Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2009] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tôi là giáo viên tại một trường học có hơn 1.000 học sinh và 80 giáo viên. Tôi tận dụng môi trường ở trường học như một hoàn cảnh tu luyện của mình và hoàn thành sứ mệnh của một học viên Đại Pháp.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các em học sinh đã bị lừa dối bởi tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Một học sinh từng hỏi tôi: “Thầy ơi, em nghe nói thầy là một học viên Pháp Luân Công.” Tôi tự hào nói: “Đúng vậy, thầy tu luyện Đại Pháp và hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt.” Cả lớp học cười ồ lên. Tôi hỏi sao các em lại cười. Một học sinh trả lời: “Các học viên tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn thì làm sao lại có thể là người tốt được?” Lúc đó, tôi nhận ra rằng đây là thời điểm thích hợp để giảng chân tướng cho những học trò đáng yêu này và thanh trừ độc hại từ những lời dối trá của ĐCSTQ. Các em có thể được cứu và sẽ có một tương lai tốt đẹp nếu chúng có được nhận thức đúng đắn.

Bất cứ khi nào có cơ hội, dù là trên lớp hay ngoài giờ học, tôi đều lý trí giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi đã kể cho các em nghe về sự phổ truyền của Đại Pháp trên thế giới, cuộc bức hại của ĐCSTQ, vụ tự thiêu giả mạo được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn và làn sóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Các em học sinh thích nghe kể về các câu chuyện, và tôi dùng những câu chuyện về thiện ác báo ứng, về lịch sử cũng như những câu chuyện tu luyện để nâng cao nhận thức và khơi dậy thiện niệm của các em, từ đó thanh trừ những độc hại của văn hóa Đảng. Thời điểm đó, tà ác hoành hành bức hại nên tôi đã dùng trí huệ để giảng chân tướng. Chẳng hạn, khi kể về một học viên bị bức hại, tôi hỏi học sinh liệu các em có biết tại sao chính quyền lại muốn bức hại các học viên hay không. Tôi nói với các em rằng các học viên đã bị cầm tù, bị đưa vào các trại lao động cưỡng bức, các bệnh viện tâm thần và các trung tâm tẩy não. Họ chịu đựng bức hại vì tất cả người dân trên thế giới để giúp mọi người hiểu được chân tướng rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Đại Pháp dạy mọi người trở thành những người tốt và thiện lương. Ngày nay, thật khó để trở thành người tốt. Tôi nói với các em học sinh rằng tôi là một học viên và tôi hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống.

Có một học sinh không chịu lắng nghe và tôi đã phát chính niệm để thanh trừ nhân tố cựu thế lực đã khống chế đằng sau cậu học sinh này. Dần dần, cậu học sinh này bắt đầu lắng nghe. Đồng thời, tôi tuân thủ những yêu cầu và tiêu chuẩn nghiêm khắc của một học viên, đối xử tốt với người khác và quan tâm đến học sinh để các em thấy được hình ảnh tích cực của một học viên cũng như vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi giảng chân tướng cho các em học sinh thì một em học sinh sẽ liên quan đến 2 người nữa là bố và mẹ, như vậy 1.000 em học sinh sẽ liên đới với 2.000 phụ huynh. Ngoài ra còn có cả ông bà, họ hàng và bạn bè của các học sinh, nên việc này có thể tác động tới một nhóm người lớn. “Thầy giáo của lớp con là một học viên Pháp Luân Công.” Các học sinh của tôi đã kể cho bố mẹ của các em về thông tin quan trọng này khi về nhà. Bất cứ khi nào tôi giảng chân tướng và khuyên các em thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, các em cũng đều về kể cho bố mẹ của mình. Một số phụ huynh không hiểu chân tướng đã đến gặp hiệu trưởng và phàn nàn rằng một giáo viên là học viên Pháp Luân Công đang nói về Pháp Luân Công trên lớp học. Bởi vì tôi đã giảng chân tướng cho các lãnh đạo nhà trường nên họ cũng không coi việc này là vấn đề gì đó lớn. Một lần, một giáo viên nói với tôi rằng anh có một người hàng xóm là tài xế taxi. Một khách hàng của anh là phụ huynh một học sinh của tôi, vị phụ huynh này đã nguyền rủa tôi vì đã nói về Pháp Luân Công trên lớp và nói rằng sẽ báo tôi cho cảnh sát. Tôi đã bất động tâm. Tôi nghĩ đây có thể là khảo nghiệm đối với chấp trước sợ hãi của tôi, hoặc khảo nghiệm về sự kiên định của tôi vào Đại Pháp. Tôi hiểu rằng bản thân cần thường xuyên hướng nội và kiên trì giảng chân tướng. Tôi hiểu nếu tôi hướng nội, Sư phụ sẽ hóa giải mọi việc cho tôi.

