Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 23-07-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi tốt nghiệp Học viện Sân khấu Thượng Hải năm 2013 với bằng Cử nhân nghệ thuật biểu diễn. Tôi di cư từ Trung Quốc đến Canada vào năm 2017 và sau đó gia nhập công ty sản xuất phim Thế kỷ mới.

Tôi đã nhanh chóng bắt tay vào việc diễn xuất và sản xuất nhiều dự án tại Hãng phim. Đây là lần đầu tiên tôi góp phần vào một hạng mục giảng chân tướng, nên tôi rất hứng thú. Thời gian trôi qua, tôi dần yên vị vào vai trò của mình ở xưởng phim và học cách phối hợp với mọi người nhằm hoàn tất công việc và làm chúng thật tốt. Suốt hai năm qua, tôi đã làm việc với sáu bộ phim, từ Điều Ước đến Thi tài diễn xuất, đến Chúc mừng năm mới, và gần đây nhất là Trở về nhà. Tôi đã làm việc cật lực và các phản hồi từ khán giả và truyền thông là hầu như tích cực. Mỗi bộ phim là đánh dấu sự trưởng thành và tu luyện của tôi trong suốt quãng thời gian đặc biệt này.

Hóa thân vào vai diễn

Mỗi khi xem lại đoạn ghi hình cảnh tôi diễn xuất, tôi đều cảm thấy bản thân chỉ đơn thuần là diễn thôi chứ chưa hoàn toàn nhập vai vào nhân vật. Tuy nhiên, mỗi khi tôi xem phim Chúc mừng năm mới, tôi không thể cầm được nước mắt bởi mẹ tôi đã bị bỏ tù do tín ngưỡng của bà trong thời gian quay bộ phim này. Có một cảnh phim là người cai tù đã giúp Trầm Ngọc, nhân vật chính đang bị cầm tù, tự làm một đoạn phim chúc mừng bố cô ấy ở nhà. Cảnh này khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi đến thăm mẹ ở trại giam.

Tôi nhớ đến căn phòng đợi nhỏ với những hàng ghế và một cái TV đặt giữa phòng. Trên màn hình TV, có thể nhìn thấy từng phòng khách thăm thân nhân qua một chiếc camera an ninh. Tôi nhìn màn hình khi mẹ tôi bước vào phòng và thấy quần áo mà tôi mang đến và để lại cho bà. Bà liền ngó lên camera an ninh và đưa tay vẽ kí hiệu. Dù tôi không thể nghe bà đang nói gì, nhưng tôi hiểu bà bảo tôi đừng lo lắng.

Trải nghiệm này in hằn vào tâm trí và giúp tôi diễn tốt vai Trầm Ngọc trong Chúc mừng năm mới. Tôi cảm thấy nhân vật Trầm Ngọc là tôi và tôi là cô ấy. Mỗi lời thoại của cô là đang kể lại câu chuyện của tôi và đi thẳng vào tâm hồn tôi. Mẹ tôi từng cho tôi xem các video của Thiên Quốc Nhạc Đoàn tham gia diễu hành ở ngoại quốc mỗi khi tôi phải đối mặt với khảo nghiệm dường như không thể vượt qua nổi. Thiên Quốc Nhạc Đoàn diễu hành vui tươi và biểu diễn tuyệt vời luôn làm tôi xúc động đến bật khóc. Hết lần này đến lần khác, tôi được hồi phục lại chính niệm, tăng thêm lòng can đảm và sức mạnh của tôi để đối mặt với các chướng ngại.

Giờ đây, tôi sống ở một đất nước tự do và tôi thật may mắn khi có cơ hội chứng thực Đại Pháp và giảng chân tướng qua những việc mình làm. Tôi hy vọng rằng sự đóng góp nhỏ bé của tôi, sự chăm chỉ và hy sinh của mọi người ở Hãng phim sẽ khích lệ các đồng tu ở Trung Quốc và khắp nơi trên thế giới.

