Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 23-10-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 2010. Trước đó, mọi người gọi tôi là “phượng hoàng lửa.” Tôi có công việc kinh doanh riêng, trở thành triệu phú khi hơn 20 tuổi và kết hôn với một người đàn ông đến từ Singapore. Những người đồng trang lứa đều ghen tị với tôi. Mọi thứ trong cuộc đời tôi dường như diễn ra suôn sẻ.

Tuy nhiên, lâu dần, tôi đã mất phương hướng và buông thả bản thân. Tôi thường tới các hộp đêm, tiêu xài hoang phí vào đồng hồ xa xỉ và túi xách. Tôi cũng thường nhậu bí tỉ cùng nhân viên và khách hàng. Mẹ tôi ngày càng lo ngại về lối sống của tôi và cố gắng giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, nhưng tôi từ chối tiếp nhận.

Tháng 12 năm 2010, tôi nghỉ dưỡng sức sau khi sinh con trai. Vì tôi thuê một y tá để quán xuyến mọi việc, tôi không có nhiều việc để làm và đã xem TV hàng ngày. Một ngày, tôi thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn. Tò mò về lý do tại sao mẹ tôi tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp, tôi đã cầm quyển sách về phòng và đọc 2 bài giảng. Gia đình muốn tôi nghỉ ngơi, do đó mọi người đã thuyết phục tôi ngủ một chút. Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi đã có một giấc mơ trong đó tôi đã phá vỡ mọi thứ trong nhà mình. Sau đó tôi thấy một người đàn ông lạ nhưng khiến tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái. Ông ấy nhanh chóng lôi ra một sinh vật xanh sáng ra khỏi cơ thể tôi. Nó la hét khi bị lôi ra.

Tôi tỉnh dậy, chạy tới phòng khách và kể cho gia đình mình về giấc mơ. Tôi nhận ra rằng cơ thể mình rất nhẹ và cơn đau do sinh nở đã biến mất. Sau khi tôi trở thành một học viên, tôi đã nhận ra rằng người đàn ông trong giấc mơ của tôi là Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Ngài đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi có một giấc mơ khác, trong đó tôi nhìn thấy rõ ràng một số sinh mệnh khủng khiếp không có thân trên đang bay về phía tôi. Hai sinh mệnh với cánh tay tàng hình xiết chặt cổ tôi và khiến tôi ngạt thở.

Tôi đột nhiên nhớ đoạn Pháp đã học ngày hôm đó, khẩu quyết về “Phát chính niệm” trong Tinh tấn yếu chỉ II. Tôi liên tục đọc khẩu quyết. Các cánh tay buông khỏi cổ tôi, và tôi lập tức có thể cảm thấy trường năng lượng của mình sạch sẽ và sáng lên.

Sư phụ đã giảng trong Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân:

“Chư vị luyện công, chư vị đắc Đạo, phải chăng bao nhiêu thứ chư vị mắc nợ rồi chư vị không hoàn trả? Chúng không chịu, chúng sẽ không để chư vị [tu] luyện. Nhưng đây cũng là phản ánh trong một tầng [nào đó]; qua một [giai] đoạn thời gian thì không cho phép hiện tượng này lại tồn tại; nghĩa là khi món nợ này qua đi rồi, thì không cho phép chúng lại đến can nhiễu nữa. Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi sẽ tu được tương đối nhanh, đột phá về tầng cũng tương đối nhanh.” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

Hàng ngày tôi liên tục học Pháp. Tôi nhận thức được rằng trở thành một học viên là không dễ dàng. Tôi ngộ ra rằng chỉ khi tôi có thể hoàn toàn trở thành một sinh mệnh trong Pháp này, tôi mới có thể có khả năng cứu chúng sinh và bước trên con đường trở về gia viên chân chính của mình cùng Sư phụ. Hãy nghĩ về việc tôi sẽ trở thành như thế nào nếu tôi không đắc Pháp!

Nói chuyện với người khác về Đại Pháp

Tôi nhanh chóng bắt đầu nói chuyện với mọi người xung quanh mình và phát thông tin về Đại Pháp và việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại pháp môn ra sao. Một ngày khi ra ngoài ăn trưa, tôi thấy một học viên khác tại lối vào ga tàu điện ngầm. Cô ấy đứng cạnh một bảng thông tin về Đại Pháp và đang phát tài liệu cho người qua lại. Tôi lấy một số tờ rơi của cô ấy và bắt đầu phát chúng. Cô ấy chỉ vào một cái camera và nói: “Chị đến từ Trung Quốc Đại lục, vì thế hãy cẩn trọng an toàn.” Cô ấy nói với tôi rằng cô sẽ tới ga tàu điện ngầm gần nhà tôi vào ngày hôm sau để phát tờ rơi và mời tôi cùng tham gia với cô.

