Bài viết của một học viên ở Ninh Hạ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên Đại Pháp ở Khu tự trị [dân tộc] Hồi Ninh Hạ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ cuối năm 1997. Từ ngày đầu tiên đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi chắc chắn rằng mình đã tìm thấy mục đích thực sự của cuộc đời mình. Đến cuối năm 1998, bố mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện. Một vài ngày sau, bố tôi không còn cần phải đeo kính hay uống bất kỳ loại thuốc nào mà ông từng phải sử dụng trong nhiều thập kỷ. Mẹ tôi cũng đã hồi phục chứng co thắt cơ mặt mà bà phải chịu đựng trong hơn 10 năm. Những người làm con chúng tôi đã rất xúc động trước những thay đổi của họ.

Chịu ảnh hưởng của gia đình, tôi luôn tôn trọng và ngưỡng mộ văn hóa truyền thống của chúng tôi. Tôi luôn tin rằng khí công có thể mang đến cho chúng ta phép màu. Từ năm 1992 trở đi, tôi đã dành thời gian học một vài môn khí công. Có ngày, có luồng khí dồn lên đỉnh đầu khiến tôi phải nhập viện lúc nửa đêm. Lần đầu tiên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã đứng toàn bộ thời gian cho đến khi đọc xong. Không lâu sau, tôi vứt bỏ hết những cuốn sách bói toán và hủy tất cả những cuốn sách khí công giả của mình.

Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, những con rắn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi trở nên ngày một nhỏ và yếu hơn, cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất. Có một lần, một con kim xà chạy đi và biến mất khỏi tầm mắt. Nó tan biến vào không trung. Cùng lúc đó, có mấy vị thiên binh xuất hiện, mặc trang phục giống như trong truyền thuyết. Họ bắt con kim xà và mang đi. Do đó, những giấc mơ về rắn quấy nhiễu tôi trong vài năm qua đã kết thúc. Trước đó, tôi phải chiến đấu với chúng mỗi đêm, nhưng càng đánh, chúng xuất hiện càng nhiều và ngày một lớn hơn. Đôi khi xuất hiện cả một núi rắn. Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể trốn thoát khỏi chúng, và thường sợ phải đi ngủ.

Lúc đầu, tôi chỉ có một cuốn sách Chuyển Pháp Luân, mà không có các tài liệu audio, video hay sách nào khác về Đại Pháp. Tôi đọc sách mỗi ngày trong khi ngồi song bàn. Nhưng phải mất vài ngày tôi mới có thể đặt được chân này lên trên chân kia. Tôi toát mồ hôi và cảm thấy rất nóng sau khi ép cho một chân này đặt lên trên chân kia. 10 ngày sau, tôi có thể ngồi song bàn được nửa giờ đồng hồ, nhưng sau đó một chân của tôi lại tự trượt xuống. Tôi đổi từ tư thế song bàn sang tư thế đơn bàn và sau đó vấn đề được giải quyết. Sau khi luyện tập được một mùa đông, thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tôi trở nên trẻ trung và gọn gàng hơn.

Năm 1998, tôi bắt đầu tham gia học Pháp và luyện công tập thể. Trong ngày đầu tiên, tôi ngồi trong tư thế song bàn được hơn 40 phút. Khi nhạc luyện công kết thúc, toàn thân tôi nóng bừng. Trong lúc luyện, tôi đã thấy một khung cảnh kỳ diệu: một thành phố lớn hiện đại nằm ở lối vào của một thung lũng xinh đẹp và tất cả các tòa nhà đều có màu trắng. Tôi rất ngạc nhiên và cảnh tượng biến mất ngay lập tức. Tôi nhận ra mình đã nhìn thấy cảnh đó thông qua thiên mục của mình. Trong suốt năm 1998, nhóm của chúng tôi đã luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối. Thân thể và tâm tính của chúng tôi nhanh chóng cải biến. Lúc đầu, tôi không thể dậy lúc 4 giờ sáng. Đôi khi có người gõ cửa và gọi tôi dậy. Nhưng sau khi thức dậy, tôi lại không thấy ai ở đó. Những người thân trong gia đình tôi không biết gì về việc này. Một số người trong nhóm học Pháp của chúng tôi cũng gặp tình huống tương tự. Chúng tôi nhận ra rằng chính Sư phụ đã gọi chúng tôi dậy.