Trạng thái tu luyện phản ánh qua diễn xuất

Ở bộ phim Trở về nhà, lần đầu tiên tôi đóng vai một học viên Đại Pháp – tôi hẳn nhiên là rất phấn khích. Tuy nhiên, khi chúng tôi bắt đầu quay, tôi nhanh chóng nhận ra rằng nó không hề dễ như tôi nghĩ. Dù tôi có cố đến đâu, đạo diễn vẫn cứ hô “Cắt!” Rồi anh ấy chỉ ra hết lần này đến lần khác rằng biểu cảm của tôi không đạt, diễn xuất thì khô cứng, và tôi diễn không thuyết phục được ai về sự từ bi của học viên Đại Pháp.

Tôi thử và thử và thử nhưng vẫn không đạt. Tôi tự hỏi bản thân: “Tôi phải diễn sao đây?” Tôi cố nghĩ ra cử chỉ mà có thể biểu đạt được sự hòa ái và từ bi. Thật khó để diễn vai một học viên Đại Pháp. Nhưng, khó là khó ở chỗ nào?

Khi mẹ tôi bị bắt, các học viên địa phương tìm tôi, động viên và đi theo tôi đến đồn cảnh sát để kiến nghị thả bà ra. Các học viên chia sẻ thể ngộ với tôi trước đó và nhắc tôi rằng dù là chúng tôi đang kiến nghị yêu cầu thả mẹ tôi ra, nhưng mục đích chính là giảng chân tướng cho mọi người mà chúng tôi gặp được. Chúng tôi cần xả bỏ tự tư và cứu họ.

Nói dễ hơn làm. Tôi chỉ vừa mới tu luyện Đại Pháp, và lúc đó là một thách thức lớn vô cùng. Làm sao tôi có thể buông bỏ được chấp trước vào tình với mẹ, bỏ qua nỗi sợ hãi, và thực sự cảm thông với cảnh sát? Làm thế nào tôi có thể giảng chân tướng cho họ từ góc độ của họ để cứu độ họ đây?

Điều đó vượt xa tầng thứ của tôi, và tôi thì không hiểu tại sao phải làm vậy. Tôi chìm trong mọi cảm xúc, chỉ có thể nghĩ về bản thân và gia đình mình. Tôi cảm thấy sai trái và đau khổ. Tôi không thể dằn cảm xúc của mình xuống. Tôi phải làm sao đây?

Tôi đột nhiên nhớ đến các bài chia sẻ mà tôi đã đọc trên trang web Minh Huệ – khi bị bức hại, các học viên đã không màng đến sự an toàn của bản thân và chỉ quan tâm đến cứu người, do vậy điều này đã khiến cảnh sát cảm động và cuối cùng cứu được họ.

Tôi tự nhủ: “Tôi sẽ giả vờ đóng vai một học viên Pháp Luân Đại Pháp, không màng đến an toàn của bản thân mà chỉ quan tâm đến việc cứu người”. Tôi viết kịch bản cho nhân vật của tôi trong mọi tình huống mà tôi có thể nghĩ đến. Tôi cẩn thận viết ra từng lời thoại của tôi với cảnh sát ở mỗi tình huống và vạch ra hướng trả lời cho mỗi câu hỏi với tiêu chí tối cao là cứu độ họ.

Tôi đến đồn cảnh sát một cách tự tin vào ngày hôm sau, nhưng chuyện không như kế hoạch. Chỉ trong mười phút, tôi cảm thấy bị đánh bại khi đối mặt với những viên cảnh sát vi phạm pháp luật một cách vô lý. Tôi đã tức giận và cảm thấy bất lực. Dù là tôi đã cùng đường, tôi vẫn tự nhủ rằng cần phải bình tĩnh và luôn từ bi. Tôi cố gắng mỉm cười như nỗ lực cuối cùng để thuyết phục họ. Hành động và biểu cảm của tôi trái ngược nhau, và hậu quả là chúng tôi đã không đạt được mục đích giảng chân tướng một cách hiệu quả.

Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ”. (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nhận ra lòng vị tha và sự từ bi tối hậu đối với người khác là giác ngộ của người đó về Pháp trong suốt quá trình tu luyện lâu dài và khó nhọc, và đó là biểu hiện của trạng thái lẫn trí huệ thăng hoa lên cao tầng. Một giáo sư ở trường dạy tôi khi tôi đóng một vai diễn nào đó, việc đầu tiên là tôi cần hiểu anh ta, gần gũi với anh ta, để hiểu rõ anh ta, và trở nên chính là anh ta. Một bộ phim giảng chân tướng được học viên Đại Pháp làm thì phải khác so với phim người thường làm, và nhân vật do học viên đảm nhận thì phải thật sự khác với các nhân vật trong phim người thường. Bởi ý nghĩa của bộ phim lẫn thông điệp sâu xa của nhân vật trong phim là đến từ Pháp.

Là một diễn viên, để làm tốt công việc diễn xuất, tôi cần phải đạt tới cảnh giới của nhân vật và trở thành chính bản thân cô ấy. Chỉ khi tôi thăng tiến trong tu luyện, quy chính lại các ý niệm, cảm xúc, quan niệm người thường, thói hư tật xấu, và các hành động hình thành từ môi trường xã hội người thường, thực sự thanh lọc bản thể, và trở nên lý trí, thì tôi sẽ có được sự thuần khiết và từ bi của một học viên Đại Pháp chân chính.

Khi tôi có thể thực sự hiểu và đạt tới cảnh giới đó, thậm chí tôi không cần phải chú trọng quá nhiều đến diễn xuất; khi tôi đứng đó, mọi ngôn từ và cử chỉ của tôi sẽ trở nên hòa ái và từ bi. Điều này không thể đạt được bằng kỹ thuật khéo léo, kỹ năng diễn xuất tốt, hoặc do một nhóm làm phim hay diễn viên chuyên nghiệp, bởi vì đây là tu luyện. Đây là kết quả của sự thăng tiến trong cảnh giới tư tưởng của người đó.

Khi bộ phim “Trở về nhà” được công chiếu, nhiều khán giả viết cho chúng tôi rằng họ có thể cảm nhận được, dường như các diễn viên không phải là diễn, mà họ đang bộc lộ những điều họ muốn nói từ sâu thẳm trái tim mình. Tôi cảm thấy khả năng diễn xuất của tôi chỉ ở mức trung bình – chỉ khi tôi được tịnh hóa trong tu luyện thì năng lượng của Đại Pháp mới thấm nhuần qua bộ phim và các nhân vật mới có thể chạm tới trái tim của khán giả. Cái mà chạm đến được khán giả chính là năng lượng của Đại Pháp thông qua các bộ phim và các nhân vật trong phim.

Đảng Cộng sản bức hại vị hôn phu của tôi

Khi mà Hãng phim Thế kỷ mới cho ra mắt hết phim này đến phim khác, chúng tôi được khen ngợi, hoan nghênh, và trao thưởng từ khán giả, ngành công nghiệp điện ảnh và các phương tiện truyền thông danh tiếng. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng chú ý đến chúng tôi.

Trong khi mẹ tôi bị giam giữ, bà bị đe dọa và phải chịu áp lực từ các quan chức của Phòng 610 nhằm thuyết phục tôi từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình với các bộ phim giảng chân tướng. Bà bị theo dõi khi được thả ra, và bị chặn tiền lương hưu. Cuối cùng bà quyết định rời khỏi quê nhà.

Vị hôn phu của tôi cũng bị ảnh hưởng. Mặc dù anh ấy biết Đại Pháp là tốt và rất ủng hộ tôi, nhưng anh ấy vẫn chưa tu luyện. Khi tôi rời khỏi Trung Quốc hai năm trước, anh ấy vẫn sống và làm việc ở đó cho đến khi anh đến thăm tôi lần gần đây nhất. Vào đầu năm nay, anh ấy đã dành vài tuần nghỉ phép đến thăm tôi, và như kế hoạch, anh ấy trở về Trung Quốc sau kỳ nghỉ.

Sau ngày anh ấy rời đi, khoảng 1 giờ sáng ở Toronto, khi mà chúng tôi đang hoàn tất mọi việc và chuẩn bị về nhà, thì tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy rằng đặc vụ an ninh vùng đã gọi cho anh và muốn gặp mặt anh để nói chuyện. Dù anh ấy đã từ chối, nhưng họ vẫn cứ gọi điện cho anh mãi.

