Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại San Francisco, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 31-08-2019] Tôi đã giảng chân tướng ở sân bay từ năm 2014 và tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm của mình trong lĩnh vực này.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Không có gì có thể ngăn cản tôi. Tôi đi ra ngoài bất chấp mưa nắng, và thậm chí bất chấp các triệu chứng nghiệp bệnh. Ngay khi đến nơi, tôi phát chính niệm để thanh lý trường không gian và yêu cầu Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi bắt đầu bằng cách chào hỏi mọi người. Sau đó, tôi hỏi họ, bạn có phải người Trung Quốc không? Bạn có nghe nói rằng hàng triệu người Trung Quốc đã làm tam thoái không?

Tôi dẫn chứng bằng những vụ tham nhũng khét tiếng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cho đến nay, 440 quan chức cấp cao đã bị bắt giữ và khoảng 1.4 triệu quan chức ở các cấp đã bị thanh trừng trong chiến dịch chống tham nhũng. Hầu hết những người tôi nói chuyện đều đồng ý tam thoái.

Nếu ai đó nói tôi đang làm chính trị. Tôi trả lời: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp vạch trần tà Đảng, không tham gia chính trị, và đang cố gắng ngăn chặn cuộc bức hại với những người vô tội”.

Những người khác nói: “Trung Quốc ngày nay rất tốt. Tôi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp và đi du lịch khắp thế giới”. Tôi chỉ ra rằng Đế quốc La Mã cổ đại là đế chế hùng mạnh nhất thế giới. Tuy nhiên, vì họ bức hại Kitô giáo và trở nên thối nát, nên đế chế này đã sụp đổ.

Một số người nói: “Bà là kẻ phản bội đất nước”. Tôi chỉ ra rằng yêu Trung Quốc không phải là yêu Đảng. Trong suốt thời gian qua, trong các cuộc vận động chính trị, ĐCSTQ đã giết chết hơn 80 triệu người Trung Quốc. Trong số 204 ủy viên trung ương, 187 người trong số họ đã đưa người thân ra nước ngoài, tới châu Âu hoặc Hoa Kỳ. Mặc dù họ là Đảng viên, nhưng rõ ràng họ không tin vào Đảng và muốn thoát khỏi ĐCSTQ. Tôi giải thích rằng những gì mà người tu luyện chúng tôi làm là để khôi phục và bảo vệ nền văn hóa 5.000 năm của Trung Hoa và nền văn hóa truyền thống mà tổ tiên chúng ta truyền lại.

Đôi khi họ nói: “Tôi biết rằng ĐCSTQ không tốt. Sau khi bị bức hại ở Trung Quốc, tôi đã trốn sang Hoa Kỳ. Tôi hiện là công dân Hoa Kỳ và có cuộc sống an toàn ở nơi đây. Có thoái Đảng hay không cũng không quan trọng đối với tôi!” Tôi trả lời: “Chỉ bằng cách tam thoái, bạn mới có thể thực sự không liên quan đến Trung Cộng”. Khi họ nghe thấy điều này, hầu hết mọi người đều quyết định thoái Đảng.

Một hôm, tôi thấy bốn người trẻ tuổi đang trò chuyện. Tôi bước tới chào và khuyên họ tam thoái. Họ liền bỏ đi. Khi tôi đi qua khu vực hút thuốc, tôi thấy đang họ hút thuốc cùng nhau. Vì vậy, tôi đã tới nói chuyện với họ một lần nữa về việc thoái Đảng. Họ vẫn từ chối. Khi tôi đi qua hành lang chính, họ thấy tôi và nói, chúng tôi lại gặp bà. Tôi trả lời: “Đúng vậy! Chúng ta đúng là có duyên. Lần đầu tiên chúng ta là người lạ, lần thứ hai chúng ta làm quen và lần thứ ba chúng ta là bạn bè. Các bạn của tôi, tôi thực sự muốn điều tốt nhất đến với các bạn. Xin đừng ngại thoái Đảng. Sau đó, tất cả bốn người vui vẻ đồng ý tam thoái.

