Bài viết của một tiểu đệ tử

[MINH HUỆ 19-05-2019] Con là một đệ tử Đại Pháp bảy tuổi. Con sinh ra trong gia đình có nhiều người nhà tu luyện, nên con biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tuy nhiên, mãi đến khi lên năm, con mới bắt đầu tu luyện. Năm đó, gia đình con quyết định chuyển sang sống ở Hoa Kỳ. Gia đình con thường nói với con rằng các tiểu đệ tử Đại Pháp cũng phải hoàn thành thệ ước làm tốt ba việc. Mẹ thường hỏi con: “Sư phụ bảo chúng ta làm ba việc. Đó là những việc gì vậy?” Con sẽ trả lời: “Học Pháp và luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng cứu người.”

Con muốn kể về những gì con đã làm để thực hiện ba việc trong quá trình tu luyện.

Học Pháp và luyện công

Khi chuyển đến Hoa Kỳ, con chỉ mới năm tuổi và tiếng Trung của con còn chưa tốt. Ban đầu, tiếng Anh của con cũng không tốt, nhưng sau một thời gian, tiếng Anh đã khá lên nhiều. Tuy vậy, con vẫn không biết đọc và viết tiếng Trung. Hai chị của con đều là tiểu đệ tử Đại Pháp, các chị hay cười con. Một chị nói: “Hồi bằng tuổi em, chị đã biết đọc sách Chuyển Pháp Luân dù chưa đi học tiểu học.” Chị còn lại nói: “Chị có thể đọc thuộc 72 bài thơ Hồng Ngâm khi mới lên ba và đọc thuộc Hồng Ngâm II trước khi chị vào tiểu học.” Khi nghe các chị nói, con thật sự rất muốn giỏi tiếng Trung thật nhanh. Trước đây, con có thể đọc thuộc lòng Luận Ngữ trong sách Chuyển Pháp Luân, bộ Hồng Ngâm và một số bài trong Hồng Ngâm II. Mùa hè năm ngoái, mẹ đã tìm một cô giáo giỏi dạy tiếng Trung cho con; cô giáo còn dạy cho chúng con nhiều câu chuyện truyền thống và cách đọc sách Chuyển Pháp Luân tiếng Trung.

Bây giờ, con có thể viết nhiều chữ tiếng Trung và theo kịp mọi người trong nhóm học Pháp ở nhà. Tuy vậy, tốc độ đọc của con còn rất chậm, con chỉ có thể chỉ vào từng chữ và đọc thầm thay vì đọc to lên.

Lúc nhỏ hơn, con luôn cần có người lớn kèm cho luyện công. Giờ con bảy tuổi, con đã có thể tự mình luyện công. Mẹ mở nhạc luyện công và con có thể tự luyện các bài công pháp. Vì con phải làm bài tập về nhà và luyện đàn piano vào các ngày trong tuần nên con không luyện công hàng ngày được. Còn vào cuối tuần, luyện công là việc con phải làm. Đôi khi con đi cùng bà đến luyện công ở Khu phố Tàu. Nhiều người chụp ảnh con lúc con luyện công ở đó. Một lần, có một cậu bé phương Tây bắt chước các động tác luyện công của con. Khi ngồi đả tọa, con có thể ngồi ở tư thế liên hoa và nhập tĩnh trong một giờ đồng hồ. Vì con cảm thấy như đang ngồi trong một bông hoa sen nên con rất thích ngồi đả tọa.

Giữ vững tâm tính

Con đang học lớp hai, các bạn cùng lớp con đều là người phương Tây. Hồi con học lớp một, có một bạn nữ cùng lớp, lớn hơn con một tuổi, thường đi theo con. Đôi khi, bạn ấy bắt nạt con bằng cách giẫm lên vở bài tập của con. Một lần, bạn còn giẫm lên chân con. Nếu con lấy đồ chơi trong cặp ra, bạn sẽ giật lấy và nói là của bạn ấy. Ngày nào bạn cũng nghĩ cách bắt nạt con và thường làm con khóc. Cô giáo thấy con hay khóc, bèn nói với mẹ con là con không vui ở trường. Thực ra là vì con rất sợ bạn nữ kia.

Con biết con là tiểu đệ tử Đại Pháp, mà Sư phụ giảng:

“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Người đại căn khí, Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Do vậy, con chỉ khóc thầm mà không nói với cô giáo hay mẹ. Tuy nhiên, sau đó chị con đã phát hiện ra rồi đi tìm cô giáo lớp con để giúp con chuyển lớp. Mẹ bảo con: “Mọi chuyện người tu luyện gặp đều là hảo sự. Sư phụ đang khảo nghiệm con.” Dì con đã cho con đọc đoạn Pháp của Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Con nghĩ con chưa đạt được yêu cầu của Nhẫn khi khóc thầm, nên con hy vọng lần tới, con sẽ không khóc mà học cách Nhẫn.

