Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 10-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1995 và tôi cảm thấy rất vinh dự khi được trở thành một đệ tử Đại Pháp. Mỗi bước đi của tôi trên con đường tu luyện đều được Sư phụ bảo hộ. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được sự cảm ân của tôi đối với ân đức cứu độ của Sư phụ. Những gì tôi làm chỉ là những việc rất đỗi bình thường nhưng tôi muốn chia sẻ cùng với các đồng tu và trình bày những trải nghiệm đáng quý của tôi với Sư phụ.
Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều là học viên. Một số học viên cảm thấy ganh tị với tôi và nói với tôi rằng gia đình tôi là một trường tu luyện. Hàng xóm cũng ganh tị với chúng tôi. Họ nói với chồng tôi rằng “Gia đình của ông thật khoẻ mạnh và con của ông rất tốt”. Chồng tôi vui vẻ trả lời: “Đó là phúc báo chúng tôi có được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp“.
Ba chúng tôi hợp thành một nhóm học Pháp. Hàng ngày, chúng tôi học các bài giảng Pháp của Sư phụ và chúng tôi tập trung vào việc học Pháp và tu luyện cùng nhau một cách tinh tấn. Tuy nhiên, dù cho đó là gia đình của các đệ tử Đại Pháp thì hoàn cảnh đó không phải lúc nào cũng yên bình, chúng tôi cũng có những va vấp và trượt ngã trên con đường tu luyện.
Hàng xóm khen chúng tôi và nói rằng con gái của chúng tôi là cô bé hiểu chuyện và có thành tích học tập tốt nhưng họ không biết đó chính là kết quả của việc tu luyện. Khi cháu được năm tuổi thì cháu bắt đầu tu luyện cùng với chúng tôi. Chúng tôi đến lớp học Pháp hàng ngày và luyện công ở điểm luyện công chung với mọi người. Thân thể của cháu được tịnh hoá và điểm số được nâng cao. Con gái tôi thi vào cấp hai với kết quả đứng đầu lớp, nhưng khi vào cấp hai cháu đã bắt đầu đi chơi, tụ tập với các bạn trên hè phố. Cô bé đã không còn tu luyện tinh tấn và điểm số của cháu ngày càng sụt giảm. Con gái tôi cũng bắt đầu nghe nhạc Pop, đọc tiểu thuyết nước ngoài với các nội dung tình dục.
Tôi đã rất lo lắng vì tôi biết sinh mệnh này rất có thể vì biết gia đình tôi sẽ đắc Pháp nên mới chuyển sinh vào đây. Tôi cần có trách nhiệm với con tôi và không thể để cho cháu đi ngược với các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cần phải giáo dục cháu nhưng chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi bản chất con người cháu. Thời gian đó, tôi không biết hướng nội và chỉ biết chỉ ra các lỗi lầm của con và bắt con trả lại các đĩa nhạc và các loại sách. Tôi học Pháp cùng con và cho con biết rằng chúng tôi đã may mắn như thế nào mới được đắc Pháp và chúng tôi không nên bỏ qua cơ hội quý giá này vì các chấp trước của mình.
Qua học Pháp, con gái chúng tôi đề cao rất nhanh. Cháu nhận ra lỗi lầm của mình và không ngừng học Pháp, luyện công. Điểm số của cháu được cải thiện đáng kể và cháu thi được vào trường cấp ba với kết quả xuất sắc. Từ trải nghiệm này, tôi hiểu rằng là cha mẹ, chúng ta cần phải có trách nhiệm với các con và bảo đảm cho các tiểu đệ tử đi đúng hướng trên con đường tu luyện. Cơ duyên vạn cổ này chỉ đến một lần mà thôi.
Cả gia đình tôi đều rất mạnh khoẻ nhờ tu luyện Đại Pháp. Chồng tôi có rất nhiều anh em trai. Khi chúng tôi cưới nhau thì mẹ chồng tôi bị liệt do đột quỵ. Chồng tôi ban ngày làm việc và ban đêm thì trông nom mẹ nhưng các anh em trai của anh thì rất ít khi trông nom bà. Chồng tôi xanh xao và gầy đi vì mất ngủ trong thời gian dài. Sau tám năm chăm sóc mẹ bị liệt, bản thân anh cũng phát sinh nhiều bệnh tật như bệnh tim, bệnh khớp, đau lưng và viêm túi mật. Anh ấy đã phải trải qua rất nhiều điều trị y tế.