Một số người bị tẩy não nặng nề bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Họ không hiểu tại sao các học viên nói với họ về cuộc bức hại và khuyên tam thoái. Họ thờ ơ, tỏ thái độ hận thù và một số thậm chí đe dọa đánh tôi. Một số người coi thường tôi và hỏi: “Bà bao nhiêu tuổi rồi? Bà làm điều này vì tiền sao? Cút đi, kẻ phản quốc!” Bất cứ khi nào tôi gặp phải tình huống này, tâm tôi vẫn bình tĩnh và tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Nói cách khác, rất nhiều sinh mệnh cao tầng như thế đã dám liều lĩnh trước nguy hiểm to lớn này mà chuyển sinh vào Tam giới, đó là vì điều gì? Họ là chư Thần, chúng ta có thể không cứu họ hay không? Họ chẳng phải đến để đắc Pháp hay sao? Từ một giác độ khác mà giảng, họ đã dám tới đây, thì chẳng phải là để chứng thực Chính Pháp và đặt hy vọng ký thác vào Chính Pháp lần này hay sao? Do vậy tôi nói rằng, chúng ta không được lạc mất họ, chúng ta cần phải cứu độ họ, hãy nghĩ cách để cứu họ!” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005, Giảng Pháp các nơi V)

Triển hiện sự từ bi của Đại Pháp đến chúng sinh

Một hôm, tôi thấy một phụ nữ Ấn Độ lớn tuổi đang ngồi xe lăn chăm chú nhìn tôi. Bà chỉ khoác một lớp quần áo mỏng và đang run rẩy. Tôi lập tức cởi áo khoác ra và mặc vào cho bà và đưa cho bà một tờ rơi giới thiệu về Đại Pháp. Mặc dù chúng tôi không thể giao tiếp với nhau, nhưng tôi vẫn hiểu biểu cảm biết ơn của bà.

Một số người không có điện thoại di động, hoặc điện thoại của họ bị hết pin sau khi máy bay hạ cánh. Họ cần gọi cho gia đình đến đón. Tôi đề nghị họ sử dụng điện thoại di động của tôi. Khi họ nói: “Chúng tôi thật may mắn khi gặp được một người phụ nữ tốt bụng như bà”. Tôi nói với họ rằng, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi cố gắng trở thành người tốt. Sau đó tôi nói với họ về cuộc bức hại. Hầu hết đều đồng ý tam thoái, và một số người thân đến đón họ cũng làm tam thoái.

Vào ngày 28 tháng 1 năm ngoái, tôi đặt ba lô của mình vào một chiếc xe trống và bắt đầu đẩy đi. Thì đột nhiên tôi nhìn thấy một chiếc túi da màu xanh bên dưới ba lô của tôi. Tò mò, tôi mở nó ra và thấy một bó tiền hàng trăm đô la. Phải có ít nhất mười nghìn đô la. Tôi nghĩ rằng người mất nó hẳn là rất lo lắng. Vì vậy, tôi trở lại nơi tôi lấy xe đẩy và đợi người đánh mất quay lại. Nhưng không có ai đến. Sau một thời gian, tôi nhờ một người Trung Quốc có thể nói tiếng Anh mang cái túi đến bàn thông tin.

