Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-08-2019] Mùa thu năm 2001, tôi bị thuyên chuyển công tác đến một ngôi trường vùng núi hẻo lánh, sau khi có người báo với cảnh sát việc tôi chia sẻ các thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Tôi đã dành một tuần để đi thăm phụ huynh và cán bộ thôn để tìm hiểu thêm về học sinh. Họ bảo tôi rằng các em không đến nỗi nào là tệ, chỉ là không có được một giáo viên tận tâm dạy dỗ.

Tôi nghĩ không phải tình cờ mà tôi được an bài đến đây. Bọn trẻ cần tôi giúp, nên tôi phải cố gắng hết sức.

Giúp đỡ các em học sinh

Ngay lập tức, tôi đã xin phép các phụ huynh cho các em đến học phụ đạo vào buổi sáng và tối để nhanh chóng giúp các em cải thiện tình hình học tập ở trường.

Tôi dùng tiền riêng mua bút, vở và dụng cụ học tập để thưởng cho học sinh. Nhờ thế, các em càng thêm hào hứng và việc học cũng tiến bộ nhanh chóng.

Tôi cũng kết hợp nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn vào các bài giảng và khuyến khích các em áp dụng vào trong thực tiễn đời sống.

Trong làng không có nguồn nước và mọi người phải lên đến núi để gánh về. Nhiều giáo viên yêu cầu học sinh phải lấy nước cho họ. Trái lại, tôi luôn tự mình làm và còn khiêng nước giúp cho những người già.

Một ngày chủ nhật, nhân viên Phòng 610 cùng cảnh sát đến lục soát nhà và bắt giam tôi hơn 40 ngày.

Sau khi tôi quay lại làm việc, cán bộ thôn và dân làng đều đến chào đón. Các em học sinh vô cùng hân hoan khi tôi trở lại và có những em rơm rớm nước mắt. Sau giờ học, các em vây quanh và bảo mọi người ở đây đều cần tôi.

Cuối học kì, các học sinh lớp tôi đều hoàn thành tốt kì thi. Các em và phụ huynh đều biết ơn vì công sức khó nhọc của tôi.

Khi năm học thứ hai bắt đầu, nhiều phụ huynh mời tôi đến nhà ăn tối và mang thức ăn đến trường để biếu tôi. Vì không muốn làm phiền hay tạo thành gánh nặng tài chính cho họ, nên tôi cảm ơn và khéo léo từ chối.

“Chỉ cần có chúng tôi ở đây thì không ai có thể bức hại cô”

Mùa xuân năm 2002, cảnh sát đến trường và muốn đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Một số phụ huynh vội đến trường sau khi biết tin. Họ bảo tôi: “Cô đừng sợ. Chúng tôi sẽ bảo vệ cô. Tìm ở đâu được một giáo viên tốt như cô chứ? Chỉ cần có chúng tôi ở đây thì không ai có thể bức hại cô.”

Cán bộ thôn kể lại cho nhà chức trách những hành động của tôi khi đến làng và học sinh đã học hành tốt ra sao. Họ yêu cầu chính quyền không được làm khó tôi: “Ai muốn hãm hại đến cô ấy thì phải bước qua cửa của chúng tôi. Dân làng nhẫn nại cũng có giới hạn. Nếu các anh cứ cố chấp đòi bắt cô ấy, xảy ra chuyện gì thì các anh phải tự gánh lấy trách nhiệm”.

Cuối cùng chính quyền cũng từ bỏ kế hoạch đưa tôi vào trung tâm tẩy não.

Tôi đã nhân cơ hội đó để giảng chân tướng cho nhiều phụ huynh và giáo viên viên hơn.

Sức mạnh của đức tin

Mỗi năm trước ngày 1-6, Ngày Quốc tế Thiếu nhi, các em học sinh thường háo hức mong chờ được kết nạp Đội Thiếu Niên Tiền Phong, một tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Vì tôi không ngừng giảng chân tướng cho học sinh nên không em nào muốn trở thành Đội viên nữa. Nhà trường cũng không còn làm sức ép phải gia nhập và nhiều em vốn là Đội viên cũng xin rút ra.

Năm 2005, tôi thành lập điểm sản xuất tư liệu giảng chân tướng ngay tại nhà. Mỗi ngày, nhiều học viên địa phương đều đến nhà tôi lấy tài liệu và phát cho khắp vùng. Nhờ Sư phụ bảo hộ, “đóa hoa” của chúng tôi hoạt động vô cùng thuận lợi.

Đầu năm 2016, chính quyền địa phương lại tìm đến sách nhiễu và yêu cầu tôi viết tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Họ đe dọa sẽ đình chỉ công tác và giam lương nếu tôi từ chối.

Tôi bảo họ: “Tôi không làm gì sai khi tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi là những người tốt tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không ai có thể tước đoạt quyền này. Người nào làm thế chính là vi phạm Hiến pháp và đang phạm tội.”

Họ lên xe rời đi mà không nói một lời.

Sau đó, họ lại đến gặp con trai tôi đang làm việc ở thành phố và gây sức ép bắt cháu khuyên tôi viết “Hối quá thư”. Vợ chồng con đến gặp tôi và khóc lóc.

Lúc đó, tôi nhớ đến lời Sư phụ dạy:

“…một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tinh tấn yếu chỉ II, Tống khứ chấp trước cuối cùng)

Tôi bình tĩnh giải thích cho các cháu: “Các con đều biết rõ, đó không phải là vì mẹ không đi làm hay không nhận lương mà là họ đang bức hại mẹ. Tu luyện Pháp Luân Công không có gì sai. Họ mới là những người đang gây nên tội. Nếu phải lựa chọn, mẹ sẽ chọn Pháp Luân Đại Pháp. Con đường này mẹ chắc chắn sẽ đi, và họ sẽ không thể buộc mẹ phải viết bất cứ tuyên bố nào được.”

Biết rõ không thể làm tôi thay đổi, các con quay về mà không thuyết phục gì thêm.

Tôi vẫn tiếp tục công việc giảng dạy như bình thường.

Hai mươi năm trôi qua có khổ có vui, nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi vẫn làm tốt ba việc và cảm nhận được niềm vui khi thế nhân có thể tiếp thu chân tướng. Chính Pháp của Sư phụ chưa kết thúc, tôi nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, trợ Sư chính Pháp và theo Sư phụ trở về.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/25/ 391892.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/31/179118.html

Đăng ngày 18-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share