Đứa con đầu của chúng tôi đã không sống sót được vì một số vấn đề về sức khoẻ, bố chồng tôi thì chẳng hề tỏ ra thông cảm. Khi tôi đề xuất chúng tôi nên thay phiên nhau chăm sóc mẹ thì không ai đồng ý nên bố chồng tôi lại gọi chồng tôi đến hỗ trợ. Chúng tôi thường xuyên tranh cãi nhau về việc không cân bằng trách nhiệm này. Một ngày nọ, chồng tôi ngất xỉu và bị thương ở đầu, anh bị khâu sáu mũi. Anh ấy cảm thấy chóng mặt và tôi đã phải đưa anh đi bệnh viện. Tôi đã nhờ bố chồng tôi trông con giúp để tôi đưa anh ấy đi viện nhưng ông đã không giúp. Sự tức giận vốn được tích lũy từ nhiều năm đột nhiên bộc phát. Tôi to tiếng với ông trên phố khiến nhiều người nhìn vào chúng tôi. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên xấu đi.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi làm theo điều Sư phụ dạy và cố gắng hoàn thiện bản thân, và nghĩ đến người khác trước. Tôi đã hiểu “Hết thảy đều có quan hệ nhân duyên” (Chuyển Pháp Luân), và tôi nên đối xử với mọi người bằng sự từ bi. Qua sự tu luyện của mình, sức khoẻ của chồng tôi đã cải thiện nhanh chóng và chẳng bao lâu mọi bệnh tật của anh đều biến mất.
Nỗi oán hận của tôi đối với bố chồng cũng theo Đại Pháp mà tan chảy đi mất. Tôi đối xử với ông bằng sự từ bi. Tôi thường nói chuyện với ông về sự tốt đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại sai trái. Tôi khuyên ông thoái Đảng và ông đã làm theo. Tôi hiểu rằng là vì duyên phận nên chúng tôi mới là một gia đình. Việc làm thiện nhất chính là giúp ông thoái Đảng để có một tương lai tươi sáng. Mẹ chồng tôi nói rằng “Mẹ có thể thấy được sự tốt đẹp của Đại Pháp khi thấy được sức khoẻ của gia đình con thay đổi”.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành bức hại Pháp Luân Công và chúng tôi bắt đầu đi phát tài liệu giảng chân tướng. Lúc đó vẫn chưa có điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi viết mọi thứ bằng tay và đi phát cho từng nhà mà chúng tôi có thể đến. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tôi kẹp một tờ rơi vào cửa của một gia đình – tôi đã rất căng thẳng và tim tôi đập thình thịch. Cùng với việc học Pháp nhiều hơn, tôi ngày càng đề cao bản thân và nỗi sợ hãi cũng dần tan biến khi tôi có nhiều kinh nghiệm hơn. Chúng tôi trở nên thành thục hơn và trưởng thành hơn.
Năm 2001, tôi được trả tự do khỏi một trung tâm tẩy não nhờ có chính niệm mạnh mẽ và chúng tôi chuyển đến một nơi khác ở. Chúng tôi không biết học viên nào ở khu vực đó. Để được đọc tuần báo Minh Huệ và theo sát tiến trình Chính Pháp, tôi đã đi đến nhà của một học viên cách đó 30 km. Sau đó, học viên đó nói với tôi rằng: “Chúng tôi không thường xuyên ở nhà và bạn thì không bao giờ báo trước mỗi khi bạn đến, vậy mà lần nào chúng ta cũng gặp nhau. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là Sư phụ đang giúp bạn”. Tôi nghe điều này mà cảm thấy rất xúc động, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã không bỏ tôi một mình. Tôi tự nhủ mình cần phải tu luyện tinh tấn hơn.
Mỗi khi chúng tôi phát hết tài liệu giảng chân tướng, tôi lại cầm một chiếc túi to và đi đến nhà đồng tu để lấy thêm. Với sự bảo hộ của Sư phụ, mọi việc đều diễn ra trôi chảy. Một ngày nọ, tôi có mặt tại một ga tàu và mang theo một túi to tài liệu. Một cảnh sát đứng ngay trước cửa, cầm một cái radio hai chiều và nói: “Hôm nay sẽ thắt chặt an ninh, hành khách đến và đi đều sẽ bị kiểm tra”. Tôi nghĩ rằng anh ta đang nói với người khác nhưng khi tôi nhìn quanh thì không thấy một ai khác ngoài tôi và anh ta. Tôi nhận ra là Sư phụ đang dùng lời của anh ta để điểm hoá tôi vì thế tôi đã cầm túi đi đến một trạm xe buýt. Tôi đi xe buýt về nhà mà không có việc gì xảy ra.
