Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2019] Tôi đã đắc được nhiều ân điển kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 bởi vì Sư phụ Lý (người sáng lập) tôn kính đã luôn chăm sóc cho tôi kể từ đó.

Niềm vui khi gặp được Pháp và hồng truyền Đại Pháp

Đó là vào ngày 14 tháng 1 năm 1996 khi chồng tôi đi làm về và ngay lập tức nói, “Đồng nghiệp của anh đang tu luyện Pháp Luân Công. Có vẻ khá tốt đấy. Nhà hàng xóm sẽ chiếu video Pháp Luân Công tối nay. Tại sao em không sang nhà họ và xem trước đi? Chồng tôi tình nguyện trông đứa con ba tuổi cho tôi để tôi có thể đi sau bữa tối. Hàng xóm chào đón tôi nồng nhiệt khi tôi vào nhà bà ấy và mời tôi dùng trà. Trong video, vẻ mặt từ bi và hiền hậu của Sư phụ ngày càng cuốn tôi vào những lời giảng Pháp của Ngài. Đại Pháp đã khiến tôi chấn động sâu sắc như thể cuối cùng tôi đã khám phá ra ý nghĩa nhân sinh của đời mình.

Khi về nhà vào tối hôm đó, tôi khó có thể kiềm chế được niềm vui của mình, “Hôm nay mới thực sự là ngày sinh nhật của em, em phải ghi lại ngày này mới được! Cầm cây bút trong tay, tôi không thể tìm thấy nơi nào thích hợp trong nhà để ghi lại khám phá đổi đời này của mình nên tôi tự nhủ, “Mình không cần phải viết ra, mình chỉ cần ghi nhớ sự kiện này là được rồi”. Tôi bình tĩnh lại và đến gặp mẹ chồng tôi ở chái nhà phía bắc. Tôi nói với bà, “Hàng xóm của chúng ta, dì Lưu, đang chiếu video về Pháp Luân Công tại nhà dì ấy. Hôm nay con đã đến đó xem, thật quá tuyệt vời. Tối mai mẹ con mình có thể cùng nhau đến đó xem nhé ạ.” Mẹ chồng tôi đã đồng ý.

Cả hai chúng tôi cùng đi vào ngày hôm sau. Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ chồng tôi bắt đầu vừa bị sốt vừa bị tiêu chảy nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Tôi nói, “Ồ, thật tuyệt vời. Sư phụ đã chăm sóc cho mẹ rồi đấy.” Buổi tối hôm đó, chúng tôi lại cùng nhau đi xem video và mẹ tôi vẫn ổn cho đến cuối buổi. Vài ngày sau, mẹ tôi đã đưa hai người hàng xóm khác đi cùng và họ cũng trở thành các học viên Đại Pháp. Bắt đầu từ ba học viên chúng tôi trong cùng một gia đình, những người khác trong gia đình chồng tôi, bao gồm cả chị dâu, chị gái và anh rể của chồng tôi cũng sớm trở thành các học viên Đại Pháp. Tự nhiên, nhà mẹ chồng tôi đã trở thành điểm học Pháp và chồng tôi đã trở thành một điều phối viên Đại Pháp. Theo thường lệ chúng tôi luyện công vào buổi sáng, học Pháp vào các buổi tối thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu và luyện công tại công viên vào các buổi tối thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy. Khi số lượng học viên tăng lên, chúng tôi đã lập ra một điểm luyện công mới bên ngoài một cửa hàng bách hóa gần đó.

Những mối quan hệ phức tạp trong một đại gia đình đã hoàn toàn thay đổi. Giờ đây, mọi người đều hòa thuận và tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Tiếng lành được mẹ chồng tôi lan truyền gần xa. Chuẩn bị sẵn các bản Chuyển Pháp Luân, mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình các bác các dì bên nhà chồng tôi. Dì bên nội của chồng tôi ở Bắc Kinh và dì bên ngoại của chồng tôi ở một vùng quê thuộc tỉnh Hà Bắc, tất cả đều trở thành các học viên Đại Pháp. Bác chồng tôi đã sáng tác những bài thơ ca ngợi Đại Pháp và khắc họa chúng bằng thư pháp truyền thống. Mặc dù không có ai bên gia đình của tôi tu luyện, mọi người đều theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và sống hòa thuận.

