Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây tại Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2019] Bảy năm sau khi biết đến Pháp Luân Đại Pháp tôi mới bắt đầu bước vào tu luyện. Đó là vào năm 2007, khi tôi là một sinh viên Luật khoa năm thứ hai, thời điểm đó sức khỏe của tôi cũng không tốt. Tôi có vấn đề về thần kinh và luôn luôn cảm thấy kiệt sức. Sau khi thăm khám nhiều bác sỹ chuyên khoa khác nhau, tôi được chẩn đoán mắc bệnh Lyme mãn tính.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi luôn luôn nhận định rằng bản thân là một người ham học hỏi. Tôi tận dụng tối đa thời gian để đọc sách và học tập, phấn đấu đạt được các giải thưởng và thành tích học tập tốt nhất với hy vọng có được công việc tốt nhất về sau. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào danh và lợi, cũng rất ích kỷ và tự tư. Trong mọi việc, tôi luôn nghĩ đến bản thân mình trước tiên.

Lúc còn là một người thường chỉ đeo đuổi thành tích học tập, tôi từng phải nghỉ học một năm vì bệnh tật khiến tôi mất khả năng đọc hoặc học tập; tôi tự hỏi liệu mình có thể tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân không. Trong cơn tuyệt vọng, tâm lý và hành vi của tôi lúc đó rất bất thường.

Với việc liên tục tự trách mình, tôi phát triển chứng trầm cảm và tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ. Tôi cảm thấy rằng căn bệnh của mình quá nặng để có thể chịu đựng và nghĩ đến việc tự tử. Nhưng lúc đó tôi không biết rằng chính áp lực tinh thần này đã làm trầm trọng thêm tình trạng của tôi.

Sư phụ giảng:

“bảy phần tinh thần ba phần bệnh.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Không lâu sau khi tôi được chẩn đoán mắc bệnh Lyme, trên một chuyến tàu, mẹ tôi ngồi cạnh một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ đã biết được những thần tích của Đại Pháp về phương diện trừ bệnh khỏe thân từ học viên đó, và học viên ấy đã khuyên tôi hãy tìm hiểu thêm.

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Trước đây tôi chưa từng quan tâm đến tôn giáo hoặc tâm linh, nhưng tôi phát hiện rằng Chuyển Pháp Luân thực sự rất lôi cuốn. Tôi học năm bài công Pháp trên mạng internet.

Từ hôm đó, tôi tham gia vào một nhóm học Pháp tại địa phương và cùng luyện công với mọi người, tuy nhiên tôi thực sự không hiểu rõ ràng tu luyện là gì. Tôi không thể buông bỏ tâm bệnh, vì thế tôi không thể hiểu được những Pháp lý thâm sâu của Đại Pháp. Sau vài tháng, tôi không còn tham gia nhóm luyện công nữa; tinh thần và thể chất của tôi bị xuống dốc. Bệnh tật đã dày vò tôi trong nhiều năm sau đó.

Khi cảm thấy khỏe hơn, tôi tìm được một công việc. Vài năm sau, sức khỏe của tôi lại tụt dốc. Tôi thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau, gồm cả việc gặp một người tự nhận là có công năng đặc dị, khi đó tình trạng của tôi có chuyển biến đôi chút nhưng bệnh tật thì vẫn vô phương cứu chữa.

Bước vào tu luyện Đại Pháp lần thứ hai

Tháng 2 năm 2014, tôi thôi thúc muốn đọc lại Chuyển Pháp Luân một lần nữa. Từ tời điểm đó, tôi quay lại với nhóm học Pháp và luyện công. Lần này, tôi cảm thấy mình như một ổ cắm phủi bụi phong trần đã lâu nay được cắm lại, cuối cùng tôi đã nhận thức được sự trân quý của Đại Pháp.

Tôi nhận ra rằng Chuyển Pháp Luân là một chiếc thang lên trời có thể biến tôi thành một người tốt hơn, và có thể dẫn dắt tôi tu bỏ tất cả những chấp trước mà đã làm tôi suy sụp khi tôi trải qua một khổ nạn lớn trong đời là nghiệp bệnh.

