Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-10-2019] Bà Lưu Phương nói: “Thật khó để tìm được lời nào miêu tả được những tra tấn về thể xác và tinh thần mà tôi phải chịu đựng trong bảy năm bị giam giữ và bức hại tuỳ tiện.”
Bà Lưu, một cựu nhân viên của Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc ở thành phố Đức Huệ, tỉnh Cát Lâm, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 1999. Bốn tháng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp môn tu luyện cả tâm lẫn thân này vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bà đã bị chính quyền nhắm đến vì không từ bỏ đức tin của mình. Bà Lưu từng bị bắt hai lần vào năm 2005 và năm 2008, mỗi lần bà đều bị đưa đến trại lao động cưỡng bức trong 1,5 năm.
Năm 2012, bà lại bị bắt và bị kết án bảy năm tù. Bà đã được thả vào ngày 7 tháng 10 năm 2019 sau khi kết thúc án tù.
Dưới đây là lời kể về bảy năm mà bà đã phải chịu đựng trong tù:
Bị bắt và kết án
Ngày 8 tháng 10 năm 2012, khi tôi đang đi bộ về nhà thì một xe hơi chạy đến và dừng lại ngay bên cạnh tôi. Tôi định đi qua nó thì bốn người bước ra và kéo tôi lại. Họ đẩy tôi vào trong xe, giật túi xách của tôi và lục soát.
Sau khi bị đưa đến Đội An ninh Nội địa Thành phố Đức Huệ thì tôi mới biết họ là những công an mặc thường phục.
Họ đưa tôi đến một căn phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế sắt. Họ bắt tôi ngồi lên ghế và còng tay tôi lại. Một người ở lại để kiểm tra đồ vật trong túi xách của tôi trong khi thẩm vấn tôi. Anh ta tát vào mặt tôi khi tôi từ chối cung cấp thông tin mà anh ta muốn. Một người khác lấy chìa khoá nhà của tôi và lục soát nhà. Anh ta quay lại để đếm những đồ đã lấy trước mặt tôi. Tất cả sách Pháp Luân Công, ảnh của Nhà sáng lập Pháp Luân Công, các đĩa DVD, điện thoại di động, và máy in của tôi đều bị tịch thu.
Tôi bị giam ở Trại tạm giam Thành phố Đức Huệ tối hôm đó và đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Vào ngày tuyệt thực thứ tư, tôi được truyền dịch và tay tôi bị sưng lên.
Viện kiểm sát Thành phố Đức Huệ đã phê chuẩn lệnh bắt giữ tôi vào ngày 9 tháng 11. Để phản đối bức hại, tôi lại tuyệt thực và đã bị bức thực.
Có lần, tôi bị một công an đã giẫm lên cánh tay tôi, trong khi một người khác đè tôi xuống giường, một người khác giữ chân và véo vào mũi tôi để bức thực.
Một lần khác, nhiều công an đè tôi xuống trong khi bác sỹ véo mũi tôi và đổ thuốc tâm thần vào miệng tôi. Tôi gần như muốn ngất đi. Sau khi bị bức thực, miệng của tôi đầy mụn nước và một số răng bị lung lay.
Tôi bị cấm ngủ khi ở trong trại tạm giam. Trưởng trại giam và công an đã ra lệnh cho tôi ngồi trên giường cùng với bốn người xung quanh tôi. Một người liên tục chạm vào mắt, tai và mũi để giữ cho tôi tỉnh táo.
Tôi bị xét xử vào ngày 25 tháng 9 năm 2013. Thẩm phán không cho tôi tự biện hộ và yêu cầu tôi trả lời có hoặc không với những câu hỏi của ông ta. Sau đó tôi bị kết án bảy năm tù và tiếp tục bị giam ở trại tạm giam Thành phố Đức Huệ. Toà án trung cấp đã bác đơn kháng án của tôi.
Vào ngày 20 tháng 11 năm 2013, tôi bị chuyển đến trại tạm giam Số 3 ở thành phố Trường Xuân và bị cởi hết quần áo để lục soát.
Tra tấn trong tù
Ngày 13 tháng 6 năm 2014, tôi bị chuyển đến Nhà tù nữ Cát Lâm và bị đưa vào diện quản lý đặc biệt trong Đội 8.
Ngồi trên một ghế đẩu nhỏ
Nghê Tiếu Hồng, Trưởng đội lính canh và nhiều tù nhân đã ép tôi ngồi bất động trên một ghế đẩu nhỏ từ 4 giờ 50 sáng đến 10 giờ tối mỗi ngày. Đồng thời, tôi bị ép phải xem những video lăng mạ Sư phụ Lý (Nhà sáng lập) và Pháp Luân Công. Ngoại trừ được dùng nhà vệ sinh ba lần một ngày (sáng, trưa và tối), tôi không được làm gì khác.
