Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 02-11-2009]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Dường như 11 năm tu luyện đã trôi qua chỉ trong chớp mắt. Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều thứ. Tuy nhiên, tôi thường cảm thấy trạng thái tu luyện của tôi chỉ ở mức trung bình và không xứng đáng với ân đức cứu độ của Sư phụ tôn kính. Hôm nay, tôi viết bài chia sẻ với một tấm lòng trân trọng và biết ơn để trình bày với Sư phụ và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện cùng các bạn đồng tu.

1. Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi là một nhà nghiên cứu tại một viện nghiên cứu. Vì nhiều năm sống trong nền giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên tôi cũng là một người vô thần. Năm 1998, chồng tôi đột nhiên mắc bệnh ung thư gan. Cuộc phẫu thuật của anh ấy không thành công, đồng thời khiến tình trạng của anh trở nên tồi tệ hơn. Khi ấy, tôi đã vô cùng hoảng loạn. Trong tình trạng vô vọng, tôi bắt đầu cầu nguyện Thượng đế ban phước lành, nhưng tôi lại không biết nên cầu nguyện với ai và cầu nguyện như thế nào.

Thời gian này, khi mọi thứ dường như vô vọng, một đồng nghiệp ở sở làm đến thăm chồng tôi, và giới thiệu Pháp Luân Công cho chúng tôi. Ngày hôm sau, anh ấy mang cho chúng tôi một vài cuốn sách có các bài giảng Pháp của Sư phụ ở nhiều nơi, mặc dù cuốn Chuyển Pháp Luân không nằm trong số đó. Chồng tôi đọc tất cả các sách khi anh ấy dưỡng bệnh ở nhà. Sau vài ngày, anh ấy bắt đầu bị tiêu chảy không ngừng và cơ thể bị mất nước, vì thế anh ấy được đưa đến bệnh viện để truyền dịch và bắt đầu hồi phục. Trong thời gian nằm viện, anh ấy lại nôn ra một lượng lớn chất dịch giống như đờm. Sau đó, anh đã thèm ăn trở lại, cơ thể anh bắt đầu hồi phục, và anh có thể làm việc trở lại trong vòng chưa đầy một tháng.

Thật ra, tôi cũng có bệnh ở khắp cơ thể. Mặc dù tôi không gặp phải bất kỳ căn bệnh hiểm nghèo nào như chồng tôi, nhưng bệnh tật triền miên vẫn khiến tôi sống không bằng chết. Ngày qua ngày, những cơn đau đầu nghiêm trọng khiến tôi không thể mở mắt. Trên hết, cơn đau ở lưng và chân của tôi khiến tôi leo cầu thang từng bước khó nhọc. Tôi cũng bị táo bón, nghe kém, cận thị và mờ mắt. Dường như mọi bộ phận trên cơ thể tôi đã bị bào mòn. Và mỗi ngày là một cuộc chiến.

Sau khi chồng tôi bình phục, tôi cũng yên tâm hơn. Tôi bắt đầu đọc Pháp của Sư phụ và ngay lập tức bị chấn động sâu sắc trước các nguyên lý của Đại Pháp. Mọi thứ mà Sư phụ giảng đều rất đúng và hợp lý. Sau đó, tôi nhờ những người khác giúp đỡ và có được tất cả các bài giảng của Sư phụ, gồm cả cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc tất cả các sách. Mặc dù tôi chưa đọc hết Chuyển Pháp Luân một cách xuyên suốt trong lần đầu tiên, nhưng cơ thể tôi đã bắt đầu được thanh lọc. Từ đó trở đi, tôi trở nên tỉnh táo hơn, chứng táo bón của tôi biến mất, và tôi có thể đi bộ nhanh. Tôi hiểu rằng sự phục hồi của chồng tôi là do Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho anh ấy. Sau đó, hai cô con gái của tôi cũng bắt đầu bước vào tu luyện. Các con tôi trở nên mạnh mẽ và khỏe mạnh hơn khi chúng tu luyện tốt! Sư phụ đã cứu cả gia đình tôi, một ơn huệ mà tôi không bao giờ có thể hoàn trả được. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là kiên định và chiểu theo các tiêu chuẩn của Sư phụ để làm tốt ba việc.