Sau việc mẹ bị bắt giữ, tôi biết chính xác đặc vụ này muốn gì qua việc muốn nói chuyện với anh. Tôi cảm thấy không khí quanh mình dường như đóng băng lại. Các học viên ở xưởng phim khuyên tôi đừng để anh ấy đến gặp họ và tìm cách đưa anh ấy ra khỏi Trung Quốc càng sớm càng tốt. Sau khi tôi quyết định, các học viên đã giúp tôi tìm chuyến bay sớm nhất từ Trung Quốc đến Toronto. Trong khi đó, tôi cố giữ liên lạc với anh để bảo đảm anh đang an toàn.

Sau đó, tôi nhận ra rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đặc vụ đã thu thập được mọi thông tin cá nhân lẫn việc làm của anh. Họ biết anh đã mua vé tàu để trở về nhà tối hôm đó và yêu cầu gặp anh ngay tối hôm đó. Anh đã từ chối, nhưng đặc vụ đã tìm gặp người quản lý của anh và gọi điện cho anh từ văn phòng của ông ta. Nhận thấy kế hoạch của mình đã bại lộ, đặc vụ bèn gọi di động cho anh và hỏi: “Anh đang ở đâu? Chúng tôi sẽ đến gặp anh ngay”.

Hôn phu của tôi trả lời: “Tôi đang ở chỗ người bạn và tôi không rõ địa chỉ ở đâu”. Sau đó, anh đã vô cùng sợ hãi khi phát hiện ra cuộc điện thoại đó sẽ khiến đặc vụ định vị được nơi anh đang ở. Các bạn và đồng nghiệp của anh đều gọi điện cho anh và hỏi anh đang ở đâu. Họ nói rằng các đặc vụ đang tìm kiếm anh.

Anh lo sợ và biết các đặc vụ đang tìm mọi cách bắt anh ngày hôm đó. Tôi nhắn tin và nói anh cần rời khỏi Trung Quốc ngay lập tức và tôi đã mua vé máy bay cho anh rồi. Tôi bảo anh đừng chần chừ nữa. Anh đồng ý và quay lại nơi ở để thu gom đồ đạc ngay lập tức. Tôi gửi anh thông tin chuyến bay, và tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh là: “Anh đang trên đường đến”. Sau đó, tôi không thể liên hệ được với anh nữa.

Các học viên và tôi bắt đầu phát chính niệm liên tục. Tuy nhiên, tôi vẫn không biết được tin tức gì từ anh hàng giờ sau đó. Chờ đợi dài vô tận, và rồi tôi hoảng loạn. Tôi tưởng tượng điều tồi tệ nhất sẽ đến với anh – có khi nào anh bị đặc vụ bắt đi ngay sau đó chăng? Họ đã làm gì anh ấy rồi? Liệu anh ấy có thể chịu được áp lực không?

Từ khi tôi đến Canada, anh đã hiểu rõ hơn Đại Pháp là gì. Tuy nhiên, tà ác không muốn để anh như vậy và cố quét sạch sự trong sáng và tốt đẹp trong anh. Tôi nhận thấy rõ ĐCSTQ tà ác như thế nào và cảm thấy căm thù chế độ này. Chúng quấy rối gia đình tôi, bức hại mẹ tôi, và giờ đây, chúng còn không để hôn phu của tôi được yên. Bất lực, yếu đuối, oán giận, thù hận và các tư tưởng tiêu cực khác đè nặng lên làm tôi đau đớn vô cùng. Tôi cảm thấy kiệt sức và cứng đờ toàn thân, thậm chí xương cũng đau nhức.

Hướng nội và đề cao bản thân trong khi cứu hôn phu của mình

Rồi thì cuối cùng tôi cũng nhận được cuộc gọi từ anh ấy sau vài giờ. Anh ấy đang ở sân bay. Nhằm tránh bị đặc vụ phát hiện ra, anh ấy đã tắt điện thoại. Cuộc gọi làm tôi nhẹ nhõm hẳn, nhưng những vật chất tiêu cực vẫn đang nghiền nát tôi. Tôi không thể ngủ trong hai ngày sau đó.

