Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2019] Tôi là một phụ nữ 64 tuổi được sinh ra trong một gia đình mà bị Đảng Cộng sản Trung Quốc dán nhãn là “hắc ngũ loại” (năm phần tử xấu) trong Cách mạng văn hóa. Bố tôi chết trong tù khi tôi còn rất nhỏ. Ba chị em tôi và mẹ tôi sống nương tựa vào nhau và chịu đủ loại bức hại. Tôi không có cơ hội đi học. Sau này khi lớn lên, tôi tìm được một công việc trong một Doanh nghiệp Nhà nước.

Ông nội tôi tu luyện theo Đạo gia. Khi tôi còn nhỏ, ông thường kể cho tôi nghe về những lời tiên tri cũng như những câu chuyện về thiện ác hữu báo. Ông cũng bị ĐCSTQ bắt giam, và ông khuyên chúng tôi không nên tham gia vào bất kỳ tổ chức nào liên quan đến ĐCSTQ. Khi đó chị em tôi còn quá nhỏ nên không hiểu hết những gì ông nói.Tôi chỉ bắt đầu hiểu ra sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công.

Tôi đã được giới thiệu nhiều môn khí công và cũng đã nói chuyện với những người ở những tôn giáo khác. Tất cả họ đều cố gắng thuyết phục tôi tham gia cùng với họ, nhưng tôi không cảm thấy ai trong số họ thực sự chân chính.

Năm 1996, một vài người giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với tôi và tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp. Những Pháp Lý được giảng trong Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, đã làm tôi kinh ngạc. Tôi cảm thấy đó chính là những gì mà mình đang tìm kiếm. Tôi tu Đại Pháp không vì mục đích chữa bệnh. Tôi chỉ đơn giản cảm nhận rằng nguyên lý Chân –Thiện – Nhẫn là những gì tôi đang tìm kiếm. Tôi hiểu rằng Đại Pháp yêu cầu học viên trở thành người tốt và tốt hơn. Từ đó, tâm tôi không bao giờ xa rời Đại Pháp, và tôi cảm thấy rằng mình sẽ không từ bỏ tu luyện Đại Pháp vì bất cứ lý do nào.

Chịu đựng đau đớn

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc nhiều bệnh như đau nửa đầu, viêm thấp khớp, viêm xoang, sỏi túi mật, bệnh tim và đau thần kinh tọa. Khi bệnh đau nửa đầu bộc phát, tôi không thể nghe được người khác nói chuyện, cổ cứng đến nỗi không thể xoay và mất ngủ nhiều đêm liền. Đôi khi cơn đau làm tôi không thể thở được. Tôi đã thử cả Đông y lẫn Tây y nhưng triệu chứng chỉ được cải thiện chút ít trước khi nó lại trở nên càng đau đớn hơn. Viêm thấp khớp thấp làm chân tôi bị biến dạng, đầu gối to bè ra. Khoảng năm 1994, các khớp bàn tay của tôi to ra và chân tôi trở nên dày hơn. Tôi không thể ngồi xổm hoặc cầm nắm. Cơn đau gần như không thể chịu được nữa.

Năm 1992, tôi bị chẩn đoán sỏi túi mật. Toi nôn ói nhiều, không thể ăn uống và cũng không thể đứng thẳng người được. Tôi đau đớn cùng cực. Tôi cũng dễ dàng tức giận và do có sẵn bệnh tim nên nhịp tim tôi tăng nhanh, tôi cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi. Lương của tôi chỉ hơn 100 Tệ một tháng và phần lớn thu nhập của gia đình tôi là dành cho việc chữa trị những căn bệnh này. Thỉnh thoảng không có tiền điều trị, tôi phải chịu đựng đau đớn.

Sức khỏe cải thiện

Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện đã được tổ chức. Tôi lắng nghe những chia sẻ của các học viên về những thay đổi của họ và rất xúc động. Tôi nhất định sẽ tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để đề cao bản thân. Tình trạng của tôi được cải thiện mỗi ngày.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bắt đầu khỏi tất cả các bệnh tật, chỉ còn mỗi bệnh ở khớp gối. Tôi hướng nội và luyện công. Thỉnh thoảng, tôi đi bộ ra ngoài 30 phút để phát tờ rơi. Khi tôi đi bộ xa và luyện tĩnh công, có nhiều lần tôi cảm thấy mình đã đến giới hạn của sự chịu đựng đau đớn. Tôi sẽ nghĩ về lời Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khớp gối của tôi dần dần hồi phục. Tôi đi bộ dễ dàng hơn và thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình như thể đang bay.