Tôi cũng hiểu rằng đề cao tâm tính là then chốt trong tu luyện, và chỉ khi tu khứ các tâm chấp trước tôi mới có thể đề cao tầng thứ. Tôi đã từng rất bi quan vì bệnh tật và nghĩ rằng nếu ai đó có thể bảo trì được tâm thanh tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì người đó thật xuất sắc.

Giờ đây Chuyển Pháp Luân đã dạy tôi bảo trì thanh tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã nhận ra uy lực của Đại Pháp vượt ngoài trí tưởng tượng của mình, và thực hành Chân-Thiện-Nhẫn sẽ có thể đưa tôi đến viên mãn. Tôi mong muốn tu luyện lên cao tầng. Phật tính của tôi cuối cùng đã xuất lai.

Tôi rất biết ơn vì được ban cho cơ hội tu luyện lần thứ hai, điều đó đã đưa tôi đến với Pháp mà tôi đang tìm kiếm. Tôi hối tiếc vì đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp năm 2007 và quyết tâm bắt kịp tiến trình Chính Pháp.

Sức khỏe của tôi dần cải thiện từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy bệnh cũ tái phát nhưng tôi không động tâm về nó và tiếp tục tu luyện – và sau đó bệnh hoàn toàn biến mất.

Tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm, nhiều ma nạn trong hành trình tu luyện của mình. Nhưng trong tâm tôi có hy vọng rằng tôi sẽ có thể đạt được tiêu chuẩn của một người tu luyện và tu thành trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

Tu luyện trong môi trường làm việc

Công việc của tôi mang tới nhiều cơ hội tu luyện. Tôi có một công việc đòi hỏi khắt khe về kỹ năng và năng lực tại một công ty luật và đó thực sự là thách thức với tôi. Tiêu chuẩn của công ty rất cao và nó đòi hỏi tôi phải làm việc rất nhiều, thường xuyên làm việc vào buổi tối và cuối tuần. Từ khi chúng tôi có thêm con thứ hai, tôi thậm chí khó thu xếp được thời gian để học Pháp và luyện công. Nhưng tôi cần viên dung thời gian tốt hơn và trân quý cơ hội tu luyện trong môi trường làm việc.

Công việc cho tôi nhiều cơ hội tu luyện và tống khứ tâm sợ hãi, chấp trước vào danh và lợi. Khi tôi lo lắng rằng việc làm của mình sẽ không được đón nhận hoặc rất khó để có một tranh luận pháp lý tốt, tôi nhận ra rằng sự lo lắng này của tôi chính là vị tư. Tôi lo lắng những đồng nghiệp của tôi sẽ nghĩ rằng tôi không đủ giỏi giang, không đủ tháo vát, và rằng tôi không đủ tầm để nhận công việc này. Tôi phải tu khứ những chấp trước vào tình này và dành tâm trí vào việc giúp đỡ mọi khách hàng giải quyết vấn đề của họ một cách tốt nhất bằng tất cả nỗ lực của tôi. Tôi nhận ra rằng khi tôi làm việc từ cơ điểm này thay vì lo lắng về danh tiếng hoặc công việc của tôi sẽ được chấp nhận như thế nào, tôi đã có được kết quả tốt hơn, khách hàng và đồng nghiệp vui mừng hơn khi cộng tác với tôi.

Làm việc trong một công ty luật, tôi cũng phải đối mặt với những khảo nghiệm liên quan đến lợi ích mà tôi đã trải qua với những kết quả rất phức tạp. Người trong công ty luật thường đấu đá với nhau về điểm tín dụng cá nhân để tranh giành khách hàng. Nhiều năm trước chồng tôi đã trở thành Trưởng tư vấn cho một công ty lớn nhiều năm trước và anh bắt đầu gửi yêu cầu công việc cho công ty luật của tôi. Tôi rất vui vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ nhận được điểm tín dụng cá nhân vì đã mang lại một khách hàng sinh lợi cho công ty. Nhưng có một Luật sư khác trước đây đã làm một số việc với một Giám đốc Nhân sự tại một công ty con của công ty chồng tôi. Bây giờ, chồng tôi kiểm soát tất cả các công việc Pháp lý cho công ty mẹ và công ty con, vì vậy tôi đã đăng ký công ty mẹ làm khách hàng của mình. Người cộng sự làm việc với công ty con kia gọi cho tôi và đề nghị tôi chia điểm khách hàng với anh ấy. Nhớ lại Chuyển Pháp Luân, tôi nói rằng nếu muốn thì anh có thế lấy đi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn còn nghĩ về nó, nghĩa là chấp trước ấy vẫn còn ở đó.

