Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Argentina

[MINH HUỆ 07-10-2019] Tôi lớn lên ở một thị trấn miền Nam tỉnh Santa Fe và hiện nay tôi 43 tuổi. Tuổi thơ tôi gắn liền với những hoạt động như lái xe đạp, thả diều và những trò chơi đơn giản của trẻ em thời đó mà đến nay đa số đã mất, thậm chí là ở miền quê. Tôi được ông bà nuôi nấng trong một môi trường nông thôn bình dị, nơi mà người ta vẫn còn coi trọng lễ nghĩa.

Một cuộc sống sa đọa

Năm mười tám tuổi, tôi rời miền quê đến một thành phố lớn cách quê hương khoảng 180 km. Tôi học nhạc và có việc làm. Cuộc sống lúc đó khá dễ dàng, tuy có đôi khi cũng không thoải mái lắm.

Tôi đã dành nhiều năm trong đời làm một nhạc sĩ, và cùng với đó là rượu chè vô độ, sống về đêm, ma túy và những thứ tương tự như thế. Tôi có vài người bạn vong niên, trong đó có một người đã lớn lên cùng tôi, mặc dù cậu ấy kém tôi vài tuổi.Cậu ấy thường chia sẻ những quyển sách với tôi. Người bạn này nói rằng cuộc đời tôi đang trượt dốc, và rằng tôi đang ở trong trạng thái xấu. Lúc đó đầu óc tôi hỗn loạn. Tôi thờ ơ với tất cả, đạo đức suy đồi và nghiện ma túy.

Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Cuối năm 2009, cậu bạn ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy nói với tôi rằng quyển sách này là những gì tôi cần, và rằng cũng có những bài tập trong đó. Cậu ấy mô tả một vài động tác luyện công, và chúng tôi cùng luyện bài công pháp thứ nhất.

Khi cầm quyển sách Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi nói: “Wow, một quyển sách màu xanh, với chữ lấp lánh ánh vàng kim.” Tôi chưa bao giờ thấy một quyển sách như thế này, và nó thực sự lôi cuốn tôi.

Đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ nhất, tôi thấy rằng nó rất khác với những quyển sách mà tôi đã đọc trước đây. Tôi phải thừa nhận rằng lần đầu tiên tôi chỉ đọc một ít và dừng lại. Nhưng đến lần thứ ba tôi cầm quyển sách lên và đã đọc một mạch từ đầu đến cuối. Từ đó, tôi không ngừng đọc Chuyển Pháp Luân.

Từ khi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần thứ nhất, tôi đã đắc được một thứ gì đó thật sự vô cùng giá trị. Thời gian trôi qua, tôi có thể cảm nhận rằng kiến thức trong Chuyển Pháp Luân vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng đây là kim chỉ nam cho tôi trở thành người tốt hơn. Trước đó, tôi đã có mong muốn trở thành một người tốt, nhưng tôi đã trượt quá xa con đường đó. Hơn nữa, tôi nhận ra rằng đây là về tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Nhưng tôi nói với chư vị rằng, tu luyện lên cao tầng [một cách] chân chính, chắc chắn cũng yêu cầu chuyên nhất. Có một điểm tôi nói với chư vị rằng: hiện nay truyền công chân chính lên cao tầng giống như tôi đây, thì không hề có một người thứ hai làm đâu. Sau này chư vị sẽ hiểu được tôi đã làm những gì cho chư vị; vậy nên hy vọng rằng ngộ tính của chư vị không quá thấp. Có rất nhiều người muốn tu luyện lên cao tầng; hiện nay nó được bày ngay trước mặt chư vị, chư vị có lẽ còn chưa phản ứng được gì; chư vị đi [khắp] nơi để bái sư, tốn bao nhiêu tiền, [mà] chư vị tìm chẳng được. Hôm nay [nó] được đặt đến cổng nhà chư vị, phải chăng chư vị vẫn không nhận ra! Đó là vấn đề có ngộ hay không, cũng chính là vấn đề có thể [cứu] độ được hay không.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Quyết tâm tu luyện

Bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện, tôi lập tức cảm thấy trân quý pháp môn tu luyện này.

Em trai tôi kết hôn với một phụ nữ Mendoza [ở Argentina] đã mời tôi cùng đi một chuyến đến Mendoza, thủ phủ của tỉnh Mendoza để thăm họ hàng của cậu ấy. Tôi nhận lời và nghĩ sẽ xem xét liệu tôi có thực sự mong muốn tu luyện Đại Pháp hay không trong chuyến đi này.

Tâm tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi trở về nhà, tôi bị nôn ói, tiêu chảy và phải nằm liệt giường, gia đình muốn đưa tôi đến bác sĩ nhưng tôi từ chối, bởi vì tôi biết rằng Sư phụ đang thanh lọc thân thể cho tôi. Vài ngày sau tôi đã hồi phục. Ngay sau khi bình phục, tôi lập tức liên lạc với những học viên khác.

