực của việc luyện công. Sau đó tôi bắt đọc học thuộc các kinh sách Đại Pháp. Tôi học thuộc Pháp bất cứ khi nào có thể, đôi khi tôi thậm chí còn học thuộc Pháp ngay cả khi đang làm việc hoặc lái xe. Tôi thường học thuộc một bài thơ Hồng Ngâm, hoặc một câu cụ thể nào đó trong các bài giảng của Sư phụ, sau đó nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần trong đầu.
Thông qua học thuộc Pháp, nội hàm sâu hơn của Đại Pháp đã triển hiện cho tôi, và uy lực của Đại Pháp đã giúp tôi đề cao.
Sư phụ đã giảng:
”Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Tôi nhận ra rằng nhiều lần chủ ý thức của tôi trở nên quá buông lơi, giống như bệnh nhân mắc bệnh tâm thần mà Sư phụ lấy ví dụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, người mà chủ nguyên thần của họ chỉ có thể khởi lên khi bác sỹ nhấc cây roi điện lên.
Sau khi tôi trải qua cú “sốc điện” từ những khổ nạn to lớn đó, chủ ý thức của tôi đã mạnh mẽ trở lại. Tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội.
Đầu tiên, tôi phát hiện ra tâm tật đố ẩn sâu. Trước đây, chắc chắn tôi sẽ chối bỏ khi có người nói rằng tôi bị tâm tật đố dẫn động. Tuy nhiên, sau khi đọc đi đọc lại các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi phát hiện ra rằng tâm tật đố ẩn chứa trong đó nhiều chấp trước khác như ích kỷ, ngạo mạn, coi thường người khác, tự ti, cảm thấy bất công, v.v..
Thật khó để tôi thực tâm ca ngợi người khác hoặc thực sự cảm thấy hạnh phúc cho người khác, ngay cả khi tôi với họ về cơ bản là có mối quan hệ tốt đẹp. Tôi thân thiện với những người khác và thường nói những điều mà họ muốn nghe. Những tư tưởng xấu này ẩn giấu rất sâu và tôi đã không nhận ra sự tồn tại của chúng.
Khi tinh thần của con trai tôi không tốt, cháu nghĩ mọi thứ đều không công bằng và liên tục phàn nàn. Tôi không biết giúp con trai mình ra sao. Tôi cảm thấy vô vọng, cho tới một ngày tôi nhận ra rằng tôi đang hướng ngoại. Vấn đề của con trai tôi trên thực tế là vấn đề của chính bản thân tôi, mặc dù nó bị ẩn giấu. Những vấn đề đó của tôi đã bị phóng đại một nghìn lần thông qua con trai và đó là để tôi nhận rõ chúng.
Chấp trước vào dục vọng là một chấp trước khó loại bỏ nhất đối với tôi. Tôi ghét và muốn tống khứ chấp trước này. Đôi khi, tôi nghĩ rằng mình đã thành công, cho tới khi nó lại nổi lên bề mặt, đặc biệt là khi tôi yếu đuối và cô đơn. Qua những khổ nạn này tôi nhận thấy chấp trước này đã biến mất và không xuất hiện trở lại trong một thời gian dài. Bởi vậy tôi đã nghĩ rằng cuối cùng nó cũng đã biến mất. Nhưng khi những khổ nạn này qua đi và tôi lại buông lơi thì chúng lại xuất hiện trở lại. Nguyên nhân là từ chấp trước truy cầu sự thoải mái của tôi.
Tôi cũng phát hiện ra rằng tôi rất không thích bị chỉ trích. Tôi không biết rằng mình có vấn đề này. Tôi thường cẩn thận và luôn cố gắng làm tốt mọi việc ở nhà cũng như trong công việc để tránh bị chỉ trích. Tuy nhiên, trong khổ nạn này, cả vợ và con trai tôi đều phàn nàn về tôi. Có lúc vợ tôi đã phải hét lên: “Anh chẳng bao giờ tiếp nhận lời chỉ trích cả!” Cuối cùng khi tôi nhận ra chấp trước này, tôi không còn cảm thấy khó chịu khi bị chỉ trích nữa.
Khi tôi cẩn thận để không bị chỉ trích khi mắc sai lầm, tôi sẽ cố gắng che đậy nó. Vợ tôi có lần đã giận dữ nói: “Anh không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình!” Tôi đã sốc. Tôi nghĩ rằng đôi khi tôi đã thừa nhận mình sai.
Sau khi hướng nội cẩn thận hơn nữa, tôi nhận ra rằng kể cả khi tôi cố ép bản thân phải thừa nhận sai lầm thì đó chỉ là tôi đang cố gắng xoa dịu mọi thứ. Tôi đã không thực sự tin những gì mình nói. Đôi khi, thậm chí trong tâm tôi vẫn cảm thấy không thoải mái mặc dù tôi không nói ra hay thể hiện ra.
