Bài viết của Lan Tú, một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 04-07-2019] Tôi là một học viên 72 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Những sự việc xảy ra trên con đường tu luyện của tôi đã cho tôi có thêm động lực để từng bước đề cao bản thân.
Học thuộc Pháp
Trong quá khứ, tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân. Mặc dù tôi đã học thuộc toàn bộ cuốn sách 6-7 lần, nhưng tôi vẫn không chắc chắn về thành quả của mình và cảm thấy như muốn bỏ cuộc. Tôi cũng không thấy có sự khác biệt giữa việc đọc sách và học thuộc. Việc đọc sách tốn ít nỗ lực hơn và cũng cho phép các học viên nhận thức Pháp tương tự nhau. Khi tôi thấy lợi ích mang lại không lớn, tôi đã ngừng học thuộc Pháp trong một thời gian dài.
Một tuần trước, tôi đã đọc một bài viết chia sẻ kinh nghiệm về việc ghi nhớ Pháp trên trang web Minh Huệ. Kinh nghiệm của tác giả đã khơi dậy nguồn cảm hứng trong tôi, và tôi lại tiếp tục nỗ lực học thuộc Pháp. Vì thường xuyên học Pháp, tôi thấy mình dễ dàng nhớ lại nội dung quen thuộc của cuốn Chuyển Pháp Luân. Trước đây, tôi chỉ có thể ghi nhớ nội dung của từng đoạn. Bây giờ tôi có thể ghi nhớ nhiều đoạn Pháp cùng một lúc. Trước đây, tôi mất ba tháng để ghi nhớ và đọc thuộc lòng toàn bộ cuốn sách, trong khi bây giờ tôi có thể làm điều đó chỉ trong một tháng.
Bây giờ tôi cảm thấy rằng tôi đang liên tục làm theo các yêu cầu của Pháp. Trong những mâu thuẫn gia đình, tôi có thể nhìn nhận một cách khách quan những lời bình phẩm qua lại gây tổn thương nhau. Những mâu thuẫn, xung đột giữa các đồng tu cũng được giải quyết nhanh chóng vì tôi có thể nhìn thấy động cơ và hành động theo tiêu chuẩn của Pháp. Mỗi vòng ghi nhớ Pháp sẽ giúp tôi có được một mức hiểu biết mới và bước đi vững chắc trong hành trình tu luyện của mình để bước lên những nấc thang cao hơn đến thiên đường.
Đạo đức được nâng cao
Tôi đã chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường từ năm 2001 đến 2003. Trong số ba người con gái của mẹ chồng tôi, chỉ có cô con gái lớn đã giúp bà, mặc dù theo thời gian, cô ấy ngày càng bận rộn với công việc và trở nên oán hận mẹ mình. Những người hàng xóm ghi nhận thái độ và mức độ quan tâm khác nhau của chúng tôi và đã thay mặt tôi nói thẳng ra sau khi mẹ chồng tôi qua đời. “Em dâu của các chị đã hy sinh nhiều thời gian và công sức để chăm sóc mẹ các chị. Cô ấy nên được chia một phần tài sản thừa kế”. Tôi biết mình là người tu luyện và cần tuân theo các nguyên lý Đại Pháp, nên tôi đã từ chối ngay lập tức.
Việc này đã tạo ấn tượng tốt với chồng tôi và anh ấy đã đối xử tốt với tôi cho đến khi tôi bị chính quyền bức hại bất hợp pháp gần đây. Ngay sau đó, thái độ của anh ấy đối với tôi thay đổi. Anh ấy ngừng giúp đỡ việc nhà và sẽ đưa ra một loạt lý do bất cứ khi nào tôi yêu cầu anh giúp. Bất cứ khi nào tôi xuất hiện các triệu chứng nghiệp bệnh, anh ấy sẽ chế giễu: “Chẳng phải là cô có Sư phụ sao? Tại sao cô vẫn chưa khỏe mạnh?” Mỗi sự việc đều là khảo nghiệm tâm can và trí tuệ của tôi. Dần dần, tôi hiểu rằng đây là khảo nghiệm để tôi tu luyện, đặc biệt trong vấn đề tu khẩu. Để tránh tạo nghiệp cho bản thân và khơi dậy cảm xúc tiêu cực của anh, tôi buộc mình phải im lặng và không phản ứng trước những lời nói gây sát thương của anh ấy. Tất nhiên, bất cứ khi nào anh ấy nói ra những lời miệt thị Đại Pháp và việc cứu người, tôi sẽ khiển trách anh ấy rằng không ai có quyền phán xét sự an bài của các vị thần.
Sự việc này càng củng cố quyết tâm ghi nhớ Pháp của tôi, qua đó tôi phát hiện ra tầm quan trọng của việc hướng nội. Dần dần, tôi ngừng yêu cầu anh ấy giúp đỡ và thay vào đó, tôi tự làm việc nhà, mua đồ tạp hóa, nấu ăn và dọn dẹp. Giờ đây thói quen này đã thành một cơ chế, và tôi sẽ luôn hướng nội mỗi khi gặp vấn đề.
