Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-07-2019] Năm nay tôi 84 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, từ năm 1996. Tôi đã chịu đựng nhiều bệnh tật trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã hồi phục ngay sau khi bước vào tu luyện.

Tôi cảm thấy huyệt “bách hội” xoay chuyển khi Sư phụ làm “quán đỉnh”, và năng lượng rất nhanh chạy qua nó, truyền một luồng nhiệt ấm áp thông thấu toàn thân. Tôi cũng cảm giác được “đại chu thiên” đang tuần hoàn rất mạnh mẽ trong cơ thể của mình.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta tránh hình thức ‘nhất mạch đới bách mạch’ ấy; ngay lập tức yêu cầu trăm mạch đồng thời khai mở, trăm mạch đồng thời vận chuyển”. (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Nó giống như những gì Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Sự xoay chuyển có thể cảm nhận được một cách tuần hoàn ở cả mặt trước và sau lưng. Tôi cũng cảm thấy “mão dậu” chu thiên đang vận chuyển trong cơ thể mình.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi vẫn giảng ‘Pháp luyện người’ phải không? Chư vị [sẽ] phát hiện rằng lúc bình thường thì chu thiên ấy vẫn liên tục tuần hoàn; [lúc] chư vị không luyện, thì khí cơ được gắn ở bên ngoài, tức là một tầng các mạch lớn bên ngoài đang kéo thân thể chư vị luyện theo, đều là tự động. Nó cũng [vận] chuyển ngược lại, [vận] chuyển cả hai chiều xuôi ngược, vào mọi thời khắc đều đang thông mạch cho chư vị”. (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Năng lượng vận chuyển trong mạch của tôi cũng khá mạnh mẽ. Có một lần tôi ngủ chung giường với em gái mình. Em ấy đã nói rằng: “Tại sao em có thể cảm nhận được cơ bắp của chị đang đập trên chân của chị nhỉ?” Tôi bảo với em ấy đó là bởi tôi tu luyện, và là biểu hiện của “Pháp luyện người”. Em tôi nhìn xuống dưới chăn nhưng chân tôi trông vẫn bình thường. Em ấy cảm nhận thấy điều này một lần nữa khi lại gần tôi hơn, và đủ để thuyết phục em ấy tin vào uy lực của Đại Pháp, và khiến em đặt quyết tâm vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Lên tiếng cho Pháp Luân Công khi bị phỉ báng bất công

Tôi đã bị bắt và bị đưa tới trung tâm tẩy não ngay sau khi cuộc bức hại của ĐCSTQ bắt đầu. Địa điểm là tại một nhà khách. Tôi biết rằng đây là khởi đầu một chiến dịch mới của ĐCSTQ bởi tôi đã từng trải qua những điều đó. Trong lịch sử, không một ai là đối tượng của bất kỳ chiến dịch nào của ĐCSTQ lại có thể thoát khỏi nó một cách bình an vô sự. Tuy nhiên, tôi không muốn từ bỏ môn tu luyện tuyệt vời này.

Nhưng không từ bỏ có nghĩa là tôi phải đấu tranh với bộ máy độc ác của ĐCSTQ, và điều này khiến tôi lo lắng. Đầu tiên, tôi tránh việc chỉ trích Pháp Luân Công khi tôi được hỏi tại lớp tẩy não, bằng cách nói với họ rằng tôi đã hồi phục khỏi mọi bệnh tật sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Tại lớp tiếp theo, họ yêu cầu tôi thừa nhận rằng Pháp Luân Công là một môn mê tín. Tôi nói lại với họ: “Vậy đi đến chùa để thắp hương cũng là mê tín phải không? Nhưng các quan chức của Đảng vẫn không ngừng đến chùa. Việc này chỉ bị lên án là mê tín trong cuộc cuộc Cách mạng văn hoá mà thôi”.

Khi tôi suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong trung tâm tẩy não, tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao tôi không thể công khai thừa nhận Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tại sao tôi không thể nói lên sự thật khi Đại Pháp bị bôi nhọ bất công? Tôi có thực sự tín Sư tín Pháp hay không? Tôi tự nhủ rằng điều này không đúng, vì thế tôi cần phải tới lớp tẩy não vào ngày mai để làm rõ quan điểm của mình, và tuyên bố rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời, và tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Lần này tôi đã hạ quyết tâm, bất chấp kết quả ra sao.