Với việc tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi liên tục được cải thiện. Hơn hai mươi năm tu luyện, tôi không cần tiêm thuốc cũng không uống thuốc. Hiện giờ tôi đã 64 tuổi nhưng mọi người đều nói rằng tôi chỉ khoảng 50 tuổi.

Thay đổi thành một người tốt

Tôi đã bị ĐCSTQ bức hại và ngược đãi từ khi còn nhỏ. Sau khi kết hôn, chồng cũ và gia đình anh ấy đối xử với tôi rất tệ. Cùng với bệnh tật đầy người, tôi trở thành một người ích kỷ với tính cách khó ưa. Tôi hiếm khi vui vẻ vì phải chịu đựng khổ sở hết ngày này đến ngày khác.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi ôm giữ mối oán hận to lớn với chồng cũ và gia đình anh ấy. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu được mục đích của cuộc đời và những nguyên lý để làm người tốt. Tôi bắt đầu cân nhắc đến người khác trước, dần dần tâm oán hận với chồng tôi cũng biến mất. Tôi mua quà đến thăm gia đình chồng và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Cả gia đình đã thoái Đảng.

Nhiều năm trước chồng tôi bị liệt nửa người và phải nằm liệt giường, còn tôi thì bị mất việc do cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thường xuyên bị sách nhiễu và bị bắt tạm giam. Nhưng trong tâm tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã trở thành một người khoáng đạt và không bao giờ xung khắc với người khác cũng không tranh giành lợi ích cá nhân với người khác.

Bị bắt, bị thẩm vấn, bị giam giữ và được thả

Không lâu sau khi Giang Trạch Dân và chế độ Cộng sản phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cơ quan tôi yêu cầu tôi tôi viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Một số bạn bè, họ hàng và đồng nghiệp cũng xa lánh tôi.

Sau đó, hai cảnh sát ở Phòng An ninh nội địa đã bắt giữ tôi vì đã phát một số tờ rơi thông tin về Đại Pháp cho một đồng nghiệp. Tôi nói với cảnh sát rằng Sư phụ Đại Pháp đã dạy chúng tôi rằng, “…đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]) và trở thành người tốt. Tôi giảng chân tướng cho một nữ cảnh sát hơn hai giờ và cuối cùng bà ấy cũng hiểu ra và chuyển tôi đi khỏi Phòng An ninh nội địa. Tuy nhiên, tôi đã bị giam giữ 15 ngày và bị mất việc làm.

Cuối năm 2000, tôi đến quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Như những học viên khác, tôi bị cảnh sát bắt, bị đá, bị đánh bằng dùi cui vì hô to: “Đại Pháp và Sư phụ Đại Pháp là vô tội,” “Hãy trả lại công lý,” “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Tôi bị đưa đến trại tạm giam Yến Sơn và bị hai cảnh sát thẩm vấn. Tôi bảo họ không nên viết bất kỳ điều xấu nào về Pháp Luân Công. Tôi cũng nói họ nên xem qua một lần quyển sách Chuyển Pháp Luân. Họ nói rằng họ sẽ xem sau khi mọi thứ được chính lại. Vài ngày sau, hai người từ cơ quan tôi đến đón tôi về và tôi đã trốn thoát trên đường về. Sau đó tôi bị Sở cảnh sát đưa vào danh sách truy nã. Bảy tháng sau, tôi quay về nhà và lại bị Phòng an ninh nội địa bắt giam lần nữa. Lần này tôi bị tạm giam hơn ba tháng.

Ngày 03 tháng 3 năm 2014, một học viên bị cảnh sát theo dõi khi đi đến nhà tôi. Cả hai chúng tôi đều bị bắt, còn nhà tôi thì bị lục soát. Chúng tôi bị nhiều người khác nhau thẩm vấn liên tục trong bảy ngày sau đó. Tôi không trả lời những câu hỏi của họ mà nói với họ về Pháp Luân Công. Khi họ nói rằng tôi sẽ bị kết án tù, tôi không động tâm. Trong tâm tôi hoàn toàn phủ nhận tình huống đó. Tôi nhẩm đi nhẩm lại một bài thơ của Sư phụ:

Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu

Diễn nghĩa:

Khi sống không có chỗ cầu

Khi chết không hối tiếc lưu luyến

Trừ sạch hết vọng niệm

Tu Phật không khó

(Vô tồn – Hồng Ngâm)

Một cảnh sát rất tức giận vì tôi không trả lời thẩm vấn. Anh ta gào lên và nói rằng chắc chắn tôi sẽ bị tống vào tù. Tôi nói rằng những ai bức hại người tin vào Chân – Thiện – Nhẫn sẽ bị quả báo. Anh ta đã ngừng la hét.