Chồng tôi lo ngại việc đó có thể ảnh hưởng đến chế độ cư dân vĩnh viễn của tôi, vì thế anh cố gắng thuyết phục tôi hãy tu luyện Đại Pháp tại nhà và không ra ngoài nơi công cộng. Khi tôi học Pháp vào tối hôm đó, tôi nghĩ rằng nếu tôi không thể chứng thực Pháp trong khi tôi ở nước ngoài, thì tôi sẽ không thể giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người tại Trung Quốc. Tôi đã gọi điện cho học viên đó và hỏi về thời gian chúng tôi sẽ gặp nhau. Chồng tôi đã cố gắng ngăn cản tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn kiên định. Tôi nghĩ: “Một vị thần sẽ lo lắng về tình trạng công dân vĩnh viễn sao?”

Sáng hôm sau, tôi đến đúng giờ, dựng bảng thông tin, và bắt đầu phát tờ rơi. Hai cảnh sát mặc thường phục tiến đến chỗ tôi. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, và tôi nhận ra rằng đó là tâm sợ hãi. Tôi phát chính niệm để thanh trừ tâm sợ hãi và có thể bình tĩnh lại. Không lâu sau, tôi thấy một vài cảnh sát mặc thường phục đứng gần đó và đang theo dõi chúng tôi, và chụp ảnh. Tôi tiếp tục phát tờ rơi. Khi viên cảnh sát phụ trách tiến về phía chúng tôi, tôi mỉm cười với cô ấy và đưa cho cô ấy tờ rơi cuối cùng.

Do yêu cầu của công ty, tôi đã trở lại Trung Quốc. Tôi biết rằng đây là an bài của Sư phụ vì tôi có nhiều người thân đang đợi tôi cứu họ. Những nhân viên của tôi ở Trung Quốc ngạc nhiên nhận ra người sếp vừa xảo trá vừa thủ đoạn mà họ biết trước đây đã hoàn toàn khác xưa. Tôi nói với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Họ nói rằng tất cả họ đều biết Đại Pháp là tốt nhưng hỏi liệu tôi có lo lắng về an toàn của bản thân không vì tôi cần làm việc với chính quyền. Tôi nói với họ rằng Sư phụ của chúng ta dạy chúng ta trở thành người tốt và tôi không có gì phải lo ngại vì tôi không làm điều gì xấu.

Thời gian trôi qua, tôi nhận thấy họ đang giữ khoảng cách với tôi, do đó một ngày nọ tôi đã tập hợp mọi người lại và kể cho họ nghe những trải nghiệm tu luyện Đại Pháp của mình. Tôi cũng nói với họ rằng tôi sẽ không từ bỏ tu luyện. Tôi cảm ơn vì họ đã lo lắng cho an toàn của tôi. Tôi cũng cảm ơn họ đã nói ra những điểm mà tôi cần phải cải thiện. Họ mỉm cười và nói rằng Sư phụ Lý và Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời.

Trước đây, vào những dịp lễ hội và Tết Nguyên Đán, tôi sẽ kiệt sức vì phải ra quyết định biếu xén loại quà cáp nào cho các quan chức chính quyền nhằm làm họ vui, để tôi được đối đãi tốt. Năm 2011, tôi đã không gửi quà cho bất kỳ ai. Đây là bởi vì tôi đã buông bỏ tâm hám lợi của mình. Năm 2012, tôi chỉ mang một số món quà không đắt tiền biếu khách hàng của mình để giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Tôi đã nói chuyện với nhiều quan chức chính phủ cao cấp và giúp họ thoái Đảng. Họ tin tưởng tôi khi thấy sự thay đổi lớn của tôi cả về thể chất lẫn tinh thần sau khi tu luyện Đại Pháp.

Khi một quan chức chính phủ tới công ty tôi, tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy. Ban đầu ông có chút lảng tránh, nhưng sau đó ông đã lấy ra một kẹp sách Đại Pháp trong ví mình và nói với tôi rằng một người họ hàng của ông cũng là học viên. Ông đã thoái ĐCSTQ.

