Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ
[MINH HUỆ 26-10-2018] Chồng tôi và tôi làm việc ở Viện khoa học Trung Quốc (Còn gọi là Viện khoa học quốc gia Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa) tại Trung Quốc. Một Giám đốc điều hành của một liên doanh Thụy Sỹ đánh giá cao chồng tôi và mời anh ấy làm việc với một hợp đồng dài hạn. Gia đình chúng tôi chuyển đến thủ đô Bern của Thụy Sỹ vào năm 1990.
Đối với tôi, dù Thụy Sỹ như một thiên đường trên mặt đất, tôi vẫn luôn luôn cảm thấy buồn rầu. Thời gian đó tôi đau ốm triền miên lại bị bệnh tim, cứng khớp vai, viêm gân, đục thủy tinh thể, u nang buồng trứng và viêm đại tràng. Mỗi lúc trở gió, tôi phải thường xuyên ra vào nhà vệ sinh khi đi ra ngoài. Hàng ngày tôi đều phải uống thuốc và thường xuyên thở dài, “Ước gì tôi có thể thấy được ánh sáng cuối đường hầm.”
Vợ chồng tôi có một chuyến đi đến Hồng Kông năm 1996, ở đó chúng tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) đã cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân và một video hướng dẫn luyện công. Tuy nhiên sau khi trở về nhà, tôi dường như không có thời gian đọc sách. Rồi tôi bị gãy chân phải và phải nghỉ làm. Đó là thời điểm tôi nhớ đến Chuyển Pháp Luân. Tôi bị chấn động và ấn tượng sâu sắc với những Pháp lý bên trong quyển sách này. Mặc dù tôi đã tu Đạo nhiều năm, một số nguyên lý vẫn còn rất mới mẻ với tôi.
Bấy giờ tôi rất háo hức đọc Chuyển Pháp Luân và không muốn dừng lại. Cảm giác nặng ngực cũng biến mất, và bụng của tôi cũng không còn trướng lên nữa. Chồng tôi nhận thấy Chuyển Pháp Luân rất tốt và ngay lập tức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi có một vướng mắc trong tâm: Tôi đã tu trong Đạo hơn 50 năm và không thể quyết định liệu rằng tôi có nên chuyển sang tu Đại Pháp không.
Thời khắc quyết định
Tôi may mắn được tham dự Pháp hội chia sẻ tâm đắc thể hội năm 1998 tại Geneve (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ) và được nghe Sư phụ trực tiếp giảng Pháp. Khi Sư phụ bước vào hội trường, tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ và ngay lập tức nhận ra Sư phụ không phải là người thường mà mà một vị Đại Phật. Những gì Sư phụ giải thích không giống lý luận nơi người thường, tôi lắng nghe chăm chú và nói to trong tâm, “Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Trở về nhà, tâm tôi phấn chấn và đêm đó tôi không thể ngủ được. Một đêm tôi có một giấc mơ về bố tôi. Trong mơ tôi đi hai chiếc giày khác nhau. Một chiếc bốt cao cũ phủ đầy pha lê trắng. Chiếc còn lại là một chiếc giày cao cổ màu đỏ. Trong mơ bố tôi nói với tôi, “không được ngồi giữa hai chiếc ghế.” Tôi hiểu rằng là một người tu luyện thì phải bất nhị pháp môn. Tôi vật vã trong đau đớn. Pha lê trên chiếc giày cũ ngụ ý là những gì tôi đã gặt hái trong 50 năm qua. Điều này nói rằng những nỗ lực của tôi trong suốt 50 năm qua không hề uổng phí. Chiếc giày mới trên chân kia lấp lánh và thu hút tôi. Tôi phải quyết định thôi.
Năm 1998 một điểm luyện công được thiết lập ở Bern. Nhiều học viên từ những vùng khác của Thụy Sỹ đến chúc mừng chúng tôi.