Tôi đã đi lấy tài liệu giảng chân tướng rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ hỏi nguồn gốc của những tài liệu đó. Tôi biết rằng tài liệu thực ra là đến từ các địa phương khác bởi vì các điểm in ấn ở địa phương chúng tôi đều bị dừng – một số học viên bị bắt và một số khác thì phải lưu lạc khắp nơi. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã tăng thêm gánh nặng cho đồng tu. Tôi nghĩ về việc mua một cái máy tính nhưng lại không biết sử dụng máy tính hay Internet. Tôi cũng rất lo lắng về sự nguy hiểm của việc kết nối Internet. Tôi nghĩ nhân tố lớn nhất chính là tâm sợ hãi của tôi.
Khi tôi nói với gia đình về suy nghĩ này, thật ngạc nhiên là tất cả mọi người đều rất ủng hộ tôi. Hai học viên khác giúp tôi mua máy tính và cả gia đình đều cùng nhau học cách vào Internet. Lúc đầu, tôi còn không biết cách cầm chuột nhưng đúng là chăm chỉ rồi sẽ được đền đáp, cuối cùng tôi cũng đã có thể vào được trang web Minh Huệ. Chúng tôi đã rất vui mừng khi nhìn thấy tiêu đề của trang web. Tôi nhận thấy các học viên hải ngoại đã chuẩn bị tài liệu sẵn rồi và chúng tôi chỉ cần tải về, in chúng ra mà thôi. Tôi đã không nghĩ mọi việc lại đơn giản thế! Tôi ngưỡng mộ những học viên đã cung cấp và biên tập tài liệu giảng chân tướng. Với sự giúp đỡ của các học viên khác, nhà tôi trở thành điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng.
Sau khi học được cách sử dụng Internet, chúng tôi làm theo các nguyên tắc an toàn mà một đồng tu đã dạy cho chúng tôi, bao gồm việc không dùng Internet trong thời gian lâu và không vào các trang web không liên quan. Sau một thời gian, vì tò mò, chồng tôi đã đọc các tin tức từ Dinaweb và anh đã thay đổi cách tải file của chúng tôi để máy tính có thể tải được file ảnh. Tôi đã cố gắng ngăn anh ấy đọc những trang web đó và việc tải những bức ảnh không liên quan đến giảng chân tướng nhưng anh ấy không nghe tôi. Tôi đã mất bình tĩnh và nói những lời không hay dẫn đến việc chúng tôi cãi vã.
Con gái của chúng tôi đã lên tiếng hỏi chúng tôi: “Bố mẹ nhìn có giống học viên không?” Cô bé nói: “Mẹ à, chúng ta là người tu luyện. Mẹ nên hướng nội và tìm xem mẹ đã làm gì sai”. Cô bé cũng quay sang nói với chồng tôi: “Bố à, các học viên đã nói với chúng ta rằng những tệp tin tải về không bao gồm hình ảnh sẽ chiếm ít bộ nhớ hơn loại có hình ảnh. Nếu chúng ta tích trữ nhiều file lớn và nếu chính niệm không đủ thì cựu thế lực có thể sẽ lợi dụng và các vấn đề không cần thiết có thể phát sinh. Việc đọc những thứ không liên quan là chấp trước và lãng phí thời gian”.
Tôi cảm thấy cảm kích trước những lời lẽ hợp lý của con gái. Chồng tôi ngay lập tức hiểu ra và nhận ra rằng cần phải cân nhắc vấn đề an toàn. Sự thật thì anh ấy vốn chú ý đến an toàn nhưng trong sự việc này, anh lại suy nghĩ chưa thấu đáo. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi đã bị đầu độc bởi văn hoá Đảng và muốn mọi người trong nhà phải nghe theo mình. Khi họ không nghe lời thì tôi cảm thấy khó chịu. Giờ đây, tôi đã là một học viên và tôi cần phải bỏ đi các ma tính và tăng cường Phật tính trong tâm. Tôi phải đề cao tâm tính dựa trên các tiêu chuẩn cao và không được ôm giữ các quan niệm cũ.
Mấy năm qua, gia đình ba người chúng tôi đã trở thành một nhóm phân phát tài liệu giảng chân tướng. Ngay cả khi rất bận rộn, chúng tôi cũng không chểnh mảng việc này. Dù con gái tôi học hành vất vả nhưng cháu biết cứu người là việc vô cùng quan trọng. Gia đình tôi phối hợp với nhau rất tốt và chúng tôi luôn phát chính niệm ở nhà trước khi ra ngoài phát tài liệu. Chúng tôi có thể cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên và bảo hộ chúng tôi. Chúng tôi không sợ gì cả và việc phát tài liệu của chúng tôi diễn ra thuận lợi. Nếu chúng tôi phối hợp không tốt thì vấn đề sẽ nảy sinh.