Trường hợp của tôi được chuyển đến Tòa án quận, và một nhân viên ở đó lại thẩm vấn tôi. Tôi nói với anh ta rằng không có điều luật nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là phạm pháp. Tôi cũng không ký tên vào biên bản, nhưng tôi chân thành hỏi rằng việc này liệu có ảnh hưởng đến nghề nghiệp của anh ta không. Anh ấy nói rằng không thực sự ảnh hưởng. Sau đó tôi khuyên anh ấy tam thoái. Anh ấy đồng ý và cho tôi biết họ của anh ấy. Tôi nói: “Nếu tôi ra khỏi đây tôi sẽ làm tam thoái cho anh trên website. Thần phật sẽ nhìn vào tâm của anh và khi kiếp nạn đến, anh sẽ được an toàn.” Anh ta cám ơn tôi lần nữa và rời đi.

Từng người trong trại tạm giam đều bị ép phải viết về kinh nghiệm của bản thân. Tôi viết: “Hơn 20 ngày ở đây, những chị em cùng phòng cũng như những lính canh đã làm việc vất vả vì trường hợp của tôi. Tôi cám ơn các bạn rất nhiều. Nhưng tôi phải làm những việc mà tôi cần làm và tôi phải làm điều đó thật tốt. Đại Pháp đã dạy tôi cân nhắc đến người khác trước, hướng nội để tìm thiết sót khi gặp vấn đề và trở thành người vô tư vô ngã. Tôi vẫn chưa đạt được yêu cầu của Sư phụ tôi và tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn. Các bạn xin hãy ghi nhớ, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Tôi hy vọng tất cả các bạn sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Tôi khuyên những người bị giam cùng phòng thoái Đảng và thoái Đoàn, Đội. Có mười sáu trên tổng cộng mười tám người đã đồng ý thoái. Hai người còn lại không thoái nhưng tôi đã nói chuyện với họ về Đại Pháp. Một nữ lính canh có lần đã đe dọa chuyển tôi vào căn phòng nhỏ. Khi tôi được thả ra, tôi đã nói nhỏ với cô ấy: “Pháp này rất vĩ đại. Hãy để tôi giúp chị thoái Đảng nhé.” Cô ấy cười to và đồng ý. Khi tôi được thả, sáu người đàn ông ở phòng nam hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi rất xúc động.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Sau khi Cửu Bình được xuất bản lần đầu vào tháng Mười Một năm 2004, tôi bắt đầu đi phân phát tài liệu này. Tôi giảng chân tướng trực diện và khuyên tam thoái. Tôi bắt đầu với những người thân, bạn bè và dần dần có thể nói chuyện với bất kỳ người nào tôi gặp trên đường. Dù đó là nam hay nữ, trẻ hay già, giàu hay nghèo, thất học hay có học tôi đều giảng chân tướng. Từ những người nông dân, công nhân, nhân viên công sở, giáo viên, bác sĩ, sinh viên cho đến những người ở đồn công an, tòa án, viện kiểm sát và Phòng 610, tôi đều nói khi có cơ hội. Phần lớn mọi người đều lắng nghe và đồng ý với những gì tôi nói.

Chung cư nơi tôi ở được xây dựng cũng khá lâu và có nhiều căn hộ đang được cho thuê. Không có người quản lý cũng không có dịch vụ vệ sinh. Mặc dù bận rộn, tôi luôn thu xếp thời gian để dọn vệ sinh lối đi và sân cỏ bên ngoài. Ai ai cũng biết rằng tôi làm việc này là tự nguyện. Tôi giảng chân tướng cho mọi người và nhiều người đã đồng ý thoái đảng.

Khi lên xe buýt, và nhìn thấy có người không có tiền lẻ để mua vé, tôi lập tức mua vé giúp họ. Việc này thường làm cho mọi người chú ý, và tôi nhân cơ hội này sẽ nói về Đại Pháp. Thậm chí khi tôi chỉ nói chuyện với một hoặc hai người, tôi sẽ nói to lên để nhiều người hơn có thể nghe được tôi. Thỉnh thoảng nhiều người tập trung chung quanh tôi để lắng nghe và thoái đảng.

Tôi cũng không do dự giảng chân tướng khi gặp Cảnh sát và Đảng viên. Nhiều người trong số họ đã thoái đảng. Ví dụ như, có lần tôi nói chuyện với một người quản lý khu dân cư trong hai giờ liền, và sau khi bà ấy hiểu ra, bà ấy không chỉ đồng ý thoái Đảng mà còn thoái cho cả chồng và con trai của bà ấy. Bà ấy nói: “Tôi thường xuyên quan sát và theo dõi chị rất sát sao. Tôi phát hiện rằng chị rất có uy tín.” Sau đó tôi nghe những người làm chung với bà ấy nói rằng bà ấy đã được chuyển khỏi vị trí ấy và không còn làm công việc theo dõi mọi người nữa.