Bên cạnh đó, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với tôi còn hơn cả cái chết là gì? Khi xuất ra niệm này, tôi cảm thấy thân thể mình được nâng lên. Gót giày của tôi được nâng lên khỏi mặt đất, chỉ có đầu ngón chân vẫn còn chạm đất. Tôi nhận ra Sư phụ đang khích lệ mình, vì thế sự tự tin của tôi tăng lên. Sự việc này cũng xác thực như những gì Sư phụ giảng:

“Thực ra tôi nói với mọi người, hễ đại chu thiên [khai] thông một cái là cá nhân ấy có thể [bay] lên không trung…” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, khi tôi tới lớp tẩy não, người chịu trách nhiệm ở đó đã không yêu cầu gì từ tôi. Anh ấy nói tôi hãy về nhà, vì lớp tẩy não đã kết thúc rồi.

Chân ngã bất động

Tôi từng đi tới quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Đại Pháp ba lần. Tôi đã bị bắt cả ba lần đó. Mặc dù tôi chưa bao giờ nói tên của mình với cảnh sát, nhưng tôi vẫn được thả.

Tôi đã có ý định dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ Đại Pháp. Suy nghĩ của tôi lúc đó rất đơn giản – nếu cảnh sát bắt đầu nổ súng vào chúng tôi, tôi sẽ là người đầu tiên di chuyển lên tuyến đầu. Trên thực tế, rất nhiều học viên Đại Pháp có cùng suy nghĩ như vậy khi đến quảng trường Thiên An Môn.

Điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn không sợ hãi. Sau khi một học viên khác bị bắt, cô ấy bảo tôi mang cho cô ấy một ít đồ dùng ở nhà và chăm sóc mẹ giúp cô ấy. Nỗi lo sợ của tôi bắt đầu nổi lên bề mặt. Mặc dù tôi đã xoay sở để mang các vật dụng vào trại giam cho cô ấy, sau đó tôi cảm thấy nỗi sợ trong hình dạng một loại vật chất ép từ trên đỉnh đầu xuống. Tôi đã cảm thấy khá hơn khi loại bỏ vật chất này và bình tĩnh hơn nhiều khi tới đó lần tiếp theo.

Khi giao tiếp với các đảng viên ĐCSTQ, tôi nhận thấy một phần sâu thẳm trong tâm mình bất động. Đó là niềm tin kiên định của tôi vào Đại Pháp. Phần đó trong tôi, phần “chân ngã” đó, vững vàng như bàn thạch. Cuộc bức hại và sự hạch sách của ĐCSTQ chỉ có thể xáo trộn được lớp bụi phủ bên ngoài tấm đá, chứ không bao giờ có thể khuấy động được tảng đá dù là nhỏ nhất. Tôi xem lớp bụi đó là toàn bộ quan niệm hậu thiên được dưỡng thành trong suốt cuộc đời mình. Mặt khác, tảng đá đại diện cho bản chất tiên thiên thuần khiết nhất của tôi. Nó trở nên thanh tỉnh ngay khi được chạm đến, và lấp đầy tâm trí tôi bằng chính niệm. Nỗi sợ chỉ giống như những đám bụi bị khuấy động, có nghĩa rằng đây là cơ hội để tôi thanh lý chúng.

Tôi bị cảnh sát bắt sau khi một học viên từ huyện khác khai ra tên tôi sau khi cô ấy bị bắt giữ. Họ muốn biết nơi tôi đã lấy những tài liệu về Đại Pháp của tôi. Tôi nói với họ rằng: “Trong một huyện nhỏ xíu này mọi thông tin đều bị chặn, vì thế anh không được tiếp cận với những tin tức chân thực. Đó là lý do tôi phân phát những cuốn tài liệu nhỏ này. Tôi sẽ nói cho anh biết nơi tôi lấy chúng. Tại thủ phủ tỉnh của chúng ta, tài liệu này có ở khắp mọi nơi, trong hành lang các toà nhà, bên rìa cửa sổ, trong giỏ xe đạp… Chúng có mặt ở khắp nơi, và khi một cơn gió thổi qua, anh có thể nắm lấy chúng”.

Một nhân viên an ninh khác đã hứa sẽ thả tôi nếu tôi nói với họ thông tin của các học viên khác. Tôi nói: “Anh đang yêu cầu tôi phản bội lại các đồng tu của mình sao? Không đời nào!”