Minh hoạ tra tấn: Ngồi trên một ghế đẩu nhỏ
Vì tôi từ chối xem các video, tù nhân và lính canh bắt đầu tìm các cách để “chuyển hoá” tôi và khiến tôi từ bỏ đức tin và Pháp Luân Công.
Một lần, có vài người lôi tôi vào phòng tắm và đánh đập. Tôi vùng vẫy và hô lên: “Các người lôi tôi vào phòng tắm để đánh đập. Nếu muốn đánh tôi thì hãy đánh tại phòng giam. Tôi cá là các người sợ camera giám sát trong phòng!”
Họ dừng đánh tôi. Mọi người rời đi và để lại một tù nhân ở lại trông chừng tôi. Sau đó tôi được bảo quay lại phòng giam.
Các tù nhân đe doạ tôi hàng ngày bằng cách nói rằng họ sẽ bị phạt nếu họ không làm theo lệnh của lính canh và tôi sẽ bị tra tấn không ngừng nếu họ bị phạt vì tôi.
Một tù nhân nói: “Tôi sẽ làm tất cả, kể cả giết người để được giảm án. Nhà tù sẽ thử mọi cách để khiến bà ‘chuyển hoá’. Nếu bà chết thì sẽ được xem như là một cái chết tự nhiên.”
Tra tấn trong thời gian dài khiến toàn bộ cơ thể tôi sưng phồng; hông tôi bị lở loét do ngồi trên ghế nhỏ. Không những bị đau đớn thể xác mà tinh thần cũng tổn thương vì bị chửi rủa lăng mạ.
Tra tấn kéo căng
Để gia tăng bức hại, các tù nhân giám sát tôi nói dối với Đội trưởng Nghê rằng tôi đang tập các bài công pháp của Pháp Luân Công. Nghê đã còng tay tôi vào giường trên cùng với chân hầu nhưng không chạm đất. Tôi không thể đứng hay ngồi xuống. Tôi có cảm giác hai cổ tay và hai vai bị gãy.
Minh hoạ tra tấn: Còng tay và kéo căng
“Thấy thế nào? Có thoải mái không? Bà đang muốn thế mà.” Họ dường nhưng thích xem tôi chịu khổ.
Tôi không được thả xuống trong thời gian dài. Sau đó tôi lại bị còng tay vào giường vào ban đêm trong 24 tiếng.
Sau đó, tôi chỉ được phép đi vệ sinh hai lần một ngày. Có lần tôi cần đi gấp và xin phép, nhưng tù nhân nói rằng tôi phải đợi lính canh quay lại để chấp thuận. Cuối cùng, tôi phải đi vào chậu rửa mặt.
Sau đó, khi một lính canh đến tháo còng tay cho tôi, cô ấy nói rằng lính canh luôn ở trong văn phòng và từ chối đi ra ngoài. Tôi không biết ai nói dối tôi.
Một lần khác, tôi nói với tù nhân rằng tôi muốn đứng một lúc nhưng họ đã từ chối. Một người đến giữ vai tôi trong khi một người khác đè tôi xuống giường. Họ còng tay tôi vào khung giường để tôi không thể đứng lên hay ngồi xuống.
Vào ngày 27 tháng 9, tôi bị chuyển đến một phòng khác và bị ép phải ngồi trên một cái ghế nhỏ cả ngày và bị trói vào giường trong tư thế đại bàng sải cánh cả đêm. Có một camera trong phòng, được đặt theo góc chỉ có thể quay được cảnh từ thắt lưng tôi trở xuống, nhưng không quay được từ thắt lưng trở lên. Hàng đêm, các tù nhân ra lệnh cho tôi nằm lên giường trước khi còng tay tôi vào giường. Họ sẽ che hai chân tôi bằng một cái chăn rồi xích chân tôi lại để camera không thể quay được cảnh họ xích tôi.
Tôi tiếp tục bị trói trên giường đến tận ngày 16 tháng 1 năm 2015.
Trong thời gian này, tôi chỉ được cho ăn bánh mốc với giun trong trong mỗi bữa ăn, cùng với rau rất mặn và nửa cốc nước. Đây là thức ăn mà tôi đã phải ăn trong vòng nửa năm.
Khi bị đưa vào diện quản lý đặc biệt, tôi không được gặp gia đình và gọi điện thoại. Cuối cùng khi gia đình gặp được tôi, lính canh và tù nhân cảnh báo tôi rằng họ sẽ nghe cuộc gặp của tôi với gia đình và họ sẽ ngừng cuộc gặp nếu tôi nói bất kỳ điều gì về việc tôi bị tra tấn.
Thêm hai phiên “quản lý đặc biệt”
Sau dịp Tết Nguyên Đán, tôi bị chuyển đến một phòng giam khác và bị lao động cưỡng bức hơn 12 giờ mỗi ngày. Tôi bắt đầu viết đơn gửi lên các cấp cao hơn sau khi lính canh làm ngơ những yêu cầu cải thiện điều kiện làm việc của tôi.