Mọi người hỏi tôi đang làm công việc gì và tôi có bằng cấp gì. Tôi nói với họ rằng tôi chỉ là một bà nội trợ 60 tuổi và chưa bao giờ được đến trường. Mọi người thường thì không tin được rằng tôi không đi học, nhưng Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Tôi có thể đọc tất cả chữ viết trong sách Đại Pháp và tài liệu của Đại Pháp. Tôi thậm chí còn học thuộc Pháp.

Mọi người được thọ ích vì tin tưởng Đại Pháp là tốt

Năm 2008 chồng tôi nhập viện. Trong bệnh viện tôi gặp một vị chánh án của một trong những tòa án của thành phố. Ông ấy nhập viện vì bệnh tiểu đường. Tôi nói với ông ấy về Đại Pháp. Nhiều người gọi điện thoại cho ông ấy nhưng ông ấy đã tắt điện thoại để lắng nghe tôi nói. Ông ấy đã thoái đảng và nhận nhiều tài liệu Đại Pháp cùng bùa hộ mệnh. Tôi nghe nói sau đó ông ấy đã được thăng chức.

Có một cậu thiếu niên 17 tuổi bị chẩn đoán tăng urê máu, cậu đã phải bỏ học từ năm cấp hai. Tôi giảng chân tướng cho cậu nghe và cậu đã đồng ý thoái Đảng và Đội Thiếu niên tiền phong. Cậu ấy cũng nhận một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp nhưng không muốn luyện công. Tôi đưa cho cậu ấy quyển sách Chuyển Pháp Luân, cùng máy ghi âm các bài giảng Pháp và hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Một tuần sau tôi trở lại bệnh viện và được biết rằng cậu ấy đã xuất viện. Hai tháng sau, tôi đến nhà thăm cậu ấy và cậu ấy đã hoàn toàn hồi phục. Cậu ấy nói rằng khi đọc đến Bài giảng thứ năm trong Chuyển Pháp Luân thì cậu đã có thể đi tiểu bình thường. Tôi nói với cậu ấy hãy học Pháp tốt và tuân theo những yêu cầu dành cho một học viên.

Đại Pháp thay đổi cuộc đời

Mùa Đông năm 2010, tôi gặp một người đàn ông khoảng 60 tuổi dường như vô gia cư. Miệng ông ấy trễ ra còn nước mũi và nước bọt chảy xuống khắp người. Ông ấy phải dùng chiếc xe ba bánh để hỗ trợ việc đi lại và còn phải nhặt ve chai. Ngoài vấn đề về chân, ông cũng không thể nâng hay kéo thẳng cánh tay. Tôi hỏi liệu ông có nguồn thu nhập nào không và ông ấy nói không. Tôi đưa cho ông 10 Tệ để mua thức ăn. Lúc đầu ông ấy từ chối nhưng vì tôi cứ nài nỉ nên ông đã nhận tiền. Tôi nói với ông ấy về Đại Pháp và ông ấy đã đồng ý làm tam thoái.

Sáu tháng sau, tôi gặp lại ông ấy, miệng của ông ấy đã bớt trễ và không còn chảy nước mũi và nước bọt xuống quần áo nữa. Tôi tặng cho ông ấy một lá bùa Đại Pháp và bảo ông ấy hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sáu tháng sau tôi gặp lại ông ấy lần nữa. Ông ấy mỉm cười tươi tắn với tôi và trông dồi dào năng lượng. Ông ấy đã có thể giơ tay thẳng lên được. Ông ấy nói rằng Thần Phật đã cứu ông ấy. Tôi sửa lại và nói: “Đó là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu ông. Ông nên cảm tạ Ngài.” Khi tôi gặp lại ông ấy lần nữa, ông ấy nói rằng ông ấy có thể chạy và không cần dùng đến chiếc xe ba bánh nữa.

Khi còn nhỏ, tôi thường nghe người già nói “Thời gian là vàng, nhưng vàng không mua được thời gian.” Tôi nghĩ điều đó thật chính xác trong thời đại hôm nay. Thời gian hiện nay vô cùng quý báu. Tôi thực sự trân quý thời gian này và tận dụng nó thật hợp lý để thực hiện những việc mà một học viên cần làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/26/372092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/19/178959.html

Đăng ngày 10-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share