Tôi hướng nội bản thân – tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Tôi nhận ra là chấp trước của tôi vào tình cảm khiến cho nó can nhiễu đến tôi. Cựu thế lực đã dùi vào sơ hở và chấp trước này của tôi. Chúng muốn điều gì đây?

Từ khi tôi đến Canada, tôi đã đóng nhiều vai trong nhiều bộ phim của Thế kỷ mới. Mọi vai diễn đều phơi bày cái bản chất tà ác của ĐCSTQ. Khi các bộ phim này gây nhiều tiếng vang đến giới truyền thông, nhận nhiều khen ngợi và giải thưởng, thì tà ác trở nên lo lắng và e sợ. Chúng muốn thao túng tôi bằng cách khai thác vào chấp trước vào tình của tôi trong tu luyện, điều mà tôi chưa hoàn toàn buông bỏ được.

Bằng cách này, tà ác muốn tôi ngừng đóng phim. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra. Tôi sẽ không để tà ác bức hại tôi chỉ bởi vì tôi còn chấp trước và qua đó, chúng bức hại những chúng sinh có duyên với tôi. Tôi nâng bức chân dung của Sư phụ trên hai tay. Mọi cung bậc cảm xúc mà tôi trải qua trong 72 giờ qua tất thảy đều tan biến ngay lập tức. Tôi tự nhủ rằng: “Sư phụ, con sẽ tiếp tục làm tốt ba việc cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Con sẽ đi theo đến cùng con đường mà Ngài đã an bài cho con”.

Được bảo hộ trên từng bước đi

Một vài học viên và tôi đến đón hôn phu của tôi ở phi trường Toronto tối hôm sau. Anh ấy vẫn còn sợ hãi và run rẩy. Ngay khi chúng tôi nhìn thấy anh, anh đã vô cùng xúc động. Anh đã kêu lên: “Em có biết anh suýt chết không?” Từ trải nghiệm này, anh đã nhìn thấu được bản chất tà ác của ĐCSTQ và tính nghiêm trọng của cuộc bức hại Pháp Luân Công. Anh nói với chúng tôi rằng anh có thể cảm nhận được sự bảo hộ từ một năng lượng thần thánh trong mỗi bước đi khi anh thoát khỏi Trung Quốc. Khi anh chờ nối chuyến tại Hồng Kông, nhằm tránh đặc vụ ĐCSTQ giám sát, anh đã đi loanh quanh và không dám dùng thẻ ghi nợ.

Mỗi khi cảm thấy bất lực nhất, anh đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Ngay lúc đó, lá cờ của dTrung Quốc được treo ở nơi cao nhất trong phi trường đã bị rũ xuống, và cờ Hồng Kông vẫn tung bay trong gió. Nước mắt tuôn rơi trên mặt anh – anh cảm nhận được trường năng lượng thần thánh đó đã đáp lại lời khẩn cầu của anh và đã bảo hộ cho anh. Trong suốt cuộc đào thoát, nhiều sự cố tương tự xảy ra, nhằm giúp anh gắng gượng tinh thần và duy trì trạng thái tích cực.

Một lần nữa, tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn ở bên ta và không ngừng trông chừng chúng ta. Khi ĐCSTQ bị thua trong việc cố bắt giữ hôn phu của tôi, nó càng trở nên sợ hãi. Khi ngày tàn của nó đang đến rất nhanh, và khi mà sự thật về Pháp Luân Đại Pháp đang lan tỏa khắp nơi, thì sự sụp đổ của ĐCSTQ ngày càng gần.

Dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã có thể thoát khỏi Trung Quốc. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và các đồng tu của tôi ở Hãng phim Thế kỷ mới đã cho tôi cơ hội chứng thực Pháp và giảng chân tướng bằng chính khả năng của mình ngay cả khi tôi ở nước ngoài. Trong quá khứ, tôi chỉ xem diễn xuất là kỹ năng, công việc và sự nghiệp của mình, nhưng giờ đây, tôi biết rằng tất cả là vì tu luyện và là biểu hiện của Pháp tại tầng thứ này.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/23/390324.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/13/178872.html

Đăng ngày 22-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share