Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-07-2019] Một phụ nữ ở thành phố Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh, đã bị giam giữ và tra tấn tổng cộng chín năm vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.
Đầu tiên, bà Trương Chí Cần bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức trong hai năm sau khi bị tố giác vì phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công vào năm 2001. Một lính canh say rượu gần nhưng đã giết chết bà sau khi anh ta đánh đập bà tàn bạo, khiến bà bị rạn hộp sọ và rách thận.
Năm 2009, bà lại bị bắt và kết án bảy năm tù. Khi trở về nhà, chồng bà đã ly dị bà vì áp lực liên tục từ phía chính quyền. Mẹ bà đã qua đời sáu tháng trước khi bà mãn hạn tù, và cha bà qua đời không lâu sau khi bà được thả.
Bà Trương Chí Cần
Dưới đây là lời kể của bà Trương về những tra tấn mà bà đã trải qua trong chín năm bị giam giữ.
Thoát chết trong gang tấc ở Trại Lao động Cưỡng bức Vũ Gia Bảo
Tôi bị bắt vào ngày 30 tháng 10 năm 2001 vì phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Chính quyền đã tống tôi vào Trại Lao động Cưỡng bức Võ Gia Bảo trong hai năm. Tôi đã bị ngược đãi, tra tấn và suýt mất mạng.
Đánh đập tàn bạo
Đầu năm 2002, tôi bị thiếu cân nghiêm trọng sau hai tuần tuyệt thực. Ngô Vĩ, một đội trưởng, đã đến xà lim của tôi trong trạng thái say xỉn. Anh ta túm tóc tôi và liên tục tát vào mặt và đá tôi. Tôi ngã xuống và anh ta tiếp tục dẫm lên đầu tôi. Anh ta đập mạnh chiếc ghế gỗ vào người tôi cho đến lúc nó bị gãy rời ra.
Hai lính canh lôi tôi đến một phòng khác, và tôi thấy Ngô đã ở đó. Anh ta đánh tôi bằng ván gỗ và doạ sẽ cho tôi vào nhà xác nếu tôi không từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi ngất đi và tỉnh dậy trong Bệnh viện Số 2 Phủ Thuận. Một nữ tù nhân mang đến cho tôi một tấm vải liệm, vì bác sỹ đang chờ thông báo về cái chết của tôi. Lúc đó người tôi sưng vù và không thể truyền dịch tĩnh mạch.
Toàn thân tôi đầy vết bầm tím, và chỉ thở cũng đã rất đau đớn. Những người khác phải giúp tôi lúc cần thiết. Tôi bị rụng tóc, hộp sọ bị đập vỡ và bị điếc. Mặt tôi biến dạng, và vùng háng sưng đến mức tôi không thể đi tiểu. Một y tá nói với tôi rằng các cơ quan nội tạng của tôi đã bị hư hại, và một quả thận đã bị hỏng.
Tôi đau đến nỗi cố gắng kết liễu đời mình bằng cách rút ống truyền tĩnh mạch. Một lính canh đã phát hiện và đá vào mặt tôi đến khi mặt tôi đầm đìa máu. Sáu tháng sau tôi bị liệt giường. Sau đó, mỗi lần tôi đi vệ sinh đều cần có người giúp . Tôi không thể duỗi thẳng lưng và chân vì gân đằng sau đầu gối phải đã bị đứt.
Đứng yên trong chín ngày
Trong xà lim biệt giam, tôi phải đứng yên với hai cánh tay giang rộng, thân thể chạm vào tường. Ở đó luôn có hai tù nhân nam giám sát tôi. Nếu tôi di chuyển hay ngủ gật, họ sẽ đánh đập tôi. Nếu tôi buồn ngủ đến nỗi gục xuống, họ sẽ đá tôi đến khi tôi đứng dậy.
Khi tôi mắng các tù nhân nam mà thỉnh thoảng quấy rối tình dục tôi, họ bịt miệng tôi lại, giật tóc và tát vào mặt tôi. Tôi phải đứng yên trong chín ngày, trong thời gian này tôi chỉ được ngồi xổm trong vài phút để ăn và sử dụng nhà vệ sinh hai lần một ngày. Thức ăn luôn chỉ có một chiếc bánh nhỏ và nước rau.
Bị sốc bằng dùi cui điện và bị đánh bằng gậy cao su
Một hôm ba lính canh đưa tôi và sáu học viên khác đến một căn phòng và bắt đầu dùng dùi cui sốc điện vào mặt chúng tôi. Khi dùi cui chạm vào mặt tôi, cảm giác như bị kim châm. Khuôn mặt của một học viên bị phồng rộp và mặt của một người khác bị biến dạng.
Sau đó, một lính canh đến với một cây gậy cao su đầu nhọn dài 1,5 m và đánh chúng tôi trong nhiều giờ.
Bị đánh bằng chổi
Một lính canh muốn chiếm đoạt chiếc đồng hồ đeo tay của tôi nên đánh tôi khi tôi không chịu đưa nó cho anh ta. Anh ta túm tóc tôi, lôi tôi từ giường tầng trên xuống tầng dưới và đánh tôi bằng một cây chổi cho đến khi anh ta thấm mệt. Người tôi đầy rẫy thương tích, và cổ tôi bị đau trong nhiều ngày.