Vào tháng 6, khi Trưởng ban phụ trách chuyển hoá đến, tôi yêu cầu bà ta tuân theo các quy tắc quy định trong “Luật lao động.” Bà ta quay lưng và rời đi, nói rằng sẽ không nói chuyện thêm với tôi về việc này nữa.
Không lâu sau, vào ngày 3 tháng 7 năm 2015, tôi bị đưa trở về Đội 8 và lại bị quản lý đặc biệt vì tôi yêu cầu nhà tù phải tuân thủ các quyền hợp pháp của tôi. Lần này, nó kéo dài ba tháng.
Gần cuối tháng 7, có hai lính canh, một nam và một nữ đến gặp tôi với những tờ đơn tôi từng viết. Họ cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ đức tin, nói rằng tôi sẽ không bao giờ thắng được Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tôi bị quản lý đặc biệt lần thứ ba vào ngày 13 tháng 8 năm 2018. Các tù nhân đánh cược với lính canh rằng họ có thể “chuyển hoá” tôi trong một tháng. Để thực hiện, họ cấm tôi 1) quyền gia đình thăm viếng, 2) sử dụng điện thoại, 3) mua đồ dùng cần thiết, 4) giặt đồ và tắm rửa, và 5) ăn rau.
Tôi cũng bị ép phải ngồi bất động trên một cái ghế nhỏ. Khi tôi yêu cầu gặp lính canh, lính canh nói rằng các tù nhân đã làm đúng và rằng tôi có thể giống như họ nếu tôi viết tuyên bố bảo đảm.
Hông tôi bị lở loét sau nửa tháng. Tù nhân đã thông báo với lính canh, sau đó họ đến với một máy ghi âm và chụp ảnh những vết loét.
Vì không được sử dụng nước trong một thời gian dài, tôi không thể rửa bát hoặc tắm rửa. Các tù nhân nói rằng người tôi có mùi và đã mở cửa sổ để hơi thoát ra ngoài. Tuy nhiên, lúc đó là tháng 9 và rất lạnh, tôi biết họ muốn đóng băng tôi. Thậm chí họ còn bảo tôi trả lại cái quần mà ai đó đã cho tôi mượn.
Phiên tra tấn kéo dài đến tận ngày 5 tháng 10 năm 2018.
Đe doạ
Cuối cùng tôi cũng được thả khỏi tù vào ngày 7 tháng 10 năm 2019.
Trước khi thả tôi, giám đốc nhà tù nói: “Tôi sẽ không yêu cầu bà viết các tuyên bố bảo đảm, nhưng tôi có thể nói rằng bà chắc chắn sẽ quay lại đây.”
Tôi nói: “Đừng lo, chắc chắn tôi sẽ không quay lại.”
Tuy nhiên, trước khi tôi ra khỏi cổng nhà tù, hai người của Phòng 610 và các viên chức của các ban ngành và chính quyền đã ép tôi vào xe của họ.
Khi xe ra khỏi cổng, gia đình tôi đã ngăn xe lại. Cha tôi từ chối để họ đưa tôi đi và nói rằng họ không có quyền làm điều này. Em trai tôi đứng trước xe trong khi cha tôi vào trong xe thông qua cửa sổ hàng ghế phía trước rồi đẩy tôi ra khỏi xe. Tôi có thể rời đi với em trai mình.
Họ không để cha tôi rời đi. Trong lúc tranh cãi, một người đã làm lưng cha tôi bị thương (ông vẫn chưa bình phục đến tận ngày nay). Họ cũng đe doạ sẽ bắt em trai tôi nếu ông từ chối để tôi quay lại. Không có lựa chọn nào khác, cha tôi phải gọi tôi quay trở lại.
Cha và tôi bị đưa đến một đồn công an, nơi đó công an đe doạ tôi: “Tôi chỉ hỏi bà một câu thôi. Bà vẫn muốn tu luyện [Pháp Luân Công] chứ? Nếu bà muốn, tôi sẽ bắt bà, giam giữ và kết án. Nếu bà từ bỏ, tôi sẽ thả bà ra ngay lập tức.”
Tôi làm ngơ anh ta, nắm lấy cha tôi và bước ra khỏi cửa. Khi cảnh sát hô to để ai đó ngăn chúng tôi rời đi, cha tôi cảnh báo họ rằng ông sẽ kiện họ. Như thế, chúng tôi đã có thể trở về được nhà.
Bài liên quan
Các học viên bị tra tấn vì từ chối lao động nặng nhọc
Các học viên Pháp Luân Công bị tra tấn trong Nhà tù nữ Cát Lâm
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/18/394721.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/1/180559.html
Đăng ngày 20-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.