Tôi cũng giảng chân tướng cho những giáo viên khác. Tôi bắt đầu từ các giáo viên trong văn phòng tôi. Tôi không lo lắng về họ và cũng không phán xét họ, ngay cả khi họ không hiểu tôi. Tất cả các học viên đều có năng lượng, vì vậy nếu chúng ta nói rằng một ai đó không thể được cứu, chúng ta có thể chặn mất cơ hội của họ. Vì vậy, tôi không có những suy nghĩ tiêu cực về họ. Đối với một số giáo viên, tôi cần mất một thời gian khá lâu để có thể thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi cũng cần tu luyện bản thân thật tốt, hành xử như một học viên chân chính, không truy cầu danh lợi, và nghĩ cho người khác, vô tư vô ngã. Vì vậy, mọi người sẽ thấy được sự kì diệu của Đại Pháp và dần dần hiểu được Đại Pháp và các học viên. Điều này cần được thực hiện giống như những cơn mưa mùa xuân làm ẩm ướt vạn vật một cách lặng lẽ và nhẹ nhàng. Đầu tiên tôi cho họ mượn các đĩa DVD chương trình Biểu diễn Nghệ thuật Shen Yun. Mặc dù ban đầu họ e sợ khi nhận chúng nhưng cuối cùng họ cũng mang chúng về để xem, sau đó lại lập tức trả lại cho tôi. Sau này, họ cầm các đĩa DVD rồi đưa cho họ hàng và bạn bè của mình xem.

Trường chúng tôi tổ chức nhiều sự kiện, và có lần nhà trường tổ chức một buổi thuyết trình mừng ngày kỷ niệm của ĐCSTQ, theo đó mỗi giáo viên đều phải có một bài phát biểu. Lúc đầu, tôi không có ý định nói gì cả. Sau đó, tôi nghĩ tôi nên có một bài phát biểu, vì các giáo viên ở đây bị ĐCSTQ tẩy não, bị đầu độc bởi những tuyên truyền đối trá, và hiểu lầm về Đại Pháp. Một số giáo viên có định kiến, một số khác thì im lặng trước cuộc bức hại mà các học viên đang phải gánh chịu. Tại sao tôi lại không tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ? Tuy nhiên, tôi sợ việc phát biểu tại hội nghị sẽ khiến tôi gặp rắc rối.

Sư phụ giảng:

“Như vậy là một người tu luyện cần dùng hết thảy điều kiện có lợi, hồng truyền Đại Pháp, chứng thực Đại Pháp là đúng đắn, là khoa học chân chính chứ không phải là thuyết giáo và duy tâm, ấy là điều mà mỗi người tu luyện lấy làm trách nhiệm của mình.” (“Chứng thực“, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi là một học viên, và chứng thực Pháp là điều quan trọng nhất tôi có thể làm. Tôi cần thanh trừ những chấp trước vị tư và tận dụng cơ hội này để chứng thực Pháp. Nếu vậy, tôi cần nói những gì?