Khi tôi sửa chữa văn phòng của mình, tôi đã nói chuyện với tất cả các công nhân về Đại Pháp. Một lần, khi tôi đến kiểm tra tiến độ công trình, tôi thấy một số công nhân bỏ gì đó vào túi của họ. Khi thấy tôi, họ giật mình. Tôi không nói gì và chỉ giảng chân tướng về cuộc bức hại Đại Pháp. Tất cả họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ, và một trong số họ đã muốn học Đại Pháp. Vì anh ấy cần làm việc hàng ngày và không có thời gian để đọc sách, tôi đã mang một máy nghe nhạc MP3 đến cho anh, tải về tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ vào máy nghe nhạc, và hướng dẫn anh ấy cách sử dụng nó.

Sau khi sửa chữa xong văn phòng, người công nhân đó đã đến gặp tôi và muốn trả lại tôi máy nghe nhạc. Anh ấy nói với tôi: “Tôi sẽ gọi chị là Sư phụ.” Tôi đáp lại ngay rằng Sư phụ Lý đã nói trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“không được gọi các học viên (đệ tử) truyền bá Pháp Luân Đại Pháp là Thầy, là Đại sư, v.v.; Sư phụ trong Đại Pháp chỉ có một. Bất kể vào học trước hay sau cũng đều là đệ tử.” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)

Một ngày, tôi giảng chân tướng cho hai người giao hàng. Cả hai người đều thể hiện ủng hộ Đại Pháp, và một người thậm chí còn nói rằng anh ấy đã tu luyện Đại Pháp lúc trong quân ngũ, trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Anh ấy nói với tôi rằng chỉ huy đơn vị của anh là một học viên và đã dạy họ luyện công. Anh ấy nói rằng khi anh đi tuần tra tại Trung Nam Hải (thủ phủ của ĐCSTQ), anh ấy đã thấy nhiều sỹ quan cấp cao luyện công.

Tuy nhiên, khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, anh ấy đã ngừng tu luyện. Anh trở lại làm việc tại Bắc Kinh sau khi ra quân và không còn có các tài liệu của Đại Pháp nữa. Tôi nói với anh rằng nếu anh vẫn muốn học luyện công, tôi có thể mang cho anh ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân. Anh vô cùng vui mừng và cảm ơn tôi rối rít.

Thực tu bản thân và buông bỏ chấp trước

Trước khi tu luyện, tôi nỗ lực cố gắng biếu tiền và quà cáp xa xỉ cho các lãnh đạo của mọi tổ chức để tạo thêm quan hệ và kiếm thêm nhiều tiền. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi quyết định tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và buông bỏ chấp trước vào danh và lợi, Tôi quyết định kinh doanh một cách chân chính.

Một ngày, một khách hàng thất hứa hợp đồng và trao dự án cho một công ty khác mà không thông báo cho tôi. Công ty của tôi đã hoàn thành xong thiết kế thì một trong những nhân viên của tôi phát hiện ra rằng một đại lý môi giới khác đang quảng cáo cho việc xây dựng của chính dự án này. Việc này xảy ra hai lần. Tôi không trở nên chán nản. Thay vào đó, tôi giải thích cho các nhân viên của mình về nguyên lý nghiệp báo trong Đại Pháp, rằng nếu một thứ gì đó thực sự thuộc về chúng ta, chúng ta sẽ không mất nó; nếu một thứ nào đó không phải là của chúng ta, chúng ta sẽ không có nó ngay cả khi chúng ta cố gắng tranh giành nó. Tôi nói rằng có lẽ nó là bởi vì tôi đã nợ khách hàng đó trong quá khứ.

Sau đó một thời gian, một vị đại diện của khách hàng này tới gặp tôi. Tôi không gây khó khăn cho cô ấy. Tôi biết rằng cũng khó cho cô ấy bởi vì đó là quyết định của cấp trên của cô ấy. Tôi đã chuẩn bị một thỏa thuận bổ sung để hủy bỏ hợp đồng. Khi một số người biết được cách xử lý của tôi, tất cả họ đều nghĩ rằng tôi ngốc nghếch. Họ nói: “Tại sao chị không kiện họ?!” Tôi chỉ mỉm cười và không nói gì cả.