Có lần tôi tranh cãi với chồng về việc đi đến đâu để giảng chân tướng, cuối cùng tôi nhượng bộ và làm theo ý kiến của chồng. Như thường lệ, chúng tôi chia nhau ra, mỗi người làm một khu. Tôi làm xong phần của mình và quan sát thấy có một người đàn ông đang nhìn tôi. Tôi biết đó là cảnh sát mặc thường phục. Tôi nghĩ tôi sẽ đánh lạc hướng anh ta để bảo vệ an toàn cho chồng và con gái. Nghĩ vậy, tôi đã lấy xe đạp và đạp xe đi. Sau đó, người đàn ông đi theo tôi ra khỏi khu vực đó. Có một chiếc xe cảnh sát đỗ ở gần đó và ông ta đi vào xe.
Sau khi về nhà, chúng tôi học Pháp và chia sẻ về sự việc này. Chúng tôi đều nghĩ rằng việc đó xảy đến là vì chúng tôi đã cãi vã và phối hợp với nhau không tốt. cựu thế lực luôn theo dõi chúng ta để tìm ra sơ hở. Tu luyện là một việc vô cùng nghiêm túc và chúng ta phải bỏ đi hết các chấp trước của mình.
Chúng tôi thường lặng lẽ phát chính niệm khi đi phát tài liệu giảng chân tướng. Mỗi khi làm xong thì chúng tôi thả lỏng, cười và nói chuyện trên đường về mà không hề để tâm đến hiệu quả của việc chúng tôi vừa làm. Một ngày nọ, tôi quay lại nơi đã phát tài liệu để quan sát và tôi đã bị sốc khi thấy một số tài liệu bị ném xuống đất. Tôi cảm thấy buồn. Ba chúng tôi hướng nội và hiểu rằng mục đích của chúng tôi là cứu người chứ không phải là hoàn thành một nhiệm vụ. Chúng tôi cần phải phát tài liệu giảng chân tướng để mọi người đọc và biết được sự thật.
Sư phụ giảng:
“Trong cuộc bức hại này, tà ác không chỉ là bức hại các đệ tử Đại Pháp, chúng cũng đang bức hại con người thế gian! Nếu con người thế gian có cách nghĩ không đúng đắn, niệm đầu không đúng đắn về Đại Pháp, thì khi Chính Pháp hồng thế hễ tới là [họ] đào thải, vì điều họ phản đối là Pháp tạo ra hết toàn thể vũ trụ tương lai. Họ còn đi đâu đây? Không muốn sang tương lai thì chỉ có thể bị giải thể, không tồn tại nữa; vậy nên nói đệ tử Đại Pháp cứu độ chúng sinh là trọng yếu phi thường”. (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2007)
Sau bài học này, chúng tôi đã coi trọng việc phát chính niệm hơn. Sau khi chúng tôi hoàn thành việc phát tài liệu giảng chân tướng, chúng tôi tiếp tục phát chính niệm để giúp những người có duyên có thể đọc và được cứu và giúp những tài liệu đó được chuyển đến những người khác để nhiều người hơn nữa có thể nhìn thấy chúng, đọc chúng và biết được sự thật.
Khi phát tài liệu ở những nơi không quen thuộc, một trong ba chúng tôi sẽ đứng ở dưới tòa nhà để giữ các tài liệu và phát chính niệm, trong khi hai người còn lại sẽ đi đến từng nhà. Ba chúng tôi là một chỉnh thể và đã phát tài liệu giảng chân tướng đến rất nhiều ngôi nhà.
Sư phụ giảng:
“Hết thảy những gì chúng ta làm đều vĩ đại, hết thảy những gì đệ tử Đại Pháp làm đều là cứu độ chúng sinh, hết thảy những gì đệ tử Đại Pháp làm đều là con người trước đây trong lịch sử chưa từng làm”. (Giảng pháp tại miền tây Mỹ quốc năm 2004)
Chúng tôi sẽ bước đi thật ngay chính trên con đường tu luyện này, đồng thời làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, trợ Sư Chính Pháp, hoàn thành thệ nguyện và vượt qua mọi khảo nghiệm thật xuất sắc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/10/212016.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/26/112621.html
Đăng ngày 01-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.