Sư phụ giảng:

“Thực ra tôi vẫn luôn giảng cho mọi người, tôi nói rằng văn hoá Trung Quốc là văn hoá mà Thần truyền tại nhân loại, là văn hoá nửa-Thần.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội Los Angeles”)

Tôi quyết định bắt đầu từ văn hóa Trung Hoa. Buổi hội nghị đã bắt đầu, và tôi để ý thấy rằng khi các diễn giả nhìn giấy để đọc bài phát biểu thì các giáo viên không hề chú ý đến họ. Tôi cứ ngập ngừng lên phát biểu mãi cho đến gần cuối buổi. Sau đó, tôi lấy hết can đảm và bước lên bục diễn thuyết. Với tâm thái bình hòa, tôi nhìn xung quanh. Lúc đó, tôi cố gắng bình tĩnh và mang một tâm thái đầy từ bi. Tất cả các giáo viên ngồi thẳng tắp, hoàn toàn tập trung vào tôi bởi vì họ biết tôi là một học viên. Họ quan tâm đến điều tôi đang nói. Tâm tôi cảm thấy vô cùng bình hòa, tôi noi theo gương Sư phụ, không nhìn giấy đọc. Tôi bắt đầu nói về thành tựu của văn hóa Trung Hoa và sự chấn hưng tinh thần dân tộc. Về địa thế trung tâm của Trung Quốc và văn hóa Trung Hoa năm nghìn năm, tôi nói rằng, ngay từ đầu mọi người đã lấy tín ngưỡng làm gốc và coi trọng chuẩn mực đạo đức cao.

Tôi nói về năm tư tưởng của Nho giáo: Nhân – Lễ – Nghĩa – Trí – Tín và Đạo đức kinh của Lão Tử; rồi bàn từ Phật giáo, Đạo giáo đến nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Sau đó, vị hiệu trưởng nói: “Giờ thì anh hãy nói về Pháp Luân Đại Pháp đi. Đến lúc kết thúc hội nghị rồi.” Trong suốt bài phát biểu của tôi, từ hiệu trưởng, chủ tịch công đoàn đến toàn thể giáo viên đều yên lặng lắng nghe. Tôi biết rằng họ thực sự ngỡ ngàng và khâm phục dũng khí của một học viên Đại Pháp. Thật tiếc là có một số nội dung tôi không thể nói hết trong bài phát biểu của mình.

Qua sự kiện này, tôi đã hướng nội, và tôi nghĩ rằng mình đã làm điều mà một học viên cần làm, nhưng tôi đã không thực sự làm tốt. Tôi vẫn có tâm vị tư bảo vệ bản thân mình. Tôi đã không nghĩ rằng buổi hội nghị này sẽ đầu độc thêm nhiều giáo viên bằng văn hóa Đảng, hay bài phát biểu của mỗi giáo viên sẽ tiếp thêm năng lượng cho ĐCSTQ, lẽ ra tôi đã có thể phát huy tốt hơn vai trò của một học viên bằng cách phát chính niệm để hủy bỏ buổi hội nghị và hoàn toàn thanh lý cựu thế lực.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp ấy, chính niệm đầy đủ hơn nữa, thì cái gì cũng sẽ được đệ tử Đại Pháp cải biến, tà ác cũng bị thanh lý mất, chứ mấy người xấu đó thì đáng kể gì? Mấy người xấu đó chẳng phải làm là do tà ác thao túng sao?” (“Giảng Pháp tại San Francsio, 2005”)

Lần sau, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, tôi sẽ nghĩ cho người khác và vô tư vô ngã dựa trên nhận thức chân chính về Pháp. Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để thanh trừ cựu thế lực và cứu người.

Trường học là môi trường tu luyện của tôi. Tôi có trách nhiệm chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi không được cô phụ kỳ vọng của Sư phụ. Tôi phải làm tốt ba việc, bước đi tốt trên con đường tu luyện và hoàn thành thệ nguyện tiền sử của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/11/212018.html

Bản Tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/24/112578.html

Đăng ngày 31-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share