Khi chia sẻ tâm đắc thể hội, tôi nói về trở lực trong nội tâm. Người điều phối dẫn lời của Sư phụ,
“Những sự tình ấy chúng tôi đều phải giải quyết, cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi; đảm bảo từ nay trở đi chư vị có thể tu luyện; nhưng [chư vị] phải đến học Đại Pháp một cách chân chính.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Rồi cô ấy nói, “Chị đã không tu luyện uổng phí trong suốt 50 năm qua.” Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp và quyết định bước đi trên con đường tu luyện. Bố mẹ tôi biết rằng tôi đã có lựa chọn đúng đắn và không còn nhắn gửi điều gì cho tôi qua những giấc mơ nữa.
Đắc Pháp, tôi đã được Sư phụ tịnh hóa thân thể cả thể chất lẫn tinh thần. Bệnh tim và viêm đại tràng mà tôi chịu đựng hơn 10 năm đã biến mất sau 10 ngày, và tôi không còn đau đớn nữa. Sau 50 ngày tu luyện Đại Pháp, tất cả vấn đề về sức khỏe đã biến mất, lần đầu tiên tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Nước mắt tràn mi và tâm tôi chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.
Giảng chân tướng
Tôi không bao giờ nghĩ rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công sáu tháng sau đó. Rõ ràng là tôi phải thoái ĐCSTQ, giảng chân tướng về Pháp Luân Công và nói với mọi người những lợi ích mà tôi nhận được từ Đại Pháp.
Tôi quyết định đặt những tờ rơi thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào hòm thư của người dân ở Bern. Việc này phát sinh nhiều khảo nghiệm cho tôi. Một vài người xúc phạm tôi, trong khi những người khác thì xua đuổi tôi. Lúc đầu tôi rất buồn. Nhưng khi tôi nghĩ đến những học viên tại Trung Quốc đang trong ma nạn, tôi hiểu rằng những gì tôi đang trải qua đều chẳng là gì, và điều này đã giúp tôi tu khứ tâm sợ hãi. Mỗi tối tôi đều đem tờ rơi đến đặt vào hòm thư. Tôi đã phân phát tổng cộng hơn 50 nghìn tờ rơi.
Từ năm 2002, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho những người làm việc tại Đại sứ quán Trung Quốc và những người nộp đơn xin visa đến Trung Quốc. Đôi khi chồng tôi cùng đi. Kỳ thực, đây chính là khảo nghiệm lớn cho chúng tôi. Chúng tôi làm việc cho Học viện khoa học Trung Quốc và nổi tiếng trong cộng đồng Hoa Kiều và Sứ quán Thụy Sỹ. Bên cạnh đó, chồng tôi còn là Thư ký trong một cộng đồng khoa học gia và có kiến thức sâu rộng trong lĩnh vực của ông ấy. Nhiều nghiên cứu sinh Tiến sỹ thường xuyên đến nhà thăm chúng tôi .
Tuy nhiên, sau khi thoái ĐCSTQ và bắt đầu nói về Đại Pháp, những người chúng tôi biết không còn thấu hiểu chúng tôi nữa. Họ mỉa mai, không chào chúng tôi và không còn ghé nhà chúng tôi. Các nhân viên lãnh sự thì chế nhạo chúng tôi. Thanh danh của chúng tôi bị tổn thương. Nhưng cả hai chúng tôi hiểu rằng chúng tôi được thọ ích từ Đại Pháp và sẽ không đi ngược lại lương tâm mình dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi sẽ giảng chân tướng cho bất kỳ ai bị tuyên truyền lừa dối và đứng về phía kẻ hành ác.
Phân phát tài liệu Đại Pháp
Tháng 11 năm 2002, Epoch Times xuất bản Cửu Bình bằng tiếng Trung. Việc này đã kích hoạt phong trào thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó trên toàn cầu. Chồng tôi và tôi bắt đầu phân phát cửu bình cho khách du lịch Trung Quốc tại Lucerne năm 2005. Chúng tôi giảng chân tướng và khuyên tam thoái. Ngày qua ngày, tôi đã tiếp xúc với nhiều nhóm người khác nhau. Tôi tận dụng những cơ hội khác nhau để hướng nội và không ngừng đề cao tầng thứ trong tu luyện.