Người dân thể hiện sự cảm kích

Một lần trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, tôi đã hỏi một người phụ nữ ăn mặc khá đẹp liệu có phải cô ấy đến từ Trung Quốc Đại lục không. Cô ấy nói không, vì vậy tôi rời đi. Cô ấy đuổi theo tôi và hỏi tại sao. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đang cố gắng giúp mọi người làm tam thoái. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đến từ Hồng Kông và chưa bao giờ gia nhập các tổ chức của Đảng Cộng sản, và sau đó cô ấy rời đi. Một lúc sau, cô ấy quay lại và đưa cho tôi một phong bì màu đỏ – một cử chỉ truyền thống trong dịp Tết. Thông thường số tiền rất nhỏ. Tôi chấp nhận nó như một phong tục truyền thống của Trung Quốc và cảm ơn cô ấy, sau đó tôi tiếp tục nói chuyện với mọi người. Khi tôi mở nó sau, tôi thấy có một tờ 100 đô la. Tôi muốn trả lại cho cô ấy, nhưng cô ấy đã đi mất. Sau đó, tôi đã ủng hộ số tiền này cho điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, một người đàn ông trông giống như một học giả nói, Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Bất chấp tình hình khủng khiếp ở Trung Quốc, các học viên đã mạo hiểm mạng sống của mình để giảng chân tướng trong 19 năm qua, bất kể nóng lạnh, hay mưa nắng. Cảm ơn các bạn đồng tu!”

Điểm giảng chân tướng là môi trường tu luyện tốt

Một ngày nọ, tôi đang nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng ông đã lớn tiếng chửi tôi và đe dọa sẽ gọi cho cảnh sát. Ông ta hét lên: “Cút đi, biến đi!” Cảnh sát đến và kiểm tra ID của tôi và cho phép tôi ở lại sân bay. Tôi tình cờ gặp phải nghiệp bệnh ngày hôm đó, và bị sốt. Tôi đã bị người đàn ông xúc phạm và lúc đó có nhiều hành khách xung quanh, nên tôi cảm thấy có chút ngại ngùng. Tôi cố nén nước mắt.

Ngày hôm sau, an ninh sân bay đưa đến một người phiên dịch nói tiếng Trung. Anh ta rất thô lỗ. Anh ta nói rằng mọi người đã báo cáo tôi hơn một lần và tôi đã nhận tiền từ hành khách. Tôi nói với anh ta rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền, và đó là một lời cáo buộc không đúng sự thật. Tôi yêu cầu họ kiểm tra máy giám sát. Tôi đã chỉ ra rằng trên thực tế, tôi đã tìm thấy túi cho các hành khách đến sáu lần và trao trả lại cho họ. Họ không muốn nghe cho dù tôi có giải thích như thế nào và bảo tôi không được đến sân bay vào ngày hôm sau.

Tôi đứng đó cảm thấy rất khủng khiếp đến nỗi tôi thậm chí muốn khóc. Tôi tìm ra chấp trước của mình. Tôi muốn xuất hiện với vẻ ngoài tốt đẹp trước mặt người khác và tôi không muốn bị đối xử bất công hay bị chửi mắng. Thay vào đó, tôi thích nghe lời khen. Tôi muốn bảo vệ bản thân. Tôi nhận ra rằng sự việc này nhắm vào các chấp trước của tôi để giúp tôi loại bỏ chúng. Ngay cả lời buộc tội tôi đã nhận tiền cũng khiến tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào tiền bạc.

Sư phụ giảng:

“Chư vị bình thường muốn tìm gặp người ta để giảng chân tướng mà dường như không có lý do, bình thường vô cớ tìm người ta thì có thể người ta không muốn gặp chư vị; can nhiễu chẳng phải đúng là để chư vị có cơ hội tiếp xúc? Chư vị chẳng phải đi giảng chân tướng là gì?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [2006], Giảng Pháp các nơi VII)

“Vậy nên không được coi tất cả những vấn đề xuất hiện đều là can nhiễu đến việc chính của chư vị, can nhiễu đến bản thân học Pháp, can nhiễu đến việc bản thân [chư vị] giảng chân tướng. Không phải như vậy; [khi] xuất hiện vấn đề là cơ hội giảng chân tướng”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [2006], Giảng Pháp các nơi VII)

Tôi cảm thấy rằng mình vẫn chưa giảng chân tướng rõ ràng cho nhân viên sân bay. Vì vậy, tôi đã viết một lá thư trong đó tôi nói rõ việc các học viên Pháp Luân Công tu luyện như thế nào, và chúng tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn ra sao, và tất cả những gì chúng tôi muốn là trở thành người tốt, nhưng chúng tôi đã bị ĐCSTQ đàn áp.