Năm tiếp theo, tôi nhận được một email từ bộ phận kế toán công ty yêu cầu tôi xác nhận về việc chia điểm khách hàng đó, và đồng nghiệp của tôi đã gửi e-mail cho tôi nói rằng chúng tôi nên thảo luận về việc phân chia này. Khi tôi đi ăn trưa với các đồng nghiệp nữ, họ bắt đầu nói chuyện về việc đồng nghiệp nam đang lấy đi điểm tín dụng từ những mối quan hệ với khách hàng như thế nào. Khi tôi kể về tình huống của tôi cho họ nghe, họ khích lệ tôi nên có một cuộc đối thoại với người đồng nghiệp đó và nên chia điểm với anh ấy. Một trong số họ biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi nhân cơ hội này nói với mọi người về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, và sẽ không tranh giành lợi ích với người khác. Nhưng họ cũng nói với tôi rằng ít nhất tôi cũng nên chú tâm đến việc này vì nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho triển vọng công việc trong tương lai của tôi tại công ty.

Vì thế tôi đã kết nối với người đồng nghiệp kia, tôi bình tĩnh nói sự thật về mối quan hệ với khách hàng và hỏi rằng liệu anh ấy có nghĩ rằng sự phân chia như vậy là công bằng dựa trên mối quan hệ năng nổ hay không. Anh ấy hỏi tôi rằng tôi muốn gì, nhưng tôi nói với anh ấy anh ấy hãy cho tôi biết anh ấy nghĩ như thế nào là công bằng, hoặc chúng tôi sẽ chia đều và sang năm sẽ thảo luận lại. Anh ấy nói rằng, thông thường, anh ấy sẽ chờ thêm một năm nữa, nhưng anh ấy sẽ chia cho tôi 60/40% lợi tức. Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh ấy nhưng vẫn còn nghĩ rằng tôi đã không hoàn toàn vượt qua được khảo nghiệm này.

Những năm sau đó, đến ngày nhận được email báo cáo thường niên, tôi đã không đề nghị có cuộc nói chuyện nào nữa. Tôi biết rằng tôi sẽ được những gì là của tôi, và nếu tôi không có thứ gì đó thì nó không phải là của tôi và tôi cũng không cần phải tranh giành vì nó.

Tôi rất vui mừng rằng có ba đồng nghiệp của tôi đã đi xem Shen Yun. Tôi đã nói với đồng nghiệp của tôi về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại. Một vài người đã đến xem triển lãm nghệ thuật Chân-Thiện-Nhẫn khi triển lãm này đến Cleveland. Mặc dù có đôi khi tôi ôm giữ chấp trước mạnh mẽ vào việc tìm một công việc khác bên ngoài môi trường công ty luật, tôi luôn cố gắng coi nó thật nhẹ. Nếu tôi kiên trì và giảng chân tướng tốt hơn, có lẽ sẽ có nhiều đồng nghiệp hơn có cơ hội xem Shen Yun, hoặc tìm hiểu và có những ý kiến tích cực về Đại Pháp. Tôi cần làm tốt hơn việc giảng chân tướng cho những người đồng nghiệp của mình.

Triển lãm nghệ thuật Chân Thiện Nhẫn

Tôi đã được truyền cảm hứng từ nỗ lực của những học viên ở Columbus trong quá trình triển lãm tranh Chân Thiện Nhẫn và tôi đã có mong muốn đưa những bức họa này về Cleveland để nhiều chúng sinh hơn biết đến vẻ đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại.