Có một ngày, sau khi phân phát toàn bộ tài liệu thông tin Đại Pháp mà tôi mang theo, tôi rất vui mừng và nghĩ rằng tôi đã giúp được nhiều người thoái Đảng. Ngay sau đó, một người đàn ông Trung Quốc mà tôi ước đoán khoảng 50 tuổi bước đến, chỉ vào mặt tôi và hét lên giận dữ, “Bà ăn cắp đồ của tôi.” Tôi không biết ông ta đang nói gì.
Tôi mỉm cười và nói, “Thưa ông, tôi tu Chân–Thiện–Nhẫn. Không lý nào tôi lại ăn cắp đồ của ông. Hơn nữa, ông xem này, tay tôi không có gì cả.” Ông ta nói rằng tôi đã chuyển đồ của ông ta cho bạn đồng hành của tôi. Tôi nói với ông ấy, nếu ông ấy nhìn thấy thì nên hỏi người bạn của tôi. Một người phụ nữ Trung Quốc lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi đã nói với người đàn ông đó, “Tôi quan sát bà ấy nhiều lần. Nếu bà ấy lấy cắp thứ gì đó thì bà ấy đã không bình tĩnh như thế. Bà ấy sẽ bị lương tâm dày vò.” Tôi biết người phụ nữ này. Tôi nhớ rằng tôi đã giúp cô ấy thoái Đảng trước đó. Người đàn ông vẫn còn giận dữ và đe dọa sẽ gọi hướng dẫn viên du lịch đến.
Hướng dẫn viên, người mà tôi đã nói chuyện vài lần trước đây, đi đến. Cậu ấy hỏi tôi một cách tức giận, “Bà lấy cắp đồ của ông ấy à?” Tôi mỉm cười đáp lại, “Tôi tu Chân – Thiện – Nhẫn và không bao giờ làm những việc như thế.” Cậu ta không nói gì nhưng tôi có thể thấy biểu hiện của cậu ta là cậu ta không tin tôi.
Tôi nói với hướng dẫn viên, “Anh bạn trẻ, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi. Cậu quên rồi sao? Tôi có lần đã tìm thấy một chiếc máy quay phim đắt tiền tại bốt điện thoại và hỏi cậu nó có phải của người trong đoàn cậu không. Cậu nói rằng cậu không nghĩ thế và bảo tôi đưa cho cảnh sát. Cậu quên rồi sao?” Cậu ấy ngạc nhiên và bình tĩnh lại. Sau đó cậu ấy kéo tay người đàn ông Trung Quốc kia và họ rời đi.
Lần khác, một người Trung Quốc xúc phạm tôi khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho khách du lịch. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ,
“Nói vậy thì xã hội nhân loại là không còn đơn giản nữa. Nhưng thế gian con người hôm nay đành rằng không đơn giản, hễ nhập thế gian ‘mê’, trong hồng trần cuồn cuộn, [thì] biểu hiện rất bất hảo, có những [người] biểu hiện thậm chí còn tệ hơn, nhưng bản chất sinh mệnh của họ lại vô cùng ghê gớm. Mà trên bề mặt đã bị trào lưu hiện đại, bị ý thức hiện đại vốn đã thoát ly khỏi văn hóa Thần truyền dẫn dắt, bị [những thứ] của văn hóa đảng trong xã hội của tà đảng cộng sản ấy nhồi nhét một cách tà ác, [thì] dạng thức biểu hiện của người thế gian hiện nay, là rất kém, nhưng mà, chúng ta phải cứu họ. Chỉ có đệ tử Đại Pháp mới là hy vọng duy nhất để họ được cứu, không có bất kỳ ai có thể làm việc này.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi như được thức tỉnh. Tôi không muốn bỏ rơi những người đó và tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Hai người Trung Quốc lớn tuổi vẫy tôi lại và nói, “Đúng là đàn gảy tai trâu. Họ không hiểu gì cả. Chúng tôi thấy bà nói với họ không mệt mỏi và chúng tôi thấy xúc động. Pháp Luân Đại Pháp thực sự quá trân quý. Các vị là hy vọng của Trung Quốc – chúng tôi ủng hộ các vị, và chúng tôi luôn đứng về phía các vị. Hãy nói với các bạn của bà rằng, nhiều người Trung Quốc đang ủng hộ học viên Pháp Luân Đại Pháp và đang đứng về phía các vị.”