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tất cả các bệnh của tôi đều biến mất và tôi luôn tràn đầy năng lượng.

Tôi làm việc tại một trường mẫu giáo nơi mà lãnh đạo và đồng nghiệp của tôi đều biết tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi hòa đồng với mọi người, kể cả với các phụ huynh học sinh ở trường mẫu giáo và làm việc một cách chăm chỉ. Nhìn thấy những thay đổi ở tôi, một vài đồng nghiệp của tôi cũng đã trở thành học viên Đại Pháp. Lãnh đạo của tôi rất ủng hộ Đại Pháp; bà ấy thậm chí còn cho mượn một địa điểm để chúng tôi chiếu video Sư phụ giảng Pháp. Ngay cả những người không trở thành các học viên cũng tán thành nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi là người phụ trách của một trong hai tòa nhà ở trường mẫu giáo và đã được vinh danh bởi sự cống hiến của mình trong hai năm liên tiếp. Một lần khi con đường trước trường mẫu giáo đang được sửa chữa, một số mảnh đá vụn bị vương vãi bên lề đường. Việc đó đã gây khó khăn cho các phụ huynh khi phải đi ra đi vào để đưa đón con. Sau ngày làm việc, hai đồng nghiệp cũng là các học viên Đại Pháp đã cùng tôi dọn dẹp những mảnh đá vụn ấy. Ngày hôm sau mọi người đồng loạt nói rằng họ biết đó là nghĩa cử cao đẹp của các học viên Đại Pháp ở cơ quan. Tất cả những việc này đã khiến cho công việc của lãnh đạo dễ dàng hơn rất nhiều khi mọi người hòa thuận và phối hợp tốt với nhau. Đối với tôi tất cả đó đều là ân điển của Sư phụ.

Vào các buổi sáng thứ Bảy, các học viên trong vùng thường tụ tập tại một công viên gần các tuyến phố chính để luyện công và hồng truyền môn pháp tu luyện. Các điều phối viên Đại Pháp đều có mặt ở đó để hướng dẫn cho bất cứ ai muốn theo học. Vào ngày Chủ nhật, một số người trong chúng tôi cũng đến các ngôi làng để hồng truyền Đại Pháp và dạy các bài công Pháp. Một số học viên thậm chí còn liên lạc với các ủy ban xã nhằm sắp xếp trước một địa điểm cho chúng tôi và đôi khi hợp tác xã làng sẽ sử dụng loa phóng thanh để gọi mời dân làng đến chỗ chúng tôi. Dần dần, ngày càng có nhiều học viên tham gia vào những hoạt động hồng dương Đại Pháp này.

Một lần trong khi chúng tôi đang luyện công tại một ngôi làng gần thị trấn thì trời bắt đầu mưa và trời mưa ngày càng to. Tất cả dân làng đến xem chúng tôi đều chạy đến các cửa hàng gần đó để trú mưa. Nhưng tất cả chúng tôi vẫn tiếp tục luyện công theo tiếng nhạc mà không hay biết gì về việc trời mưa. Không ai động đậy trong bài công thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp. Ngay cả các điều phối viên mà đang dạy các bài công pháp cho những người mới cũng không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa. Mưa vẫn rơi khi kết thúc việc luyện công nhưng mọi người vẫn nói cười vui vẻ khi họ rời khỏi điểm luyện công. Tối hôm ấy, chúng tôi trao đổi kinh nghiệm về các hoạt động trong ngày. Mọi người đều nói cơ thể của mình đều cảm thấy nhẹ nhàng một cách lạ thường. Ngày hôm đó, một học viên mới đã lập một nhóm học Pháp tại nhà của anh ấy và vẫn duy trì cho tới ngày nay. Tôi rất thích nhớ lại việc các đồng tu hỏi nhau sẽ đến đâu để hồng dương Đại Pháp vào ngày thứ Bảy.