Một đồng nghiệp đã kết nối tôi với một người liên lạc nổi tiếng trong cộng đồng nghệ sỹ, người đã kết nối tôi với một nhà điêu khắc lỗi lạc ở Cleveland và người này sở hữu một khu triển lãm. Tôi giảng chân tướng cho nghệ sỹ này và ông rất ủng hộ. Ông đọc Chuyển Pháp Luân và để chúng tôi sử dụng một hội trường nghệ thuật của ông để tổ chức triển lãm nghệ thuật Chân Thiện Nhẫn đầu tiên tại Cleveland.

Tôi chưa bao giờ tổ chức một sự kiện như thế này trước đây, nhưng tôi đã làm hết sức để viên dung mọi việc khi làm việc và thực hiện trách nhiệm trong gia đình. Nhờ sự an bài của Sư phụ và rất nhiều nỗ lực của các học viên ở Cleveland và Columbus, chúng tôi đã tổ chức thành công triển lãm ở Cleveland.

Triển lãm Chân Thiện Nhẫn rất độc đáo. Nó là cơ hội để chúng tôi giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp và cuộc bức hại một cách sâu sắc. Trước khi vào triển lãm, có thể thấy tất cả khách đã xem một bộ phim tài liệu dài 10 phút – Cuộc bức hại Pháp Luân Công. Rất nhiều người đã bị sốc sau khi xem bộ phim và tôi nghĩ nó thật sự giúp họ hiểu các bức vẽ trong hội trường triển lãm.

Khách tham quan đã rất hiếu kỳ về các câu chuyện và ý nghĩa đằng sau mỗi bức tranh. Trong nhiều trường hợp, phần biết của họ đã thức tỉnh và họ cảm nhận được vẻ đẹp, sự uy nghiêm và lý tưởng nghệ thuật cao được truyền tải qua các bức tranh và chất lượng của chúng – vốn không thể so sánh với nghệ thuật hiện đại. Rất nhiều người xem triển lãm không có nhận thức về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc, và rất nhiều người đã kinh sợ trước tội ác đối với các học viên Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì có cơ hội đóng góp cho nỗ lực giảng chân tướng này.

Tôi hy vọng trong tương lai tôi sẽ có thể đóng góp cho nỗ lực triển lãm tranh Chân Thiện Nhẫn, và tham gia nhiều hơn vào quảng bá Shen Yun. Tôi hy vọng nhiều đồng nghiệp của tôi hơn sẽ xem Shen Yun và và triển lãm nghệ thuật trong tương lai. Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi cách tôi nhìn nhận và đánh giá nghệ thuật.

Tu luyện ở nhà

Những năm vừa qua, tôi đã đối mặt với những khảo nghiệm tu luyện vô cùng đau đớn trong hoàn cảnh gia đình. Mối quan hệ giữa tôi và chồng có lẽ đại diện cho những cơ hội tu luyện khó khăn nhất. Anh không luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh tốt bụng và may mắn là anh ủng hộ tôi tu luyện, và trông con mỗi chủ nhật khi tôi đi luyện công tập thể.

Chồng tôi còn là một cái phong vũ biểu cho thấy tôi đã vượt quan khảo nghiệm liên quan tới chồng tôi chưa. Mỗi khi tôi nói gì đó với chồng tôi, dù chỉ mang theo một chút chỉ trích, oán hận, bất mãn, thất vọng hay khó chịu, anh sẽ lập tức để ý nó và sẽ trở nên không vui. Lần nào như vậy, anh ấy cũng là người có lý và luôn luôn biết được mỗi khi tôi có một chút những thứ đó trong khi nói cùng với những chấp trước liên quan. Thông thường, những khảo nghiệm tâm tính với chồng nhắc nhở tôi phải tu khẩu và không nên để lời nói của mình gây mâu thuẫn với người khác. Tôi cũng cần phải làm theo lời Sư phụ là đối xử với chồng tôi, và tất cả chúng sinh bằng từ bi vô lượng.