Tôi thực sự xúc động sâu sắc khi nghe những lời khích lệ này. Cuối cùng, họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tín Sư tín Pháp
Ngày 7 tháng 3 năm 2018, chồng tôi qua đời. Tôi và con gái tôi buồn bã vì sự ra đi đột ngột không báo trước của ông ấy. Tôi hiểu rằng, là một người tu luyện, tôi phải vượt qua nỗi đau buồn này. Hơn nữa, tôi phải an ủi hai con gái không phải là người tu luyện. Khi tôi nhìn chúng khóc, tôi nói rằng, với một sinh mệnh, sinh, lão, bệnh, tử là không tránh khỏi. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải chuẩn bị cho những tang lễ trước mắt. Các con tôi đã sắp xếp công việc trôi chảy và tang lễ diễn ra tốt đẹp.
Thời điểm đó chúng cũng nhận ra rằng, mặc dù tôi bên ngoài thì bình thản, nhưng trong tâm lại đau nhói. Sư phụ đã để cho tôi cảm nhận được từ bi của Ngài. Ngài đã dùng con gái tôi để điểm hóa cho tôi. Một đứa con nói, “Mẹ ơi, khi chúng ta trở về, mẹ đừng ở nhà nữa. Mẹ hãy ra Lucern, ở đó mẹ sẽ có thể quên hết mọi thứ.” Nước mắt tôi tuôn rơi. Đúng, tôi sẽ cảm thấy cô đơn hơn nếu tôi ở nhà một mình. Suốt ngày tôi đi đến điểm du lịch để cứu người. Nó sẽ giúp tôi quên đi thời gian.
Vậy mà khi tôi lên xe bus trở về nhà, càng gần đến nhà tôi càng cảm thấy chán nản. Khi tôi mở cửa, căn hộ trống rỗng, và tôi vẫn còn cảm giác thấy sự hiện diện của chồng tôi. Tôi mong chờ bình minh đến để tôi có thể đi ra điểm du lịch. Tôi thấy thật sự được an ủi khi nhiều người Trung Quốc đang chờ đợi được Đại Pháp cứu độ trong thời khắc khó khăn.
cựu thế lực đã cố can nhiễu tôi khi tôi đến điểm du lịch tại Lucern để hỗ trợ chính niệm cho Shen Yun. Tôi phải buông bỏ tình cảm đối với chồng tôi và vì thế trải qua rất nhiều can nhiễu khi học Pháp và phát chính niệm. cựu thế lực đã dùi sâu vào sơ hở của tôi. Tâm tôi đau đớn, đặc biệt là vào tháng Tư. Nhưng khi tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp, tôi đã cảm thấy tốt hơn.
Đến đầu tháng Năm, tôi cảm thấy đặc biệt rất tệ. Cơn đau không chịu đựng nổi, kể cả khi đứng hoặc ngồi cũng không suy giảm. Tôi trở nên yếu mệt, mồ hôi vã ra và không nói chuyện được. Nhiều lần con gái tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi từ chối. Cháu nói: “Mẹ sống một mình. Theo những triệu chứng của mẹ thì mẹ đã bị nhồi máu cơ tim rồi. Bệnh này rất nguy hiểm.” Lần này tôi thực sự cảm thấy tệ hơn, và tôi gặp khó khăn khi phát chính niệm. Tôi liên tục nôn ói và phải liên tục vào nhà vệ sinh vì tiêu chảy.