Cảnh sát trưởng đã cố gắng đe doạ tôi bằng cách đưa tôi vào một căn phòng được vây quanh bởi các nhân viên cảnh sát và người thân của tôi. Căn phòng yên lặng một cách kỳ quái. Cảnh sát trưởng phá vỡ sự im lặng: “Có một số Đảng viên lớn tuổi, mặc dù họ là Đảng viên, nhưng họ đã không tuân theo các quy tắc của Đảng và khăng khăng luyện tập Pháp Luân Công”. Tôi nhanh chóng ngăn anh ta lại: “Tập Pháp Luân Công có gì là sai? Pháp Luân Công dựa trên nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, và dạy chúng ta trở thành một người có đạo đức ngay thẳng. Giang Trạch Dân đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công, chính ông ta đã làm sai. Anh có nghĩ rằng ĐCSTQ luôn luôn đúng không? Chiến dịch “phản cánh hữu” có đúng không? Và còn cả cuộc Cách mạng văn hoá nữa thì sao?” Nhận thấy rằng mình không thể thuyết phục bất cứ ai, anh ta đã rời khỏi phòng.

Tôi tiếp tục tuyệt thực sau khi bị đưa lại vào trại giam. Một nữ cảnh sát phụ trách phòng giam nói với tôi: “Tôi nghe nói rằng nếu cô không ăn uống gì thì họ sẽ tống cô vào nơi giam giữ các tội phạm. Những người ở đó không quan tâm cô sống chết ra sao hoặc bất cứ điều gì liên quan tới lai lịch của cô”. Tôi nói với cô ấy: “Thân xác này của tôi không phải là vấn đề gì lớn. Con cháu tôi đều đã trưởng thành rồi. Tôi không sợ chết. Nhưng cô sẽ đối mặt như thế nào trước cái chết của tôi? Sát sinh là một tội lỗi không thể tha thứ. Cô không biết rằng tất cả những ai tham gia vào cuộc bức hại này sẽ bị đọa xuống địa ngục sao?”

Tôi đã được thả ra vài ngày sau đó.

Tìm ra và loại bỏ các chấp trước

Tôi thường tự hỏi bản thân: “Tôi có thực sự tín Sư tín Pháp không? Để đạt được tín tâm như vậy tôi cần phải làm theo chính xác những gì Sư phụ dạy”. Tôi cảm thấy mình là một người quá cứng cỏi và tự cho mình là trung tâm. Bởi vậy tôi thường tự hỏi liệu tôi làm như vậy để được công nhận hay đó chính là hệ quả của tự tâm sinh ma. Đây là những vấn đề mà tôi rất quan tâm, vì thế tôi thường tự nhắc nhở mình cần phải khiêm tốn hơn, và không hoan hỷ về những thành tích của bản thân mình.

Tôi có một vài thể ngộ cá nhân liên quan tới việc hướng nội. Mỗi khi tôi nhận ra mình có chấp trước nào đó, tôi có thể cảm nhận được nó nằm trên một phần cơ thể mình. Điều đó có nghĩa là, các chấp trước của chúng ta chính là vật chất đối ứng ở không gian khác. Tôi nhận thấy việc phát chính niệm trực tiếp hướng đến phần cơ thể đó của mình khá hiệu quả trong việc thanh lý những chấp trước liên quan. Chẳng hạn, nếu tôi hơi có suy nghĩ tiêu cực đối với những điều tốt của người khác, ngay lập tức tôi biết rằng đó là tâm tật đố, và trạng thái cảm xúc này có thể nằm ở một vị trí cụ thể xung quanh tim tôi. Vì thế tôi có thể nhắm vào điểm này để loại bỏ chấp trước. Đôi khi chấp trước cũng có thể xuất hiện ở một vị trí cụ thể trong não.

Áp lực trên đầu

Một học viên đã hỏi Sư phụ rằng tại sao họ lại cảm thấy đầu nặng khi luyện công.