Vài tháng sau đó tôi đã xác định rằng tôi phải tham gia vào một nhóm luyện công. Nhưng không có gì là dễ dàng. Vào một ngày Chủ nhật mùa Thu năm 2010, tôi đi đến điểm luyện công. Ở đó, tâm tôi thanh tĩnh và tôi không có ý niệm nào. Trong khi luyện bài công pháp thứ ba, tôi cảm thấy một thứ gì đó tương tự nhưng một quả bóng to lớn được lấy ra khỏi đầu não tôi. Sau ngày hôm đó, tôi đã ngưng sử dụng ma túy. Sư phụ đã thanh lý chứng nghiện thuốc của tôi sau rất nhiều năm tôi phụ thuộc vào nó.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi dạy chư vị tu lên cao, không cho phép chư vị khởi bất kể tâm chấp trước gì, cũng không cho phép chư vị tự mình làm hỏng thân thể chính mình. Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện.” (Bài giảng thứ ba – Chuyển Pháp Luân)

Nhận ra những chấp trước căn bản

Chấp trước vào tình

Năm 2012, ShenYun đến Buenos Aires, tôi mua một vé xem ShenYun. Buổi biểu diễn đã làm tôi chấn động sâu sắc. Sau khi nhìn thấy chỉnh thể học viên ở Buenos Aires và tất cả những hoạt động mà họ đang làm, tôi nghĩ đây là một môi trường rất tốt cho tu luyện của mình. Vì thế tôi đã di chuyển đến Buenos Aires. Tôi sống cùng nhiều học viên. Hàng này chúng tôi học Pháp cùng nhau.

Các học viên bắt tay vào một dự án về ẩm thực, và nhanh chóng phát triển, và tôi được mời tham gia vào. Tôi từ chối, bởi vì tôi đã làm việc nhiều năm trong lĩnh vực này và tôi biết rằng rất vất vả. Tôi đã tự nhủ rằng tôi sẽ không bao giờ tham gia vào bất cứ việc gì liên quan đến ẩm thực. Hơn nữa, thu nhập của tôi cũng đủ cho tôi xoay sở cuộc sống.

Tuy nhiên, tôi đã thay đổi suy nghĩ bằng cách tu khứ những ý niệm bất hảo, và đồng ý làm việc ở nhà hàng. Tôi từ bỏ ước muốn được làm chủ cho chính mình, và tu bỏ tâm tự mãn. Công việc này liên quan trực tiếp đến con đường tu luyện của tôi. Mặc khác, thật may mắn là mọi người ở đây, từ người chủ nhà hàng đến đồng nghiệp của tôi – đều là học viên.

Mùa Thu năm 2017, tôi đến quốc gia láng giềng Uruguay để tham gia quảng bá ShenYun. Chúng tôi muốn mang ShenYun đển với những người Argentina đi đến đó nghỉ hè. Đây là lần đầu tiên trong bảy năm tu luyện tôi thực hiện dự án một mình. Tình huống này đưa đến khổ nạn và sự không thoải mái, nhưng tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó tôi nhận ra rằng thống khổ mà tôi đang chịu đựng kia là chấp trước vào tình. Tôi chỉ có thể nhận ra nó, khi tôi ở một mình, và nó gồm cả chấp trước vào sự cô đơn.

Mọi việc đều là về công việc và tu luyện. Không ai đùa giỡn và mỉm cười với bạn. Kiểu tương tác như vậy với người khác làm tôi cảm thấy tốt, cho tôi trạng thái hài lòng về mặt tinh thần. Đó là một chấp trước cần phải được thanh lý.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy;” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

“muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình.” (Bài giảng thứ tư -Chuyển Pháp Luân)

Tâm chứng thực bản thân

Tâm chứng thực bản thân của tôi là một chấp trước mạnh mẽ mà tôi cần phải tu bỏ. Đặc biệt là khi trên bề mặt, dường nhưng tôi đang làm việc tốt nhưng trong tâm tôi mong muốn được ghi nhận việc đó. Nhờ đồng tu nhiều lần chỉ ra cho tôi, cuối cùng tôi đã bắt đầu chú ý đến nó.

Lần đầu tiên được chỉ ra, tôi đã không chấp nhận. Tôi đã bảo vệ bản thân và cố giải thích lý do. Lần thứ hai khi được nói, tôi hướng nội và vật vã trong tâm. Tôi nhận ra có lẽ tôi thực sự có chấp trước này. Nhưng tôi lại lần nữa chọn cách bao biện cho chính mình.

Từ thời điểm đó, tôi mới bắt đầu hướng nội. Tôi phát hiện rằng ở một mức độ nào đó, tôi đã phát triển một cái tôi, và đó là thứ mà tôi đã ôm giữ suốt đời như một công cụ sinh tồn trong xã hội. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tự ngã này đang làm hại tôi và môi trường tu luyện của tôi.