Đó là lúc tôi nhớ lại lời giảng Pháp của Sư phụ,
“cựu thế lực đang dùi vào sơ hở này. Hôm nay tôi giảng thế này rồi, mọi người có lẽ rất giật mình chấn động, bởi vì tôi phát hiện cựu thế lực đang dùi vào sơ hở này, đang bức hại học viên. cựu thế lực dùi sơ hở này, tôi vừa giảng đó, những tà ác tầng thấp kia, kể cả tầng thấp của cựu thế lực, cái đó thật sự rất tà ác. Chúng không muốn để chư vị tu thành, chúng là muốn hại chết chư vị.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
“Chư vị cảm thấy ta giờ tu kém thế này, vẫn là không được rồi, không vượt qua nổi, (Sư phụ cười) thì chư vị đi bệnh viện, đợi sau khi tu lên thì chư vị hãy làm tốt hơn.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi nhận ra rằng đây chính là cựu thế lực đang bức hại tôi. Tôi gọi con gái tôi và nói rằng tôi sẽ đi bệnh viện và cháu đã cho xe cấp cứu đến. Một bác sỹ khám cho tôi, và không thấy gì bất thường. Nhưng ông ấy đề nghị tôi nên khám ở một bác sỹ chuyên khoa tim mạch. Ngày 13 tháng 5, con gái tôi đưa tôi đến bác sỹ. Khi đọc điện tim của tôi, ông ấy nói to, “Quả tim của một thanh niên.” Những bác sỹ và y tá khác đều đến xem. Điều này quả thực khó tin vì tôi đã gần 80 tuổi. Con gái tôi cũng ngạc nhiên. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng trạng thái bất chính trong tâm tôi phản ánh sơ hở trong tu luyện của tôi, mặc dù kết quả xét nghiệm đã xác nhận huyền năng của Đại Pháp. Tôi lẽ ra không nên đến bệnh viện. Việc này là do tôi tu luyện chưa tinh tấn. Bị cơn đau trong tim, tôi nhận ra rằng tôi phải nỗ lực nhiều hơn để thanh lý chấp trước vào tình.
Sư phụ giảng,
“Các đệ tử Đại Pháp là [lấy] lý tính để đối đãi cái ‘tình’, [chứ] không bị nó ảnh hưởng thì là không thể nào. Chư vị chỉ là [dùng] lý tính đối đãi nó.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Sư phụ đã chỉ ra vấn đề cho tôi và chính lại tôi. Tôi quyết định đề cao trong việc học Pháp và tăng cường phát chính niệm. Chỉ khi tôi thanh lý được tình thì tôi mới đạt được giải thoát.
Sau khảo nghiệm về bệnh tim, huyết áp của tôi tăng lên. Tôi nghĩ rằng đây là một khảo nghiệm khác và hồi tưởng lại một học viên đã hỏi Sư phụ trong Pháp hội New York năm nay.
Hỏi: Học viên hễ có vấn đề, ví như trên thân thể hoặc là có ma nạn nào đó khác, đồng tu khác toàn là nói “Nhất định là họ có vấn đề rồi”, dùng hết sức giúp họ hướng nội tìm.
Sư phụ: Nói thế này nhé, nếu đệ tử Đại Pháp đụng phải ma nạn nào đó hoặc tiêu nghiệp, họ nhất định có nguyên nhân từ trước, thử tìm ở bản thân. [Nếu] đúng [thế], sau khi tìm thấy thì lập tức làm cho tốt, tình huống ấy sẽ lập tức chuyển sang phương hướng tốt đẹp, chuyển hóa sang hướng ‘chính’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Lần này, tôi phủ nhận rằng huyết áp của tôi đang tăng lên cao. Tôi tin tưởng vào Sư phụ và Pháp và chứng minh với con gái tôi rằng máy đo đã đo sai. Tôi tin rằng lần này tôi đã làm đúng. Từ đó về sau, con gái tôi đã không còn bận tâm về tôi – và huyết áp của tôi trở về bình thường. Tạ ơn Sư phụ đã chính lại bản thân con cho phù hợp với Pháp.
Để kết thúc, tôi xin chia sẻ những lời khích lệ của Sư phụ,
“Chư vị hãy tu luyện cho tốt chính mình, tận tình triển hiện bản thân chư vị khi cứu độ chúng sinh, và thực hiện cho tốt hơn nữa!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/2/180571.html
Đăng ngày 18-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.