Không may thay, chồng tôi đã và đang phải chiến đấu với chứng rối loạn ăn uống và chứng trầm cảm trong thời gian dài. Năm 2017, anh tham gia một chương trình chữa trị chứng rối loạn ăn uống, nhưng sau khi kết thúc chương trình, những cải thiện ở anh diễn ra hết sức chậm. Khi chứng rối loạn ăn uống của anh cải thiện thì chứng trầm cảm lại trở nên nghiêm trọng hơn và ngược lại. Tệ hơn nữa, khi chồng tôi đang tham gia chương trình, chúng tôi được biết chứng rối loạn có quan hệ di truyền. Năm 2017, con gái sáu tuổi của chúng tôi được chẩn đoán bị chứng rối loạn ăn uống như chồng tôi. Con gái không chịu ăn hầu hết tất cả món ăn và từ chối ăn. Sau đó con bắt đầu nôn ra hết những gì cháu ăn vào. Con tôi cũng đặc biệt phản kháng tôi, và hành vi rối loạn ăn uống của cháu trở nên trầm trọng hơn khi tôi cố đút cháu ăn. Tôi đã đưa cháu tới nhiều nhà tâm lý học và thậm chí cả một phòng khám chuyên về rối loạn ăn uống ở một bang khác nhưng hành vi của cháu còn trở nên tồi tệ hơn.

Trong khoảng thời gian này, tôi chìm trong khảo nghiệm đau đớn về tình và cảm xúc. Tôi hối hận phải nói tôi đã không xử lý mọi việc tốt, và tôi đã gần như sụp đổ. Tôi vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ công việc và cùng lúc đó tôi đã không theo kịp học Pháp và luyện công. Vào thời điểm đó, có vẻ như những gì tôi làm cho con gái đều không có ích gì đối với tình hình của con cả và hình như còn làm tệ hơn.

Trong giai đoạn này, khi cả chồng và con gái tôi đều chịu khổ nhiều đến thế, và tôi có vẻ như không thể xoay chuyển được tình thế, tôi cần phải khắc ghi lời giảng của Sư phụ về khảo nghiệm về cái tình trong tâm tôi.

Sư phụ giảng,

“…con người tuyệt không thể cải biến cuộc sống của người khác, ngay cả một đời của chư vị thì chư vị cũng không chi phối được chính bản thân chư vị, chư vị lại càng không chi phối được cuộc đời người khác. Bất kể người ta nỗ lực như thế nào, họ cũng chỉ ở trong con đường sinh tồn của chính họ mà bước….” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

“…Chư vị có biết họ có nghiệp lực lớn ngần nào không? Trong cả đời họ thì sẽ phải bước đi như thế nào? Chư vị có thể chi phối được người khác chăng? Không chi phối được.” (Chuyển Pháp Luân Pháp Giải – Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu)

Mặc dù tôi đã nhận thức được Pháp ở bề mặt, tôi vẫn không hành xử theo Pháp và hy vọng tình trạng tâm lý hết sức đau khổ của con gái và chồng tôi sẽ thay đổi. Tôi cũng muốn kiểm soát từng khía cạnh của quá trình hồi phục của họ, mặc dù chồng tôi không thích được quan tâm thái quá, chẳng hạn như anh có ăn đủ không, và mặc dù những người khác trong gia đình có thể chăm sóc sự hồi phục của con gái tốt tốt hơn. Tôi cần phải loại bỏ chấp trước vào cảm giác tội lỗi, muốn kiểm soát, tâm lo sợ, tâm oán hận, sự tiêu cực, tình và cảm xúc con người–tất cả đều đã lộ ra, thông thường xuất hiện cùng lúc.

Tôi cũng bị chôn vùi dưới ‘tình’ và cảm giác tội lỗi đối với tình trạng của con gái và chồng tôi. Vào một thời điểm cách đây không xa, tôi thậm chí nghĩ tôi sẽ không thể tiếp tục tu luyện được nữa. Mọi chuyện với tôi tồi tệ tới mức chồng tôi đã nói tôi mới chính là người cần được chữa trị, và tôi đã gây trở ngại cho quá trình hồi phục của anh ấy, và cha mẹ tôi lo cho tôi còn nhiều hơn lo cho con gái tôi. Anh cũng nói tôi không từ bi, và đối xử không tốt với anh bằng cách phớt lờ anh, tỏ ra lạnh lùng, nóng giận và oán hận, và chỉ tập trung vào những khó khăn của anh do căn bệnh gây ra.

