Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-04-2019] Hàng xóm và chủ của tôi là những người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi trở thành giám đốc công ty của mình sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết điều này hẳn phải có liên quan gì đến trạng thái tu luyện của mình.
Tôi đã dành thời gian rảnh rỗi của mình để viết thư giảng rõ chân tướng cho bí thư Đảng của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật, các lãnh đạo chính quyền địa phương, các giáo viên của tôi, giám đốc sở cảnh sát, bí thư Đảng của thôn và những người thân của tôi. Tôi tặng tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp trên đường đi làm và trên đường về nhà sau giờ làm, trong giờ giải lao giữa các cuộc họp và khi đi ra ngoài ăn tối cùng chồng.
Tôi cùng các học viên khác đã đến vùng nông thôn để nói chuyện với dân làng về Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã đến thăm hầu hết các hộ dân trong làng. Chúng tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện cảm động trong suốt quá trình này.
Sau đó tôi học cách sản xuất tài liệu, và đã in một ít mỗi ngày tại nơi làm việc cho các học viên và cho bản thân tôi để đi phân phát.
Tôi đã tu bản thân trong khi giới thiệu Đại Pháp. Đầu tiên, tôi phải buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Ngày nay hầu như mọi người đều truy cầu lợi ích cho bản thân. Các quản lý ở công ty thường phàn nàn rằng họ không nhận được tiền thưởng hay không có căn hộ hoặc xe hơi như những giám đốc trong các công ty khác. Tôi nói cho họ nghe nguyên lý nghiệp lực luân báo. Đôi khi tôi cho họ tiền thưởng vào cuối năm để thỏa mãn mong ước của họ. Tôi trả lại phần tiền thưởng của mình cho bộ phận tài chính. Tôi đối xử với mọi đồng nghiệp bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi rất hợp nhau.
Một cám dỗ mà tôi gặp phải trong công việc của mình đó là việc nhận tiền hoa hồng khi mua hàng. Khi mua trang thiết bị lớn, tôi luôn bảo với các đại lý hãy báo giá cho tôi với mức giá thấp nhất không tính tiền hoa hồng vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không nhận tiền hoa hồng. Đôi khi người bán hàng đưa cho tôi tiền mặt hoặc quà, và tôi đã đem tặng chúng cho những gia đình nghèo.
Bình tĩnh khi trải qua khổ nạn
Vào năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ chồng tôi gọi điện cho tôi và hỏi xem tôi đã làm gì vì có ai đó đã tố cáo tôi với cảnh sát.
Tôi bình tĩnh nói với chồng mình rằng tôi đã viết đơn kiện Giang Trạch Dân. Anh ấy yêu cầu tôi hãy giấu các sách Đại Pháp của mình đi vì các đặc vụ địa phương sẽ đến tìm tôi, và tôi có thể bị sa thải.
Sáng hôm sau chồng tôi đã nói chuyện với quan chức chính quyền quận, người đã nói muốn tôi từ chức. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là phủ nhận những gì anh ta đã nói và không bước trên con đường mà cựu thế lực đã an bài. Tôi nhờ các học viên khác phát chính niệm cho tôi. Tôi đã nói với Bí thư Đảng ủy của Ủy ban Chính trị và Pháp luật rằng tôi khoẻ mạnh trở lại như hiện tại là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh giục tôi nộp đơn xin nghỉ việc vào buổi trưa. Tôi quyết định rằng mình sẽ không từ chức.
Đến trưa, chồng tôi vội vàng gửi cho tôi một lá thư từ chức mẫu và yêu cầu tôi sao chép nó. Tôi đã xé nó sau khi đọc lý do cho từ chức là vì sức khoẻ kém. Tôi tiếp tục phát chính niệm để phủ nhận bức hại và cầu xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập) giúp.
Vào lúc một giờ trưa, tôi đến văn phòng chính quyền quận và bảo bí thư Đảng rằng tôi không ký đơn từ chức vì tôi là người khỏe mạnh và không làm gì sai cả, đồng thời yêu cầu anh ấy cho biết lý do tại sao tôi không được phép đệ đơn kiện Giang Trạch Dân vì bức hại các học viên.
Anh ta nổi giận và gọi cho chồng tôi. Tôi không sợ và khuyên chồng tôi bảo vệ tôi vì tôi là một người tốt.
Tối hôm đó khi chồng tôi về đến nhà, anh ấy cho biết rằng họ sẽ không ép tôi từ chức hay chuyển tôi qua đơn vị khác, nhưng họ muốn tôi ở nhà và vẫn hưởng trọn mức lương như trước. Họ sợ rằng tôi sẽ làm điều tương tự ở đơn vị khác và gây phiền phức cho họ.
