Bài viết của Thanh Tịnh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 13-05-2019] Tháng 11 năm 2018, một người hàng xóm mang tới cho tôi một chiếc xe đẩy ba bánh bằng gỗ, một tấm ván gỗ nặng và một chiếc cưa máy, nhờ tôi cắt gỗ thành miếng nhỏ làm củi sưởi ấm trong mùa đông.

Tôi cắm dây điện và chuẩn bị cưa thì phát hiện rằng tôi đang đặt chiếc cưa quá gần cửa sổ. Tôi đặt miếng gỗ xuống, lơ đãng duỗi tay trái ra để đẩy bàn cưa ra xa. Tuy nhiên tôi quên mất rằng chiếc cưa vẫn đang chạy. Ngay lập tức, lưỡi cưa cắt vào ngón trỏ bàn tay trái của tôi! Tôi nhanh chóng tháo găng tay ra và thấy ngón tay gần như đã đứt ra khỏi bàn tay, chỉ còn nối với bàn tay bằng một phần da thịt nhỏ. Phần giữa ngón trỏ và ngón giữa của tôi cũng bị cắt sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra từ vết thương hở.

Niệm đầu tiên tôi nghĩ là sẽ bỏ đi phần còn lại của ngón tay, vứt nó đi thế là xong. Tuy nhiên niệm thứ hai đã khiến tôi ngừng lại. “Tôi là người tu luyện Đại Pháp dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Ngón tay tôi đương nhiên sẽ lành lại.” Tôi nghĩ tới Pháp mà Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (Gửi Pháp hội Chicago – Tinh Tấn Yếu Chỉ 3)

Pháp của Sư phụ đã giúp tôi vững tin với quyết định của mình. Sự việc này nên được nhìn nhận là một việc tốt, bởi tôi có thể dùng nó để minh chứng cho khả năng siêu thường và sự bảo hộ của Sư phụ với các học viên, cũng như chính lại những quan niệm sai lầm của người dân đối với việc vì sao các đệ tử Đại Pháp kiên định không tới bệnh viện để chữa bệnh.

Tôi nhẹ nhàng ấn phần ngón tay bị đứt vào đúng chỗ, sau đó băng lại bằng giấy vệ sinh. Máu vẫn tiếp tục chảy ra từ vết thương và tôi đã phải thay băng giấy vệ sinh ít nhất ba lần. Lo lắng rằng vết thương sẽ không lành lại, tôi quyết định băng cả ngón tay giữa cùng với ngón tay trỏ, để có thêm chỗ dựa. Trong khi thay băng, tôi chỉ có một niệm đầu. Tôi phải trân quý ngón tay này vì tôi cần nó để chứng thực Pháp! Ngay lập tức, máu từ vết thương đã ngừng chảy.

Chiều hôm đó, tôi tham gia học Pháp nhóm như thường lệ và không cảm thấy đau. Đêm đó, tôi nằm mơ thấy ai đó nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của tôi. Cơn đau đột ngột làm tôi tỉnh giấc và bật khóc. Tuy nhiên sau đó, vết thương của tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều. Sư phụ đã chỉnh lại phần xương gãy của tôi!

Đến ngày thứ ba và ngày thứ tư, khi đang luyện bài công pháp thứ hai – động tác đầu tiền bão luân, tôi cảm thấy có Pháp Luân xoay nhanh quanh ngón tay bị thương của mình. Đến ngày thứ bảy, tôi có một giấc mơ, trong mơ Sư phụ nắm lấy băng gạc bằng giấy vệ sinh của tôi, lúc đó nó cùng với máu chảy đã đóng cứng lại thành một cái vỏ bao quanh ngón tay của tôi. Sư phụ nhẹ nhàng xoay nó qua trái qua phải. Sau đó phần băng cứng tách ra khỏi ngón tay của tôi, Sư phụ quay nó nhanh hơn chút nữa, rồi để phần vỏ cứng quanh các ngón tay tôi lỏng ra. Cùng lúc, Sư phụ nói với tôi rất rõ ràng: “Xong rồi. Con có thể yên tâm.” Tôi tỉnh dậy trong nước mắt, buồn vì mình đã khiến Sư phụ phải bận tâm. Tôi biết chắc chắn Sư phụ đã chữa lành ngón tay đứt của tôi.