Sư phụ giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Sau sự kiện này, quản lý của công ty đó dự định đưa tôi một dự án mới nhưng yêu cầu chiết khấu 50% phí đại lý. Tôi cảm ơn ông ấy và từ chối đề nghị. Tôi không muốn bắt đầu cuộc cạnh tranh khốc liệt với các công ty khác. Tôi biết rằng chỉ bằng cách bước đi trên con đường chân chính, tôi mới có thể điều hành doanh nghiệp trên cơ sở vững chắc trong dài hạn. Tôi biết rằng nó là một dự án hàng tỷ đô la và ngay cả khi tôi chiết khấu cho họ, tôi vẫn sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Hai năm sau, công ty đó đã đề nghị công ty của tôi trở thành đại diện thầu cho một dự án xây dựng mới. Lần này, họ không yêu cầu hoa hồng mà lựa chọn chúng tôi sau khi so sánh với các đơn vị thầu môi giới khác. Năm sau, họ trao cho chúng tôi những dự án trị giá hàng chục tỷ Đôla. Họ cũng giới thiệu chúng tôi cho các công ty khác. Những người trước đây cười nhạo tôi đã chọc: “Có vẻ là Thánh nhân đãi kẻ khù khờ.”

Từ kinh nghiệm này, tôi đã có thể ngộ sâu hơn đối với những gì Sư phụ đã giảng về được và mất:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy–Chuyển Pháp Luân)

Là một nữ doanh nhân, tôi không mất cái gì, và tôi không chấp nhận các biện pháp tham nhũng phổ biến mà các doanh nghiệp khác đang sử dụng. Ngược lại, sau khi tôi buông bỏ chấp trước về danh và lợi và làm ăn trung thực và chăm chỉ, việc kinh doanh của tôi bắt đầu làm ăn phát đạt hơn nhiều. Mọi người quanh tôi cũng cảm nhận được sự từ bi và chân thành của tôi. Theo một phương diện nào đó thì điều này cũng đã chứng thực Đại Pháp.

Gọi điện thoại về Trung Quốc

Khi tôi đến Úc cách đây ba năm rưỡi, tôi đã tham gia một nhóm gọi điện thoại về Trung Quốc để khuyên can các thủ phạm không tham gia vào cuộc bức hại. Tôi đã cố gắng để loại bỏ bất kỳ can nhiễu nào ảnh hưởng tới các cuộc gọi của mình. Khi tôi nghe thấy các học viên khác trong hạng mục gặp một số khó khăn, tôi sẽ khích lệ họ học Pháp nhiều hơn và trân quý cơ hội cứu người. Mặc dù có nhiều học viên sống bên ngoài Trung Quốc, nhiều người không thể giảng chân tướng bằng tiếng Trung một cách trôi chảy cho những người đang làm việc trong hệ thống cảnh sát. Là một học viên Trung Quốc ở hải ngoại, tôi tin rằng tôi có trách nhiệm trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ này.

Tôi biết rằng những số điện thoại cảnh sát này không dễ dàng có được. Chúng tôi phải tận dụng mọi số và làm giảm nhẹ một số áp lực lên các học viên đang bị bức hại tại Trung Quốc. Thông qua các cuộc gọi trường kỳ, một số khu vực của Trung Quốc những nơi mà cuộc bức hại đang diễn ra nghiệm trọng nhất, đã có cải thiện. Quá trình gọi điện thoại cũng đã giúp tôi nhận ra những thiếu sót của bản thân mình.

Để kết thúc, tôi muốn chia sẻ đoạn giảng Pháp của Sư phụ trong bài “Lời nhắc nhở”:

“Đệ tử Đại Pháp đảm bảo được tu luyện hàng ngày là điều tất yếu; giảng chân tướng và cứu người là sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Trên con đường tiến đến viên mãn, thiếu đi một trong hai [việc] đều không thể được. Làm được ra sao chính là [phản ánh] trạng thái tu luyện tinh tấn hay không. Hình thế xã hội sẽ biến hóa, [nhưng] yêu cầu của tu luyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vì đó là tiêu chuẩn của vũ trụ, là tiêu chuẩn của Đại Pháp.” (Lời nhắc nhở 2016)

Trên đây là kinh nghiệm của tôi sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tầng thứ tu luyện còn hữu hạn, xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.

Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài viết đọc tại Pháp hội Úc châu 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/23/394831.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/29/180525.html

Đăng ngày 21-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share