Quê tôi cách thành phố nơi chúng tôi đang sống khoảng 160km. Bố mẹ tôi cũng chuyển đến đây từ lâu. Chồng tôi dạy tại một trường tiểu học ở quê trong ba năm nhưng chúng tôi đã chuyển đến thành phố sau khi chúng tôi kết hôn, khi con chúng tôi mới năm tuổi. Vì vậy, tôi đã xa quê khá lâu nhưng tôi vẫn yêu mến những con người ở đó và muốn đem phúc lành của Đại Pháp đến cho họ. Chúng tôi đã cùng một số đồng tu về thăm quê vào nửa cuối năm 1998.

Tôi nhớ vào ngày chúng tôi về thăm quê, mọi người đều mang theo đồ ăn thức uống cho một ngày. Chúng tôi thuê hai chiếc xe tải và lái mất hai giờ đồng hồ mới về đến làng. Làng tôi là một trong năm ngôi làng ở trong vùng. Chúng tôi dành cả ngày để đi đến hai ngôi làng. Chúng tôi đến thăm hợp tác xã của làng mà lãnh đạo ở đó tiếp đón chúng tôi rất nồng nhiệt. Bởi vì bố mẹ tôi là những người rất tốt và được mọi người đánh giá cao, dân làng rất thân thiện với tôi và một số người nhờ tôi chuyển những lời chúc tốt đẹp của họ đến bố mẹ tôi. Một lãnh đạo trong hợp tác xã thậm chí còn nói chồng tôi là con rể của làng. Tôi cất cao giọng nói vào loa, “Thưa dân làng kính mến, tôi đã trở lại! Bất cứ ai muốn học Pháp Luân Đại Pháp hãy đến hợp tác xã của làng và chúng tôi sẽ dạy cho các vị các bài công pháp miễn phí.“ Và sau đó họ đã đến rất đông. Tất cả họ đều vui khi thấy tôi và ngạc nhiên khi thấy tất cả những người đi cùng tôi đều là các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một người hàng xóm cũ và chị gái tôi đã mời chúng tôi dùng cơm ở nhà họ nhưng chúng tôi từ chối vì không muốn làm phiền họ. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã mang theo đồ ăn. Tôi rất vui khi phần đông mọi người muốn học các bài công Pháp và có được ngay một bản Chuyển Pháp Luân. Các điều phối viên Đại Pháp cũng đang cân nhắc đến việc quay trở lại vào một dịp khác để chiếu video Sư phụ giảng Pháp.

Vào cuối năm 1998, các học viên lớn tuổi trong thị trấn, chia thành ba nhóm, đã cố gắng chuyển TV và máy phát video đến ba ngôi làng khác nhau để trình chiếu video của Sư phụ. Họ đi đi lại lại trên tuyến đường dài 160km và cuối cùng cũng đã hoàn thành việc trình chiếu chuỗi video Chín bài giảng Pháp vào đêm trước Tết Nguyên đán 1999. Chồng tôi đã tận dụng thời gian nghỉ Tết Nguyên đán và đi tàu về quê tôi để học Pháp với các học viên ở đó. Đến tận bậy giờ, các học viên ở đó vẫn kiên định tín niệm của mình đối với Đại Pháp. Một học viên 79 tuổi vẫn khỏe mạnh và có khả năng lao động nặng nhọc bao gồm làm việc nhà và làm nương làm rẫy. Bà ấy đã đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày kể từ khi bà ấy bắt đầu tu luyện mà không hề gián đoạn. Điều ấy thật tuyệt vời và đó là nhờ vào uy lực của Đại Pháp.

Con xin tạ ơn Sư phụ, vì đã gieo hạt giống Chân-Thiện-Nhẫn cho dân làng của con!

Trưởng thành trước cuộc bức hại Đại Pháp

Chồng tôi và tôi đã tham gia vào cuộc thỉnh nguyện hòa bình ở Bắc Kinh vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Chúng tôi cũng đã đến Bắc Kinh vào ngày 21 tháng 7 năm 1999 để thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp trong hai ngày. Kể từ khi bắt đầu cuộc bức hại, chồng tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp nhiều lần, bị đưa đến trại lao động cưỡng bức và bị kết án tù. Bản thân tôi cũng bị giam giữ hai lần và cả hai chúng tôi đều bị mất việc. Chúng tôi đã trưởng thành trong quá trình tu luyện của mình trong suốt 19 năm qua. Gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của chúng tôi đã ủng hộ Đại Pháp và đã được phúc báo. Một số bạn bè của chúng tôi đã trở thành những học viên Đại Pháp chân chính. Một số sĩ quan cảnh sát mà chúng tôi gặp đã nhận thức được chân tướng về Đại Pháp và từ chối tham gia vào cuộc bức hại các học viên Đại Pháp.