Tôi giải thích rằng hơn 4.000 học viên Pháp Luân Công đã bị bức hại đến chết, và hàng chục ngàn nội tạng của các học viên đã bị lấy đi khi họ vẫn còn sống. Cuộc đàn áp đã hủy hoại nhiều gia đình và mọi người đã mất nhà cửa, công việc và thu nhập. Tôi cũng từng bị đưa vào trại lao động cưỡng bức hai lần và bị tra tấn rất dã man. Hầu như hai hàm răng của tôi đã bị hỏng hoặc bị đánh rụng. Cơ thể tôi bị tra tấn đến mức tàn phế. Chúng tôi nói chuyện với mọi người tại sân bay chỉ là để vạch trần những tội ác phản nhân loại đang diễn ra ở Trung Quốc. Một học viên đã giúp tôi phiên dịch bức thư, và chúng tôi đã gửi nó cho người phụ nữ xử lý vụ việc. Hai tháng sau, họ cho phép chúng tôi quay lại sân bay.

Kể từ đó, không ai trở lại để kiểm tra ID hoặc giấy phép của chúng tôi. Trong quá khứ, họ sẽ làm điều này vài lần mỗi tháng. Hơn nữa, bây giờ chúng tôi có thể ra vào ga cuối và nói chuyện với mọi người. Môi trường giảng chân tướng của chúng tôi đã trở nên thoải mái và dễ chịu hơn. Tín Sư tín Pháp chính là chìa khóa cho bước đột phá này. Bây giờ chúng tôi có thể hoàn toàn làm theo an bài của Sư phụ và cứu được nhiều người hơn.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói với chư vị rằng, hiện nay hết thảy các sinh mệnh ở thế gian này đều đã vì Pháp mà đến. Nếu chư vị muốn khiến họ nhận thức rõ ra điều ấy, thì chư vị hãy giảng chân tướng [cho họ]. Đấy là chiếc chìa khoá vạn năng, là chiếc chìa khoá để khai mở những việc đã bị phong kín lưu lại từ lâu nhưng đang được chúng sinh chờ đợi từ xa xưa lắm rồi”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003, Giảng Pháp các nơi IV)

Có một việc đã khiến tôi muộn phiền trong nhiều năm. Sau khi tôi đến Hoa Kỳ, hai người họ hàng của tôi đã yêu cầu chồng tôi cho họ mượn một khoản tiền. Một người đã vay 300.000 Nhân dân tệ và người kia đã vay 40.000 Nhân dân tệ. Sau khi chồng tôi qua đời, hai người họ hàng chưa từng đề cập đến việc trả nợ cho tôi.

Khi tôi có chính niệm mạnh mẽ, tôi có thể buông bỏ được điều này và để mọi thứ tuỳ kỳ tự nhiên. Nếu họ không trả nợ, tôi sẽ để nó như vậy, vì chồng tôi có thể đã mắc nợ họ trong tiền kiếp. Tuy nhiên, khi không có chính niệm, tôi cảm thấy mình đang bị lợi dụng và trở nên khó chịu.

Tôi nghĩ về những người thân này và nghĩ rằng khi họ gặp khó khăn, chồng tôi và tôi đã rất hào phóng và giúp đỡ họ. Sau khi chồng tôi qua đời, thậm chí không ai nhắc đến một lời nào về việc trả nợ. Chúng tôi có rất ít thu nhập. Sau khi chồng tôi qua đời, tôi không có hỗ trợ tài chính nào khác. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra tôi có chấp trước vào lợi ích. Tôi cảm thấy bất công, và nó khiến tôi tức giận. Tôi cũng cảm thấy họ đã lợi dụng tôi.

Sư phụ giảng:

“Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”. (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi phát chính niệm trong nhiều giờ để loại bỏ chấp trước này, sự khó chịu trong tâm tôi đã lắng xuống. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng từ bi chỉ rõ.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội San Francisco 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/31/392095.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/4/179178.html

Đăng ngày 29-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share