Tôi nói rằng nó có hại, bởi vì khi nó thể hiện mạnh mẽ, tôi cố gắng áp đặt ý tưởng của mình lên người khác và từ chối lắng nghe. Sau đó, nó trở nên có hại cho bản thân tôi và những người khác. Tôi cũng nhận ra rằng gốc rễ của nó gắn liền với tâm tật đố. Nhận ra chấp trước căn bản này là khởi đầu của việc thanh lý chấp trước ấy.

Tâm sợ hãi và sắc dục

Trước khi bước vào tu luyện, tôi rất kiêu ngạo. Tôi tự hào rằng tôi không sợ gì cả. Trên bề mặt, tôi thể hiện ra điều này và nó dần dần hình thành tính cách của tôi. Khi học Pháp, tôi bắt đầu hiểu được bản tính của mình, phía sau vẻ kiêu ngạo, sự quan tâm đến danh tiếng và một trái tim mưu mô, là tâm sợ hãi.

Ví dụ như, lần đầu tiên xin Visa để đến Mỹ quốc dự Pháp hội, tôi rất lo sợ. Khi đối mặt với nhân viên lãnh sự, tâm sợ hãi đã khiến tôi do dự và trả lời phỏng vấn khác với nội dung tôi đã điền trong đơn. Vì thế đại sứ quán đã từ chối cấp Visa cho tôi.

Lần thứ hai đi phỏng vấn Visa, tôi vẫn còn nỗi sợ trong tâm nhưng tôi đã cố kìm nén nó. Lúc đó tôi không hiểu rằng kìm nén vẫn là chưa đủ. Tôi phải kiên định hơn trong tu luyện để thanh lý chấp trước vào tình này và đạt đến tiêu chuẩn. Lại một lần nữa tôi bị từ chối Visa. Thực sự tâm trạng tôi lần này còn tệ hơn lần trước.

Tâm tôi không chỉ bị can nhiễu bởi tâm sợ hãi mà còn cả tâm sắc dục. Trong tất cả những chấp trước của tôi, chấp trước này là một khó khăn lớn trong tu luyện của tôi. Tôi vật vã cả về thể chất lẫn tinh thần trong việc thanh lý chấp trước này. Tôi không thể tìm thấy niềm vui về thể chất và tinh thần trong thời gian dài và có lúc thậm chí tôi còn muốn từ bỏ tu luyện, và tôi không còn xứng đáng với tu luyện Đại Pháp nữa.

Những vật chất bại hoại bên trong tôi can nhiễu đến những hoạt động mà chúng tôi thực hiện lúc đó. Đây là vết nhơ trên con đường tu luyện mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi luôn luôn biết ơn sự hỗ trợ của các đồng tu. Tất cả những nỗ lực của Phật học hội địa phương đã giữ tôi lại trên con đường tu luyện của mình. Những công việc, những dự án tôi đã tham gia đã giúp tôi gia cường ý chí tiếp tục tu luyện.

Sau đó, vào một ngày nọ, tôi đã quỳ gối và cầu xin Sư phụ giúp tôi thanh lý vật chất sắc dục này. Tôi nhất định không muốn chúng. Dần dần đầu não tôi trở nên thuần tịnh. Tôi hiểu rằng tôi chỉ có thể đề cao thông qua học Pháp, thanh lý cơ thể và chịu khổ. Tôi đã quyết tâm thanh lý chấp trước này trong nhiều năm nhưng không thể loại bỏ nó. Hết lần này đến lần khác tôi đều không vượt qua được khảo nghiệm. Hiện nay trạng thái của tôi đã hoàn toàn khác với trước kia khi tôi bị mắc kẹt sâu trong chấp trước này. Tôi có thể cảm nhận rằng tôi đã có đề cao, nhưng tôi vẫn cần tinh tấn hơn để có thể thanh lý hoàn toàn tâm sắc dục.

Năm nay, được các đồng tu và Phật học hội khích lệ, tôi đã nộp đơn xin Visa vào Mỹ lần thứ ba – và tôi đã được chấp nhận. Thực sự là một điều rất tuyệt vời, một trải nghiệm đặc biệt mà tôi sẽ mang theo mãi mãi. Có được visa có nghĩa là tôi có thể vào được hội trường Pháp hội, được gặp Sư phụ và nhiều đồng tu, được tham dự diễu hành, được xếp chữ với gần 5000 học viên. Đó là một thành quả to lớn với tu luyện của tôi. Nó như thể là tôi được ban tặng một bầu không khí tươi mới – Con xin chân thành tạ ơn Sư phụ.

Nhân đây, tôi xin cảm ơn các đồng tu của tôi vì những hỗ trợ vô điều kiện của họ trong nhiều năm qua.

Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Argentina 2019.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/7/394288.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/13/180302.html

Đăng ngày 05-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share