Biệt giam và phơi nắng
Tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại và bị đưa vào phòng biệt giam trống không rộng khoảng 8 mét vuông. Nó lạnh giá vào mùa đông và nóng như hấp vào mùa hè. Tôi ăn và đi vệ sinh tại nơi này và không được thay quần áo hay tắm rửa. Tôi bị ghẻ lở. Chính quyền đã ép tôi phải cởi đồ và phơi mình dưới ánh nắng mặt trời trong nhiều giờ đồng hồ. Một học viên bị tra tấn giống như vậy đã bị say nắng.
Bị chuyển đến Trại Lao động Cưỡng bức Mã Tam Gia
Sau khi Trại Lao động Cưỡng bức Vũ Gia Bảo bị đóng cửa, tôi bị chuyển đến Trại Lao động Cưỡng bức Mã Tam Gia ở thành phố Thẩm Dương, tại đây tôi cũng bị tra tấn.
Treo lên bằng còng tay
Tôi bị đánh và bị treo lên vì không từ bỏ Pháp Luân Công. Các lính canh đã xúi giục những tù nhân treo tôi lên bằng còng tay móc vào một cái ống trong nhà vệ sinh. Họ chỉ thả tôi xuống trong những bữa ăn ngắn ngủi. Việc này kéo dài trong hai tuần và thịt ở cổ tay tôi bị cắt nát.
Minh hoạ tra tấn: Treo lên bằng còng tay
Một lần khác, các tù nhân để hai chân tôi bắt chéo, hai tay vặn ngược ra sau lưng, rồi lấy một sợi dây buộc chặt cả chân, tay tôi lại. Họ để tôi ngồi trên sàn nhà vệ sinh ướt nhép. Cơn đau dữ dội ở lưng khiến tôi không thể ngồi thẳng dậy và đầm đìa mồ hôi. Việc này kéo dài trong ba ngày đến khi các tù nhân nghĩ rằng tôi sắp chết và đưa tôi đến phòng khám của trại. Tôi đã ném bỏ các loại thuốc mà họ đưa cho tôi và việc này khiến họ tức giận. Họ đã dùng dui cui điện để đánh và sốc điện tôi.
Minh họa tra tấn: Trói chặt hình quả cầu
Sốc điện
Năm lính canh đưa tôi đến một căn phòng chứa đầy dụng cụ tra tấn và để tôi đứng lên trên một vật gì đó giống như cân điện tử. Một cơn đau nhói đi xuyên qua cơ thể tôi! Sau đó, họ đặt tôi lên một cái ghế sắt lớn và trói chân tay tôi lại. Khi dòng điện chạy qua, tôi cảm thấy đau đớn tột cùng. Trong toàn bộ khoảng thời gian đó, cơ thể tôi co giật, và tôi ngã xuống đất ngay sau khi họ cởi trói.
Khi tôi được thả sau hai năm bị tra tấn ròng rã, đến con gái còn khó lòng nhận ra tôi. Mắt tôi đờ đẫn và phản ứng chậm chạp. Tôi bị điếc một phần và thiếu cân trầm trọng. Con tôi không thể ngừng khóc. Chồng tôi bật khóc khi vừa nhìn thấy tôi.
Sự tàn bạo của công an trong lần bắt giữ thứ hai
Tôi lại bị bắt vào tối ngày 31 tháng 3 năm 2009 vì phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Một công an đã đập đầu tôi xuống đất và dùng điện thoại của anh ta đánh mạnh vào đầu tôi trong khi hét lên: “Bảo gia đình bà mang 50.000 tệ đến đây thì tôi sẽ thả bà ra!”
Ngay khi tôi bị đưa đến Đồn Công an Tiểu Đông Môn, công an bắt đầu thẩm vấn tôi. Họ dùng tất cả tài liệu Pháp Luân Công mà họ có, hàng nghìn bản làm bằng chứng là tôi tu luyện Pháp Luân Công. Họ đánh đập, tát vào mặt và sốc điện tôi. Họ còng tay tôi và treo tôi lên một cái cổng sắt trong ba ngày.
Tôi bị đưa đến Trại tạm giam Thành phố Thẩm Dương vào ngày 2 tháng 4. Toà án Đan Đông xét xử tôi vào ngày 26 tháng 6 và kết án tôi bảy năm tù.
Bị tra tấn trong phòng biệt giam ở Nhà tù nữ Liêu Ninh
Ngay khi tôi đến Nhà tù nữ Liêu Ninh, một đội trưởng đã bảo tôi viết một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, và tôi đã từ chối. Anh ta đưa tôi đến một phòng biệt giam, và ở đó tôi phải đứng, ngồi xổm hay ngồi trên một ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ. Thịt ở mông tôi bị mưng mủ, vỡ ra và lở loét.
Dụng cụ tra tấn: Ghế đẩu nhỏ
Khi bị biệt giam, luôn có người không ngừng canh trừng để ngăn tôi ngủ. Nếu tôi ngủ, người đó sẽ đánh tôi đến khi tôi tỉnh dậy. Sau ba tháng tôi vẫn từ chối từ bỏ đức tin của mình. Cuối cùng họ đã để tôi lại một mình.
Với niềm tin mạnh mẽ vào Pháp Luân Công, tôi đã sống sót qua những năm tháng địa ngục ở trong tù. Sau khi được thả vào năm 2016, chồng tôi đã ly dị tôi vì ông ấy đã quá mệt mỏi khi phải liên tục sống trong sợ hãi và lo lắng.
Mẹ tôi đã qua đời sáu tháng trước đó. Theo lời cha tôi, bà đã ngồi trên một tảng đá đợi tôi mỗi ngày và không nhắm mắt khi bà qua đời.
Một năm sau, cha tôi cũng qua đời.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/13/389932.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/20/178968.html
Đăng ngày 30-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.