2. Là học viên Đại Pháp, chúng ta phải đường đường chính chính và ngay thẳng

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, các phương tiện truyền thông nhà nước không ngừng bôi nhọ Đại Pháp, bịa đặt bằng chứng, và vu khống Đại Pháp và Sư phụ. Vào thời điểm đó, tôi thậm chí không biết đến sự tồn tại của trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung). Khi Sư phụ gặp nạn, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn. Không còn lựa chọn nào khác, tôi mua một chiếc radio với hy vọng được nghe thông tin từ các đài phát thanh của Hoa Kỳ hoặc từ các nước khác để biết bất kỳ tin tức nào về Sư phụ, nhưng đều không có kết quả. Rồi một ngày nọ, các phòng ban tại nơi làm việc của tôi đã tổ chức một cuộc họp chung, tại đây từng người sẽ phải cho biết sự lựa chọn của họ đối với Pháp Luân Công trong các báo cáo gửi quản lý cấp trên. Khi cuộc họp bắt đầu, không ai nói gì.

Tôi biết tất cả mọi người đang chờ tôi tuyên bố sự lựa chọn của mình. Vì gia đình tôi được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp, nên tôi đã cố gắng nói cho mọi người biết vẻ đẹp của Đại Pháp ở mọi nơi tôi đến, và vì thế ai cũng biết tôi là một học viên. Do đó, tôi phải là người đầu tiên lên tiếng. Tôi nói: “Tôi thừa nhận, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này mọi người đều biết. Chúng tôi bắt đầu tu luyện khi mọi người trong gia đình tôi đều có bệnh, và mọi người đã được chứng kiến sự màu nhiệm của môn tu luyện này. Chúng tôi tu luyện vì Pháp Luân Công giúp cải thiện sức khỏe của các thành viên trong gia đình tôi và mọi người đều đã nhìn thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Nếu ai đó ép tôi phải làm điều gì chống lại Đại Pháp, tôi sẽ không sợ. Tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện!”

Sau khi tôi đưa ra quan điểm của mình, có khá nhiều đồng nghiệp khuyên tôi: “Chị là trưởng nhóm (kỹ sư trưởng). Sao chị lại có thể tuyên bố như vậy? Chị không biết rằng chị đang đi ngược lại với mọi người sao?” Nước mắt tôi rơi. Tôi cảm thấy Sư phụ thực sự đã bị hiểu lầm! Làm thế nào mà Sư phụ lại có thể bị đối xử như vậy? Sau này tôi biết rằng một đồng nghiệp do tôi giới thiệu mà mới bước vào tu luyện Đại Pháp, đã tuyên bố ngừng tu luyện. Một vài người khác thì tu luyện trong bí mật, nhưng họ không dám thừa nhận. Chồng tôi cũng sợ hãi đến nỗi đã nói cho tôi biết anh đã tuyên bố những gì. Kết quả là tôi ở trong thế đơn độc đứng lên chống chọi những cơn sóng lớn. Tuy nhiên, thật bất ngờ, đơn vị công tác của tôi đã gửi đi báo cáo thông báo rằng chỗ tôi không có ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Và chỉ cần như vậy, tôi cũng cảm thấy an toàn trong khoảng thời gian bức hại tàn bạo.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã tạo ra môi trường này cho tôi để tôi có thể tận dụng nó mà tu luyện, không phải để sống một cuộc sống thoải mái, mà là để giảng chân tướng tốt hơn. Do đó, tôi đã sử dụng mọi cơ hội tại nơi làm việc để nói với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi thường phải tiếp đãi khách hàng do tính chất công việc. Vào những buổi tối như thế, Pháp Luân Công luôn là chủ đề thời sự. Khi chủ đề được nêu ra, tôi sẽ nói thẳng với họ rằng không nên nghe theo những lời tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công là tốt; tất cả mọi người trong gia đình tôi đều tu luyện. Tôi cũng nói với họ về những kỳ tích mà tôi đã trải qua. Nhiều người đã hiểu rõ sự thật bằng cách này. Cũng có một vài người từ chối lắng nghe. Bởi vì danh tiếng của họ bị đe dọa nên tôi không thể nói gì hơn với họ.