Khoảng thời gian tươi đẹp đó kéo dài cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vào tháng 5 năm 1999, có hai thanh niên tuyên bố đến từ Cơ quan Tôn giáo đã đến gặp tôi và hỏi về tình hình Pháp Luân Công. Tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho họ và nói cho họ về những lợi ích sức khỏe to lớn mà chúng tôi có được qua việc luyện tập và việc tiêu chuẩn đạo đức của chúng tôi đã được đề cao như thế nào. Tôi đặc biệt giới thiệu Đại Pháp cho họ và hy vọng rằng họ sẽ tu luyện khi có cơ hội. Lúc đó, họ rất ngưỡng mộ chúng tôi.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ở mỗi đơn vị làm việc, mọi người đều bị yêu cầu phải xem một số chương trình TV nhất định. Tôi biết nó là gì sau khi xem một vài giây, vì vậy tôi đứng dậy và rời đi. Một người hàng xóm lớn tuổi nói với tôi: “Trên TV nói, Sư phụ của các vị thế này thế này…” Tôi hỏi ông ấy: “Ông tin mọi thứ trên TV sao?” Ông nói: “Nhà nước đã nói như vậy. Tại sao tôi lại không tin chứ?” Tôi đáp: “Giang Trạch Dân nói rằng mức sống của người dân Trung Quốc đã được cải thiện nhiều đến mức mọi người đều giàu có. Điều đó có đúng với gia đình ông không?” Ông ấy không nói được lời nào. Ba người con trai của ông đều thất nghiệp, và vợ chồng ông phải hỗ trợ họ. Lúc đó, tâm tôi vô cùng đau đớn. Tôi không thể luyện công ở điểm luyện công vào buổi tối. Đêm hôm đó, tôi không thể ngủ. Vợ tôi an ủi và khuyên tôi đừng lo lắng.

Ngày 22 tháng 7, cảnh sát đã gọi hơn 10 người chúng tôi tới đồn cảnh sát. Tôi thấy hai thanh niên từ Cơ quan Tôn giáo. Họ thừa nhận rằng thực ra họ đến từ Phòng An ninh và Chính trị của Cục Công an. Bí thư Đảng ủy của Ủy ban Chính trị và Pháp luật yêu cầu chúng tôi giao nộp các sách Đại Pháp. Không ai trong chúng tôi giao nộp bất kỳ tài liệu nào ngoài một học viên cao tuổi đã giao nộp một cuốn Chuyển Pháp Luân. Học viên đó là phụ đạo viên tại điểm luyện công của chúng tôi. Bà từng đóng góp rất nhiều trong việc thành lập nhóm học Pháp tập thể của chúng tôi.

Cuộc bức hại leo thang mỗi ngày. Cảnh sát thường xuyên đến gõ cửa nhà tôi vào giữa đêm mà không có lý do. Kết quả là chúng tôi bị quấy nhiễu đến mức không thể ngủ được vào ban đêm. Do áp lực quá lớn, tôi đã ngừng tu luyện và cũng không đọc sách nhiều nữa. Không lâu sau, cơ thể tôi trở nên nặng nề và sưng phù trở lại. Lúc đó, mỗi ngày cảm giác dài như một năm, và tôi nhận thấy những suy nghĩ của mình thay đổi rất nhiều. Người tu luyện trong quá khứ không thể viên mãn thậm chí sau nhiều kiếp. Cũng cần có thời gian để các học viên Đại pháp chúng ta hoàn thành tu luyện. Tôi vẫn còn trẻ và trước tiên nên phấn đấu để đạt được một số thành tựu trong xã hội người thường. Sức khỏe tổng thể và thị lực của tôi xấu đi. Người thân trong gia đình ép tôi phải uống thuốc. Tôi bị mất phương hướng trong những lời nói dối tràn lan của ĐCSTQ và lời đồn đại của người thường. Ai sẽ trả chi phí y tế nếu tôi đi khám bác sĩ và phải uống thuốc? Ngày nay ở Trung Quốc, ngoại trừ những người trong quân đội, các cơ quan chính phủ và một vài công ty lớn, ai có đủ khả năng chi trả các chi phí y tế, bệnh viện nào có thể cứu bạn nếu bạn mắc bệnh hiểm nghèo? Ai vĩ đại hơn Đại Pháp và Sư phụ của chúng ta? Không có ai cả! Tôi nói với vợ mình rằng tôi sẽ không uống thuốc. Tôi sẽ dùng sinh mạng của mình để chứng minh sự vĩ đại của Đại Pháp.

Tôi nhẫn chịu một cách thụ động bức hại của tà ác. Tôi không thể đăng nhập vào Internet và mất liên lạc với các học viên. Nhưng Sư phụ từ bi lại tiếp tục điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ. Tôi có thể lấy hai ví dụ. Trong một giấc mơ, tôi cùng nhiều người khác đang trèo lên một vách đá dốc đứng màu nâu, dường như cao vô hạn. Tôi cách đỉnh vách đá hơn 20 mét trong khi một số người khác đã lên tới đỉnh. Tôi nhìn xuống, nỗi sợ hãi lướt qua và đánh thức tôi dậy. Tôi nhận ra rằng khi ngừng tu luyện, tôi sẽ rơi xuống địa ngục, nơi không có lối thoát. Một đêm đầu năm 2005, tôi mơ thấy mình chạy cùng với rất nhiều người hướng về một nơi tràn ngập ánh sáng. Một số cánh cổng liên tiếp mở và tôi biết mình có thể qua bất kỳ cánh cổng nào miễn là tôi có thể. Những người gác cổng đang chờ sẵn ở đó. Đằng sau những cánh cổng là bầu trời sáng rực, trong khi ở phía bên này, cả thế giới đang bị khí đen bao phủ.