Tôi thấy được sự ích kỷ của bản thân và nhận ra rằng nhiều lần tôi đã viện lý do này khác để che đậy những hành xử không đúng của bản thân với các thành viên trong gia đình. Tôi đã thành thật xin lỗi họ về điều này.
Sau khi tìm ra những chấp trước này và cố gắng quy chính lại, vợ con tôi đã ngừng phàn nàn về tôi, và cuộc sống gia đình tôi đã yên bình trở lại.
Mọi người đều đang giúp tôi tu luyện
Nhìn lại, trong những khổ nạn này, các thành viên trong gia đình tôi giống như những diễn viên; đang giúp tôi nhận ra những chấp trước của bản thân. Trên bề mặt thì họ dường như đã tạo ra đủ loại khó nạn và đang can nhiễu tới việc tu luyện của tôi, nhưng thực tế chính là họ đang trợ giúp tôi tu luyện. Những hành động của họ như một điểm hóa để thôi thúc tôi loại bỏ những chấp trước này.
Sau khi nhìn nhận sự việc từ cơ điểm của một người tu luyện và hướng nội tìm, hoàn cảnh của tôi đã cải biến. Bệnh tâm thần của con trai tôi đã được cải thiện đáng kể, vợ tôi cũng đã vui vẻ trở lại và tôi đã tìm được một công việc lương cao. Chúng tôi đã không phải bán đi ngôi nhà của mình.
Khi những khổ nạn lớn như vậy xuất hiện, tôi minh bạch được rằng cựu thế lực nhất định sẽ can nhiễu trong đó. Vì vậy, tôi tin rằng không thừa nhận sự an bài của cựu thế lực là điều trọng yếu.
Để thực sự phủ nhận cựu thế lực và không đi theo con đường an bài của cựu thế lực, chúng ta cần kiên định, nhẫn nại và không được có chấp trước an dật.
Ví dụ, khi sức khỏe của con trai tôi không có dấu hiệu được cải thiện sau khi tôi đã phát chính niệm, tôi sẽ không cảm thấy bất ổn trong tâm. Đơn giản là tôi tiếp tục phát chính niệm chừng nào mà bức hại của cựu thế lực vẫn còn.
Những kinh nghiệm tôi học được từ một đồng tu khi tôi ở Trung Quốc cũng đã khích lệ tôi trong khi vượt qua khổ nạn. Học viên này đã phải đối mặt với những khổ nạn lớn, hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.
Đầu tiên là tay trái của bà ấy bị liệt, sau đó chồng bà thần kinh bất ổn. Sau khi tình trạng của ông được cải thiện, cả hai vợ chồng học viên này đều có những vết phồng rộp vô cùng ngứa ngáy xuất hiện khắp cơ thể. Bà liên tục phát chính niệm. Khi những vết phồng rộp quá ngứa khiến bà không thể ngủ được thì bà đã ngồi tọa thiền và phát chính niệm vào nửa đêm. Bà duy trì việc này trong suốt hai năm, và cuối cùng thì tất cả những khổ nạn đó đã chấm dứt.
Thỉnh thoảng trạng thái tu luyện của tôi không tốt, và tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi chân thành cảm ơn những đồng tu đã phát chính niệm cho tôi và đã trợ giúp tôi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất này.
Trân quý những điều Sư phụ đã làm cho chúng ta
Có lần khi tôi học thuộc Pháp, đoạn Pháp sau đã xuất hiện trong tâm trí tôi:
”[Có thể] nói con người khó độ như vậy đó, đã vì anh ta làm [giúp] bao nhiêu, vậy mà anh ta đã không ngộ mà còn nói thế.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)
Thể ngộ của tôi đó là chúng ta cần trân quý những cơ hội đã được an bài cho chúng ta. Chúng ta cần phải nhớ rằng những khổ nạn mà chúng ta trải qua là những gì còn lại sau khi Sư phụ đã làm rất nhiều cho chúng ta!
Nếu không có sự trợ giúp của Sư phụ, chúng ta sẽ không thể vượt qua được. Sư phụ đã phải gánh chịu rất nhiều để cứu độ chúng ta!
Nước mắt cứ trào ra khi tôi nghĩ về điều này.
Có một bài viết trên trang Minh Huệ về những học viên đã phải chịu nhiều đau khổ trong thời gian bị giam giữ ở Trung Quốc. Ở không gian này những đau đớn xuất hiện trên thân thể các học viên nhưng ở không gian khác thì Sư phụ đã đổ lên thân thể Sư phụ, Ngài luôn theo sát và bảo vệ những đệ tử của Ngài. Bất kể là một học viên phải chịu bức hại tàn khốc đến thế nào thì Sư phụ vẫn gánh chịu hầu hết những đau khổ đó.
Tôi sẽ trân quý sự hy sinh của Sư phụ, và báo đáp bằng sự dung mãnh tinh tấn trong tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/8/392442.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/23/180442.html
Đăng ngày 22-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.