2019-5-7-mh-hand-1--ss.jpg2019-5-7-mh-hand-2--ss.jpg2019-5-7-mh-hand-3--ss.jpg2019-5-7-mh-hand-4--ss.jpg
Ảnh chụp khi bàn tay và ngón tay của tôi đã lành. Những đường vẽ bằng mực là vị trí của vết thương do cưa máy gây ra

Một tháng sau tôi đến thăm một người bạn và thấy anh ấy đang giúp đỡ người hàng xóm hàn chuồng cừu. Bởi vì thời tiết trở lạnh, họ từ chối để tôi giúp vì lo lắng vết thương đang lành của tôi sẽ tệ hơn. Tôi nói với họ: “Không có gì phải sợ. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản.” Tôi đã làm việc cùng họ đến khi trời tối mà không gặp vấn đề gì với vết thương. Trước khi tôi ra về, hàng xóm của bạn tôi chỉ vào ngón tay tôi và nói: “Chân tướng ở đâu? Đây chính là chân tướng. Sư phụ của anh thật tuyệt vời! Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!” Tôi rất vui vì anh ấy đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Hàng xóm của tôi trước kia cũng bị đứt tay, và phải đến bệnh viện để nối lại. Cơn đau khủng khiếp đã khiến anh ấy tái nhợt và gần như co giật. Mặc dù đã bốn năm trôi qua, anh ấy vẫn không thể làm việc mỗi khi thời tiết chuyển lạnh vì bị đau. Ngón tay được nối của anh ấy trông vẫn đỏ hơn phần da thịt xung quanh, và không thể uốn cong theo ý muốn.

Trong những ngày tôi bị tai nạn, hàng xóm của tôi nhiều lần khăng khăng đòi đưa tôi đi bệnh viện chữa trị: “Tôi nghe nói ai đó đã chết vì bị uốn ván! Nếu anh không có tiền, tôi có thể giúp anh chi trả tiền điều trị.” Tôi từ chối yêu cầu của anh ấy và nói đùa rằng: “Đừng coi thường băng gạc bằng giấy vệ sinh tôi làm này. Khi đến lúc, băng này sẽ rơi ra, để lộ ngón tay đã hoàn toàn lành lặn của tôi.” Tới cuối tháng thứ hai, những lời tôi nói đã trở thành sự thật. Băng gạc bằng giấy vệ sinh thấm máu đã rơi ra khỏi ngón tay tôi, tay tôi hoàn toàn bình phục và chỉ có vài vết sẹo mỏng. Tốt hay xấu thật sự xuất phát từ một niệm của học viên!

Vết thương bình phục vào dịp năm mới, đúng lúc để tôi có thể cho bạn bè thân thiết và họ hàng thấy được sự kỳ diệu của Đại Pháp. Mọi người đều thể hiện sự kinh ngạc và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Qua ma nạn lần này, tôi nhận ra được rất nhiều thiếu sót trong tu luyện cá nhân. Tôi đã không tu luyện tinh tấn và không buông bỏ nhiều chấp trước người thường. Qua thời gian, nghiệp lực tích tụ lại và tạo thành khổ nạn. May mắn thay, Đại Pháp đã ăn sâu trong sinh mệnh của tôi. Vì tôi là người tu luyện, Sư phụ đã an bài lại và sắp đặt con đường tu luyện cho tôi. Mỗi việc xấu gặp phải là cơ hội để tôi đề cao trong tu luyện. Bên cạnh việc nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tinh tấn trong tu luyện, sự việc này cũng khiến tôi tăng thêm tín tâm trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/13/信师信法-断指不治而愈-386353.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/16/178088.html

Đăng ngày 29-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share