Năm nay, ngay ngày đầu tiên đi học, bạn nữ kia mang cốc của con tới nhà ăn vào giờ ăn trưa, mở nắp và nghịch cái ống hút, làm nó bị bẩn. Con nói với bạn ấy: “Tay của bạn rất bẩn và bạn đã làm bẩn ống hút.” Bạn ấy cười và trả cái cốc cho con. Trong lúc ăn trưa, con nghĩ: “Mình không sợ bẩn và mình là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Kể cả có uống vào, mình cũng không chết.” Do vậy, con dùng cái ống hút bẩn đó để uống nước. Lần này, con không khóc, và con cũng không kể cho cô giáo hay mẹ.

Điều kỳ lạ là, từ khi lên lớp hai, bạn nữ đó không bắt nạt con nữa. Bạn lại đi theo, mỉm cười với con hàng ngày và trở thành bạn thân của con. Bạn ấy còn giới thiệu con với hai anh và bà của bạn nữa. Con giới thiệu với bạn ấy về Shen Yun và khuyên bạn nên đi xem cùng gia đình.

Giảng chân tướng

Giáng sinh năm ngoái, con tặng mỗi bạn trong lớp một món quà gồm một cục tẩy nhỏ, một món đồ chơi và cuốn giới thiệu Shen Yun. Mẹ đã tặng cô giáo một cuốn lịch Shen Yun và cô treo nó ở lớp. Đôi khi, cô cho chúng con xem video trên lớp và thường xuất hiện quảng cáo Shen Yun. Khi quảng cáo xuất hiện, cô giáo sẽ nói: “Hãy nhìn này các em! Những bộ trang phục thật tuyệt đẹp!” Mỗi lần như vậy, cả lớp bắt chước đọc theo cụm từ được nhắc đến trong quảng cáo và cùng nhau nói “SHEN YUN!”. Việc này diễn ra thường xuyên ở lớp con.

Sau khi khai giảng, con đã giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho một bạn học ngồi sau con và tặng bạn ấy một cuốn giới thiệu. Đọc xong, bạn ấy đã hiểu ra sự thật và nói với con: “Tớ rất buồn vì điều như thế đã xảy ra. Tớ thật may mắn. May là tớ không đến Trung Quốc.”

Vào kỳ nghỉ xuân năm ngoái, cả gia đình con lái xe tới San Diego. Chúng con nghỉ tại một khách sạn có bể bơi suối nước nóng. Vì thích bơi nên ngày nào con cũng ra đó. Lúc đó, Shen Yun đang có biểu diễn ở miền Nam California nên chúng con thấy biển quảng cáo Shen Yun khắp nơi. Ở bể bơi, con gặp một số người lớn và trẻ em phương Tây. Mỗi khi thấy họ, một giọng nói trong đầu bảo con: “Hãy nói với họ về Shen Yun. Họ đã lái xe từ rất xa tới đây, đừng bỏ lỡ cơ hội.” Vậy nên, con nhắc mẹ con nói với họ về Shen Yun. Tuy nhiên, mẹ nói rằng tiếng Anh của mẹ không tốt và mẹ không biết cách để nói chuyện với họ. Do vậy, con tự mình nói với họ bằng tiếng Anh. Trong ba ngày liền, mỗi khi gặp ai ở bể bơi, con đều nói chuyện với họ. Con đã nói với năm, sáu gia đình và họ đều nói muốn đi xem Shen Yun.

Mùa hè năm ngoái, gia đình con chuyển nhà. Vào ngày đầu chuyển đến, con mang một tờ giới thiệu Shen Yun sang nhà hàng xóm và giới thiệu Shen Yun cho ông ấy. Con biết tiếng Anh của mẹ và dì đều không tốt bằng con, nên con đã chủ động nói chuyện với những người hàng xóm phương Tây khi gặp họ.

Mỗi khi có khách từ Trung Quốc đến chơi, con luôn nhắc mẹ khuyên họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Ước nguyện năm mới

Ước nguyện năm nay của con là học tốt tiếng Trung, học được nhiều từ tiếng Trung hơn và có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng gia đình. Con bắt đầu học múa cổ điển Trung Quốc khi năm tuổi. Con hy vọng sẽ nhanh cao hơn và có thể theo các chị đi cứu người thông qua múa Shen Yun trên sân khấu. Đôi khi, con được gặp Sư phụ trong những giấc mơ. Vậy nên, con phải tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về nhà.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Con xin cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/19/387527.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/29/179100.html

Đăng ngày 24-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share