Vào đầu năm 2006, tôi quyết định trở lại tu luyện. Tôi đặt ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm lên ưu tiên hàng đầu. Tôi mơ hồ thấy vũ trụ đã trở nên sáng sủa hơn và vô số cánh cửa đã mở ra, có lẽ là chúng sinh nơi đó đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Một ngày trong khi đang ngồi đả tọa, tôi thấy nhiều nhóm người mặc trang phục Trung Hoa cổ đại cảm ơn tôi. Họ hẳn là chúng sinh trong thế giới của tôi. Vào một ngày mùa hè trong khi đang đợi xe buýt, tôi đã gặp một học viên mà tôi từng quen biết trước đó. Sau khi trò chuyện một chút, chúng tôi biết tình hình của nhau. Cô ấy mừng rỡ nói với tôi rằng cô đã liên lạc được với các học viên địa phương ở nơi mới này và họ có tất cả các loại tài liệu giảng chân tướng. Do đó, con đường tu luyện của tôi lại trở lại đúng hướng. Nhưng tôi cảm thấy buồn vì các tài liệu phải thông qua học viên khác trước khi đến được với tôi. Tôi muốn học các kỹ thuật để vượt qua phong tỏa Internet. Mùa hè năm đó, tôi đã gặp một học viên từ một thành phố khác, anh muốn hỗ trợ kỹ thuật cho mọi người, nhưng anh nghĩ kỹ năng máy tính của tôi quá kém và đã không hướng dẫn cho tôi những kỹ thuật mà tôi cần.

Năm 2007, tôi tình cờ có được tất cả các phần mềm có thể giúp vượt qua phong tỏa Internet. Tại một quán Internet, tôi đã đăng nhập thành công vào trang web Minh Huệ, trang mà tôi đã không truy cập trong thời gian dài. Sau đó, các điểm sản xuất tài liệu ở địa phương chúng tôi không còn phụ thuộc vào các học viên ở những nơi khác. Chúng tôi đã gửi danh sách tên của những người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cùng số điện thoại và địa chỉ email của họ, đến các trang web Đại Kỷ Nguyên (Epoch Times) và Minh Huệ (Minghui.org). Kỹ năng máy tính của tôi đã cải thiện rất nhiều sau khi nghiên cứu các tài liệu trên trang web Minh Huệ.

Năm 2008, chúng tôi đã tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm cùng các học viên từ các khu vực khác. Những người tham dự đến từ nhiều thành phần xã hội, có người là nhân viên văn phòng ăn vận trang phục trang trọng đắt tiền, hoặc là nông dân trong trang phục giản dị. Tất cả đều tu luyện khá tốt và có nhận thức Pháp cao. Họ chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách chân thành. Mỗi học viên trong thành phố của tôi đã được khích lệ rất nhiều và muốn tu luyện tinh tấn hơn. Số người thoái xuất khỏi ĐCSTQ tăng lên nhanh chóng. Đồng thời, vì các học viên liên lạc với nhau thường xuyên hơn, nên nhiều học viên đã bị bắt giữ và kết án phi pháp. Tòa án quận Tây Hạ thành phố Ngân Xuyên đã tuyên bố rằng quá trình xét xử sẽ được truyền hình trực tiếp, nhưng ngày hôm sau tòa án đã bí mật kết án các học viên. Cảnh sát đã bắt giữ các học viên và kết án họ lao động cưỡng bức khi không thể tống tiền các học viên và gia đình họ. Nhưng những học viên khác không bị dao động và vẫn quyết tâm tiếp tục làm ba việc.

Tất cả người thân của tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Phần lớn các bạn học cũ của tôi phụ trách các cơ quan chính quyền, một số giữ vị trí rất cao. Mặc dù họ có học thức và tự xem mình là có suy nghĩ độc lập, nhưng họ đều bị văn hóa Đảng đầu độc rất nặng. Nhưng tôi sẽ không buông bỏ họ.

Tôi đã viết nhiều rồi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng mình tu luyện tốt và còn cách xa các học viên tinh tấn, nhưng tôi vẫn muốn viết ra những kinh nghiệm tu luyện của mình để báo cáo với Sư phụ.

Một lần nữa, con xin được kính chào Sư phụ!

Xin chào các biên tập viên của Minh Huệ!

Xin cảm ơn tất cả các học viên ở hải ngoại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/8/211570.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/2/112769.html

Đăng ngày 28-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share