Khi chồng tôi bị giam giữ, cha tôi hỏi tôi rằng liệu chúng tôi có được hưởng bất kỳ lợi ích nào về mặt tiền bạc từ việc tu luyện Đại Pháp hay không. Tôi bảo ông rằng không. Ông nói, nếu các con không kiếm được tiền từ việc đó, tại sao các con vẫn bất chấp tất cả mà kiên trì như vậy? Tôi nói với ông rằng: “Đó là đạo hạnh mà con người nên có ạ” Thật ngạc nhiên, cha tôi nói: “Đúng là con gái của cha!” Cha tôi đã giúp bảo vệ các sách Đại Pháp và mọi người trong gia đình tôi đều hiểu rằng tất cả chúng tôi phải sống theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn.

Vào cuối năm 2014, mẹ tôi mất hết cảm giác ở chân sau khi bị đột quỵ. Bà không thể đi lại được và phải dùng xe lăn. Bác sỹ ví tình trạng của bà như một cái cây mục nát và bỏ mặc bà. Tôi nói với mẹ: “Mẹ rất tốt. Lý do mà giờ đây mẹ không thể đứng dậy là vì mẹ đã lo lắng đến phát bệnh trong suốt những năm qua về sự an toàn của chúng con (hậu quả của cuộc bức hại) và sự căng thẳng đã khiến cho cơ thể của mẹ bị tổn hại. Không có gì sai khi sống theo Chân, Thiện, Nhẫn. Nếu mẹ có thể từ tận đáy lòng mà niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo, mẹ chắc chắn sẽ có thể đứng dậy được.” Mẹ tôi đã lặp đi lặp lại những lời đó bằng tất cả sự chân thành và bà đã đứng dậy được. Khoảng một tháng sau, vào dịp Tết Nguyên đán, mẹ tôi lại có thể nấu ăn cho chúng tôi và mọi người đều rất đỗi vui mừng.

Mùa Hè năm 2015, mẹ tôi bị nôn ra máu và được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Tôi không ở bên cạnh bà nhưng trước khi bà được đưa vào phòng cấp cứu, chị tôi đã nhắc bà nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở trong tâm. Bà đã làm theo và qua cơn nguy kịch đồng thời được xuất viện sau 10 ngày.

Cuối năm 2017, mẹ tôi 80 tuổi và bị gãy xương hông sau một cú ngã. Mọi người trong gia đình đều kiên trì và thành tâm nhẩm: “Pháp Luân Pháp Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Bà đã có thể đi lại một tháng sau đó. Tóc của bố mẹ tôi ngày càng trở nên đen hơn-mái tóc bạc của họ đã chuyển thành đen-họ trông trẻ hơn. Mọi người bên gia đình tôi không còn lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi nữa.

Tôi rất vui khi nói rằng chúng tôi lại tiếp tục học Pháp nhóm hai lần một tuần tại nhà của mẹ chồng tôi.

Vào cuối năm 2000, trong khi chồng tôi vẫn bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức, lãnh đạo của tôi bị buộc phải sa thải tôi vì tôi đã lựa chọn Đại Pháp chứ không phải là công việc của mình. Khi cha mẹ của những em học sinh ở trường mẫu giáo nghe tin tôi chuyển đi, họ đã dán một tấm áp phích lớn trên tường để ca ngợi tôi và các giáo viên khác ở trường. Họ nói với lãnh đạo của tôi, cô ấy là mẫu giáo viên mà chúng tôi muốn có ở trường, bất kể niềm tin của cô ấy là gì. Lãnh đạo của tôi đã thỏa hiệp và giữ tôi lại làm nhân viên bình thường, với vị trí tương tự nhưng với mức lương thấp hơn. Tôi nhân cơ hội này nói với bà ấy chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Các giáo viên ở trường mẫu giáo đều đồng cảm với hoàn cảnh của tôi-và về việc chồng tôi vẫn bị giam trong trại cải tạo lao động đơn giản chỉ vì anh bị bắt gặp đang phân phát tờ rơi về Đại Pháp-và lên án cuộc đàn áp của chế độ. Một ngày, một giáo viên cùng lớp đã thì thầm với tôi, “Chị làm rất tốt và xứng đáng trở thành Trưởng nhóm vào lúc đó, nhưng giờ đây chị kiếm được ít hơn mà chị vẫn làm việc tốt như vậy. Em rất kính trọng chị về điều đó! Em ở vị trí thấp hơn chị nhưng em lại kiếm được nhiều tiền hơn chị.” Tôi chỉ mỉm cười đồng ý. Các giáo viên ở đó bắt đầu đọc các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp và một số người nói, “Hãy đọc chúng nếu các bạn muốn và hãy bỏ qua nếu các bạn không muốn. Tại sao lại làm hại những người khác bằng cách báo cáo với chính quyền?”