Tôi làm quản lý trong hơn 20 năm qua và đã tu bỏ được rất nhiều chấp trước. Dù vậy, tôi vẫn phải buông bỏ tâm sợ hãi, tâm ích kỷ và truy cầu danh. Tôi cũng có rất nhiều chấp trước khác vẫn còn ẩn sâu mà chưa tìm ra. Tôi đã nghĩ về việc thay đổi môi trường của mình, để có thêm thời gian cho việc học Pháp. Vì vậy, những điều này đã xảy ra vì dục vọng của riêng tôi.
Tôi đã viết thư cho từng quan chức trong chính quyền quận để nói cho họ biết rằng tôi đã nhận được lợi ích như thế nào qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã làm việc chăm chỉ thế nào, và tại sao tôi lại viết đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân. Tuy nhiên chính quyền quận vẫn sa thải tôi.
Bước đi từng bước vững chắc
Tôi tìm được một công việc khác, ở đó tôi phụ trách lắp ráp sản phẩm và đào tạo nhân viên.
Vào một ngày tháng Bảy, trong khi đang đi công tác, tôi bị một cảnh sát ở ga tàu chặn lại khi đi qua cổng an ninh. Anh ta tìm thấy một vòng bi thép trong hành lý của tôi và tôi đã bảo với anh ấy rằng nó là một bộ phận trong thiết bị mà tôi sẽ lắp ráp. Sau đó anh ấy mở túi của tôi ra và phát hiện thấy trong túi có các sách Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã ngạc nhiên. Tôi bảo với anh ấy rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy yêu cầu tôi đi cùng anh ấy lên lầu.
Trong khi đi lên lầu, trong tâm tôi liên tục cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi biết Sư phụ có tiếng nói cuối cùng và không ai có thể đụng được đến tôi.
Sáu cảnh sát đã lục soát vali và ví của tôi. Tôi cho họ biết vòng bi thép dùng để làm gì và giải thích rằng tôi là người khoẻ mạnh vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đi khắp nơi trong nước và lắp ráp các thiết bị hạng nặng ở tuổi 60. Họ tìm thấy một ít tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, sách trong túi của tôi và chụp rất nhiều ảnh.
Tôi không sợ chút nào. Tôi tiếp tục nói với các cảnh sát rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào và môn tu luyện được mọi người biết đến như thế nào trên khắp thế giới. Tôi nói với họ rằng thời còn trẻ sức khỏe của tôi rất yếu và công ty nơi cha tôi làm việc đã từ chối nhận tôi sau khi cha tôi nghỉ hưu. Tôi nói với họ rằng bây giờ tôi rất sung sức và hạnh phúc.
Một cảnh sát nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói rằng tôi trông vui vẻ và khỏe mạnh. Tôi kể cho cô ấy nghe câu chuyện về một người họ hàng, người này tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp và đã may mắn không bị chấn thương khi một nồi hơi nổ tung.
Cô ấy và một cảnh sát khác đã chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thậm chí còn gật đầu. Cô ấy muốn kiểm tra điện thoại của tôi. Tôi đã mở nhóm làm việc của mình trên điện thoại và cho cô ấy xem những bức ảnh cách tôi lắp ráp thiết bị và tôi đã đào tạo nhân viên của mình ra sao. Cô ấy nhận xét rằng những bức ảnh này rất thú vị. Cô ấy xin tôi một tấm bùa hộ mệnh cùng một cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tặng cô ấy tấm bùa hộ mệnh nhưng không cho cô ấy cuốn sách vì tôi chỉ có một cuốn. Tôi nói cô ấy có thể tự tìm được các sách của Pháp Luân Đại Pháp nếu cô ấy thực sự muốn. Tôi lấy các cuốn sách của mình và bỏ lại vào trong giỏ. Tôi bảo với cô ấy rằng tôi phải đi vì có một đồng nghiệp đang chờ tôi. Cô ấy đã đi cùng tôi đến chỗ thang máy.
Những sự việc này xảy ra vì Sư phụ muốn cấp cho tôi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát. Họ vẫn chưa minh bạch chân tướng về vụ Tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn và không có cách nào để biết chân tướng khi việc tiếp cận thông tin đều bị ĐCSTQ chặn. Vì vậy, tôi đã đi gặp các quan chức. Trong quá trình đó, tôi đã bình tĩnh và từ bi để nói với họ về uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã biết được một học viên Pháp Luân Đại Pháp là như thế nào.
Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/30/385721.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/23/179015.html
Đăng ngày 14-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.