Sư phụ giảng:

“Đầu nặng không nhất định là chuyện xấu. Tu xuất ra công trụ rồi cũng có trọng lượng, cũng có cảm giác. Nếu trên đó xuất ra một quả cầu ánh sáng lớn thì nó cũng áp chư vị, trên đó nếu ngồi toạ một vị Phật thì còn áp chư vị hơn nữa. Đừng quản rằng trên đó có những gì, mà luyện công đều như vậy, đều là ‘hảo sự’“. (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994], Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Tôi đã trải nghiệm qua cảm giác này. Trên thực tế tôi đã cảm thấy sức nặng đè lên tôi trong khi luyện các bài công pháp suốt 20 năm qua. Đôi lúc cảm giác này không thể chịu đựng nổi. Sau khi ôm bão luân, tôi phải nghỉ ngơi một chút trước khi hoàn thành các bài tập còn lại. Khi thiền định, tôi hiếm khi nâng cánh tay lên để thực hiện gia trì thần thông. Tôi đã phải nằm xuống sau khi thiền định do áp lực tác động lên tôi từ trên xuống. Tôi phải mất hai tiếng rưỡi để hoàn thành các bài tập trong khi chúng thường chỉ kéo dài hai tiếng. Lưng tôi bị còng xuống khi tôi đi bộ. Tôi phải cố giữ thẳng lưng và nâng ngực lên khi ngồi trên ghế sofa. Tôi liên tục cảm thấy một năng lượng lớn mạnh nhưng rất tốt ở trên lưng thẩm thấu qua và đè từ trên xuống.

Trạng thái này cứ lặp đi lặp lại mà không có dấu hiệu giảm bớt. Tôi đã phải kéo lê chân để đi giảng chân tướng cho mọi người khi trạng thái này đến. Đôi lúc tôi thực sự không muốn ra ngoài, nhưng tôi hiểu rằng nếu ngày hôm đó tôi không đi, thì sẽ càng khó đi vào ngày hôm sau, chưa kể tới khoảng thời gian quý báu mà tôi đã mất đi trong một ngày.

Tồn tại vì chúng sinh và Đại Pháp

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (Lời chúc, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Mỗi khi tôi suy nghĩ về điều này – rằng tôi chính là hy vọng của con người thế gian và rằng tôi không còn tồn tại chỉ vì bản thân mình mà vì chúng sinh và Đại Pháp – tôi biết rằng tôi không được lười biếng, và cần phải đi ra ngoài. Tôi chưa từng để lỡ mất một ngày nào, mặc dù đôi khi tôi cảm thấy việc đi lại thật khó khăn. Tôi vẫn đi ra ngoài mỗi ngày từ 9 giờ sáng cho tới khoảng 1-2 giờ chiều. Tôi thường nằm xuống nghỉ ngơi một chút khi trở về nhà và trước khi bắt đầu học Pháp.

Năng lượng bên trong tôi khá mạnh mẽ. Tôi không cảm thấy lạnh vào mùa đông và không bao giờ cảm thấy quá nóng vào mùa hè. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy thân thể mình nóng lên cả bên trong lẫn bên ngoài, nhưng đó không phải là một loại nhiệt do thời tiết nóng, bởi bạn không thể làm mát bằng cách nhai một viên đá. Chẳng hạn, chúng tôi trải qua rất nhiều ngày nắng nóng 40 độ vào mùa hè, nhưng tôi không bị đổ mồ hôi quá nhiều, và cổ họng tôi chưa lúc nào cảm thấy khô hoặc rát khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Cái nóng của mùa hè không thể ngăn được tôi rời khỏi nhà.

Tôi sống độc lập và không phụ thuộc vào hai con trai của mình, mặc dù chúng đều là những người có công việc cấp bậc cao. Tôi mua một chiếc xe ô tô và để nó ở nhà con gái mình. Tôi sử dụng nó để vận chuyển tài liệu Đại Pháp.

Tôi sống rất đơn giản. Tôi ăn một nồi cháo trong vài ngày, và chúng chưa khi nào bị chua. Một bát cháo được hâm nóng lại là một bữa ăn thông thường của tôi.

Đôi lúc thật khó để rời khỏi nhà vào buổi sáng, nhưng tôi luôn tận hưởng niềm vui của việc mang về nhà một danh sách tên của những người thoái Đảng. Tôi nghỉ ngơi một lát trước khi học Pháp.

Ưu đàm Bà la hoa đã nở quanh sân và nhà tôi, với những chùm hoa ở khắp mọi nơi. Nho trong sân nhà tôi mọc sum suê mặc dù không được chăm sóc, dây leo của chúng nặng trĩu quả. Một vài cây mướp tôi trồng cũng đã dài 1.2 mét, và hầu hết mọi người đều không thể tin được khi nhìn thấy chúng. Một số học viên có thiên mục mở đã nói với tôi rằng họ luôn nhìn thấy một vị Đại Phật ngồi ở trong nhà tôi.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/7/8/389476.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/17/178934.html

Đăng ngày 20-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share