Một năm sau, tôi lại bị buộc phải thôi việc ở trường mẫu giáo. Tôi ra đi, nhưng vẫn quyết tâm hồng truyền vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn ở bất cứ nơi nào tôi đến.

Cảnh sát đưa ra lựa chọn đúng đắn cho bản thân

Một lần khi cảnh sát đến gõ cửa nhà tôi, tôi từ chối mở cửa và trong khi giằng co tôi đã bị chảy máu. Một sĩ quan cảnh sát tốt bụng đã mang cho tôi một miếng dán vết thương. Họ lục soát nhà tôi và lấy máy tính của tôi, nhưng sau đó một trung sĩ cảnh sát đã trả lại nó cho tôi. Tôi nhớ có lần một giáo viên đồng nghiệp của tôi đã nói với một sĩ quan cảnh sát rằng không được sách nhiễu tôi hay gia đình tôi và hãy để chúng tôi có một cuộc sống bình yên. Trong quá trình tiếp xúc với nhiều học viên Đại Pháp chúng tôi, nhiều sĩ quan cảnh sát đã nhận thức được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Vào tháng 6 năm 2000, trong cả tuần, khoảng 60-70 học viên trong vùng chúng tôi đã đến sở cảnh sát quận để khiếu nại. Chúng tôi đã nói với họ về việc chúng tôi đã được hưởng lợi từ pháp môn này như thế nào và trao cho họ một lá thư thỉnh nguyện yêu cầu được tôn trọng và Sư phụ và Đại Pháp của chúng tôi phải được trả lại thanh danh. Mọi người ở sở cảnh sát đều lắng nghe những câu chuyện và yêu cầu của chúng tôi mà không bắt giữ bất cứ một ai cả.

Năm 2003, trong khi chồng tôi phải xa nhà để tránh bị bắt, bốn hoặc năm cảnh sát đã đến trường mẫu giáo nơi tôi làm việc, lôi tôi vào sau xe tải của cảnh sát và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Một sĩ quan cảnh sát đã hỏi tôi về chồng tôi và tôi đã trả lời bằng cách nói với cậu ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Cậu ấy nói cậu ấy không chống lại Đại Pháp. Tôi đã nói với cậu ấy, nếu là như vậy, hãy để tôi đi nếu không mẹ chồng tôi sẽ rất lo lắng. Cậu ấy đã nhờ một cảnh sát khác chở tôi về nhà. Sau đó tôi phát hiện ra tôi đã nói chuyện với phó đồn.

Vào khoảng năm 2017, một sĩ quan cảnh sát mới gõ cửa nhà tôi trong khuôn khổ chiến dịch sách nhiễu mới nhất. Chúng tôi nói chuyện như những người bạn cũ và cậu ấy xin lỗi vì đã làm phiền tôi khi cậu ấy rời đi.

Nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của các học viên Đại Pháp trong nhiều năm qua nhằm giảng rõ chân tướng về Đại Pháp cho các sĩ quan cảnh sát, nhiều người trong số họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng tôi, từ đó chọn ra một tương lai đầy hứa hẹn cho chính bản thân mình.

Nhiều người thường cũng nhận ra chân tướng bởi họ cảm động trước những hành động vị tha của chúng ta trong khi truyền rộng chân tướng và vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn bất cứ nơi nào chúng ta đến.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/7/16/388773.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/22/179997.html

Đăng ngày 05-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share