Sau khi học các bài giảng của Sư phụ và đọc nhiều bài chia sẻ của các học viên, tôi ngộ ra tôi đã tập trung thái quá vào thiếu sót của chồng mà không ghi nhận ưu điểm của anh, bao gồm lòng tốt, lòng trung thành, quan tâm tới người khác, ủng hộ tôi tu luyện và cố gắng chịu đựng thống khổ của mình một cách kín đáo.

Tôi đã rất xấu hổ. Sau đó, tôi đọc được một đoạn Pháp Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Tết Nguyên Tiêu năm 2003”, đoạn Pháp đã giải thích mọi chuyện đang xảy ra với tôi và khổ nạn lâu ngày tôi đang đối mặt:

“Chư vị đã coi ‘tình’ này như một quan, vì chư vị không buông nó xuống, nên chư vị cứ mãi phải vượt qua. (mọi người cười) Nhưng tôi không phải là cưỡng chế bảo chư vị buông bỏ hôm nay, tôi là [chỉ] điểm rõ ra, chứ không phải nói là chư vị một lúc là có thể làm được. Lúc tôi bảo chư vị rằng đây là chuyện gì, chư vị cứ học Pháp nhiều vào. Khi chính niệm ngày càng mạnh, lúc chư vị quả thật từ bi với chúng sinh thì sẽ không lại có ‘tình’ tới dằn vặt chư vị nữa, mà tất cả người nhà liên quan tới ‘tình’ sẽ không lại nói chư vị vô tình đối với họ nữa, cũng sẽ không lại phát sinh xung đột về vấn đề cảm tình nữa. Nói tới nói lui thì vẫn là vấn đề bản thân cần đề cao lên.”

“Tôi có thể cảm thụ được trạng thái trong tư tưởng chư vị, rất khổ, quả là khổ, nhưng mà chư vị chờ đợi hàng trăm nghìn năm chẳng phải vì hôm nay sao?! Tương lai chư vị viên mãn không tỷ lệ với một chút những thứ đó mà chư vị chịu đựng hôm nay đâu?!” (“Giảng Pháp tại Tết Nguyên Tiêu năm 2003”)

Tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm và khảo nghiệm càng lúc càng lớn hơn. Tôi nhận ra tôi cần phải tinh tấn hơn, tìm nhiều thời gian học Pháp, phát chính niệm thường xuyên và nỗ lực cứu người, giảng chân tướng nhiều hơn, đồng thời tu bỏ vô số chấp trước. Tôi cần phải quan tâm tới chồng nhiều hơn và giúp đỡ anh như một người bình thường chứ không chỉ là một bệnh nhân và loại bỏ tâm oán hận đã ngăn tôi đối xử ấm áp và từ bi với anh, vốn là tiêu chuẩn của người tu luyện.

Mặc dù tình trạng con gái tôi đã tốt hơn, tôi vẫn cố gắng tu luyện tốt hơn để có thể đối diện với những khổ nạn to lớn khác và xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chư vị nếu có thể trở về, thì khổ nhất cũng là quý nhất; ở trong mê vãng hồi tu dựa vào ngộ tính [chịu] khổ rất nhiều, thì quay về [rất] nhanh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Gần đây, tôi đã cố gắng dùng thời gian rảnh để học Pháp và luyện công. Tôi cần phải sắp xếp thời gian học Pháp tốt hơn và bắt đầu kết hợp với phát chính niệm mỗi ngày.

Tôi hy vọng tôi có thể tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc, phù hợp với tiêu chuẩn của một người tu luyện và một ngày nào đó có thể quay về vị trí nguyên lai của tôi. Con cảm ơn Sư phụ đã cho con cơ hội tiến nhập vào Đại Pháp trân quý này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/23/391533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/19/179960.html

Đăng ngày 21-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share