Chứng thực Pháp qua việc vượt quan nghiệp bệnh
Cứ hai hoặc ba năm, Sư phụ sẽ thanh lọc cơ thể tôi bằng cách đẩy một lượng lớn nghiệp bệnh của tôi ra cùng một lúc. Một lần trong khi làm việc nhà, phần kim loại ở móc giẻ lau trên cây lau nhà đã cắt sâu vào ngón tay cái của tôi. Mặc dù chồng tôi vô cùng lo lắng, tôi vẫn bình tĩnh, lau vết thương và quấn nó bằng khăn giấy ăn. Vết thương đã tự lành một cách kỳ diệu vào ngày hôm sau.
Còn một sự cố nữa, một số mụn nước nhỏ, trong vắt đột nhiên xuất hiện trên đầu gối của tôi. Chồng tôi đã tìm kiếm trên mạng và nói với tôi rằng đây là một bệnh rất dễ lây nhiễm có thể làm thối thịt và dễ lây sang người khác qua mủ từ mụn nước. Vì sợ bị lây, nên anh đã bảo tôi không được ngồi trên ghế đẩu hay nằm trên giường của anh. Tôi giữ bình tĩnh và đồng ý với yêu cầu của anh ấy. Theo an bài của Sư phụ, các mụn nước đã sớm vỡ ra và nhanh chóng biến mất.
Những người họ hàng của chồng tôi từ rất xa đến thăm chúng tôi vừa lúc tôi đang gặp khó chịu ở dạ dày và buồn nôn dữ dội. Họ sắp đến nhà thì tôi cảm thấy muốn nôn. Trước đây tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ và quyết định không để họ có bất kỳ ấn tượng xấu nào về Đại Pháp. Tôi nhanh chóng phát chính niệm trong khi chạy nước rút vào nhà vệ sinh. Sau khi nôn một lúc, sự khó chịu của tôi biến mất và dạ dày của tôi đã trở lại bình thường.
Luôn giữ Pháp ở trong tâm và cứu giúp người khác
Hàng tuần, tôi tận dụng cơ hội để trả tiền cho những thứ mình mua bằng các tờ nhân dân tệ có thông tin về Đại Pháp được in trên đó. Tôi thường xuyên đến cửa hàng rau quả gần nhà và giảng thanh chân tướng cho ông chủ và các nhân viên ở đó. Mỗi khi một nhân viên mới được thuê, tôi đều nắm lấy cơ hội này để nói rõ sự thật về môn tu luyện này. Có lẽ bởi vì mọi người đều ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, việc kinh doanh tại cửa hàng đó rất phát đạt.
Một lần, tôi gặp một người mẹ và cô con gái đang bán táo trong một quầy hàng. Tôi đã giảng thanh chân tướng cho họ trong khi họ đang cân hàng và tôi đã đưa cho cô con gái 10 nhân dân tệ để thanh toán. Tôi nhẩm tính sẽ được trả lại ba nhân dân tệ và năm xu, nhưng cô gái đã đưa cho tôi bốn nhân dân tệ và năm xu. Tôi đã trả lại họ số tiền dư. Cả người mẹ và cô con gái đều ấn tượng trước sự trung thực của tôi và cảm thấy hành động của tôi đã cho họ thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp là tốt bụng và chân thật. Cả hai đã cùng đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Vào một dịp khác khi đi chợ, tôi gặp một cặp vợ chồng bán rượu. Vì chúng tôi vừa hết rượu, và vì tôi muốn nắm bắt cơ hội để giảng thanh chân tướng, nên tôi bước tới và nói muốn mua một chai. Tôi cũng nói với vợ chồng họ sự tốt lành của Đại Pháp và khuyên họ nên thoái ĐCSTQ để bảo đảm sự an toàn cho họ trong tương lai. Cả hai đã đồng ý làm vậy.
Ngày hôm sau, tôi gặp một cậu thanh niên đang đi dạo gần chợ. Tôi đã cố gắng nói chuyện với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cậu ấy nói: “Cháu không tin bất cứ ai hay bất cứ điều gì”. Vào đúng lúc đó, một người phụ nữ ở bên kia đường đã chào tôi và nói, “Chị có nhận ra tôi không? Hôm qua chị đã mua rượu ở chỗ tôi. Đó là con trai tôi đấy. Hãy bảo cho nó những gì chị đã nói với chúng tôi ngày hôm qua”. Chàng trai trẻ ngay lập tức thay đổi thái độ và đồng ý thoái ĐCSTQ. Sự việc này đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc về sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ Lý.
Một lần khác, tôi gặp hai thanh niên ăn mặc bảnh bao đang phát tờ rơi trên phố. Mặc dù tôi đã giảng chân tướng liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp và họ đã đồng ý thoái ĐCSTQ bằng hóa danh, nhưng dường như họ vẫn còn nghi ngờ tôi. Ngay khi tôi vừa đi, một người trong số họ đột nhiên chạy đến và hỏi tôi: “Làm sao bác biết tên của cháu?” Thì ra hóa danh mà tôi đặt cho cậu ấy giống hệt với tên thật của cậu. Sự trùng hợp này đã phá vỡ sự hoài nghi giữa chúng tôi và chúng tôi đã cùng có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Cả hai người sau đó đã đồng ý thoái Đảng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/4/389223.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/20/178966.html
Đăng ngày 24-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.