Với các đồng nghiệp xung quanh, tôi nói với họ về sự kỳ diệu của Đại Pháp. Một người nọ nói với tôi, “Tôi rất quan tâm những điều chị nói với tôi”. Cũng có người nói với tôi rằng: “Trong những ngày này, họ treo giải thưởng 10 Nhân dân tệ cho những ai báo cáo một học viên, do đó chị nên giữ im lặng”. Tôi trả lời rằng tôi không có gì phải lo lắng.

Một buổi tối, người quản lý đơn vị công tác của tôi gọi điện cho tôi và nói: “Xin chị hãy tu luyện ở nhà. Chúng tôi không thể để chị đi khắp nơi mỗi ngày để nói tất cả những điều này”. Tôi biết người quản lý của tôi đang chờ đợi tôi, bởi khi tôi giảng chân tướng cho anh ấy thì anh cũng bày tỏ muốn tu luyện nếu không quá bận rộn. Tôi đã không nói bất cứ điều gì khiến anh ấy buồn, nhưng tôi nghĩ rằng nếu mọi người chỉ âm thầm tu luyện ở nhà, thì ai sẽ bước ra chứng thực Pháp? Tôi quyết định chỉ để anh ấy nói những gì anh ấy muốn, và tôi sẽ làm những gì tôi cần làm.

Tôi cũng thường gọi điện thoại đường dài cho các bạn học cũ để giảng chân tướng. Tôi nói với họ bất cứ điều gì mà không hề do dự và may mắn là không có sự cố nào xảy ra.

Khi đi công tác, tôi giảng chân tướng trên tàu. Có một chàng trai trẻ rất quan tâm đến Đại Pháp. Tôi nói anh ấy về sự kỳ diệu của Đại Pháp và giải thích với anh ấy từ góc độ khoa học tại sao nó không phải là mê tín. Anh ấy hỏi tôi nhiều câu hỏi, và tôi đều trả lời chúng một cách rõ ràng nhất dựa trên Pháp. Con tàu đã tắt đèn từ lâu, nhưng anh ấy vẫn chăm chú nói chuyện với tôi. Cuối cùng, vào lúc một giờ sáng, anh ấy đã mỉm cười mà không hiểu tại sao. Tôi biết rằng sinh mệnh này đã minh bạch chân tướng và tôi cảm thấy mừng cho anh ấy.

Từ năm 1999 đến năm 2001 là giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc bức hại tà ác. Tất cả các nguồn tài liệu giảng chân tướng tại địa phương đều bị phá hủy, tất cả các thiết bị đều bị tịch thu, và các đồng tu lần lượt bị bắt giữ bất hợp pháp. Khi chúng tôi không còn các nguồn tài liệu giảng chân tướng, tôi đã nghĩ rằng chỗ của tôi tương đối an toàn, và tôi nên giúp các đồng tu trong giai đoạn khủng hoảng này. (Lúc đó, tôi đang chuẩn bị nghỉ hưu).

Vào đầu năm 2001, tôi mua một chiếc máy tính và một máy in laser. Thời đó, máy tính vẫn còn đắt tiền (hơn 10.000 Nhân dân tệ cho một chiếc máy tính). Người mà tôi nhờ mua giúp nói với tôi rằng đây không là phải thời điểm tốt để mua máy tính và khuyên tôi nên chờ thêm một thời gian cho đến khi giá hạ. Tôi trả lời rằng chúng tôi không thể chờ đợi, chúng tôi phải mua ngay cả khi nó đắt tiền. Và cứ thế, chúng tôi đã mua tất cả các thiết bị cần thiết. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi nhanh chóng tìm được địa điểm của người điều phối, cũng là một học viên địa phương. Sau khi chúng tôi trao đổi, các học viên địa phương rất vui vẻ chào đón tôi. Trong lúc cần thiết, Sư phụ đã an bài cho tôi lấp vào chỗ trống này. Do đó, các tài liệu giảng chân tướng và áp phích dán một lần nữa xuất hiện trở lại. Đó thực sự là điều mà tà ác sợ hãi. Chúng không thể ngăn cản được các học viên Đại Pháp. Chúng tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trước áp lực, không bao giờ từ bỏ trước sự đe dọa hay bắt bớ. Chúng tôi thực sự là các đệ tử Đại Pháp với sứ mệnh trợ Sư chính Pháp.

Trong giai đoạn bức hại khủng khiếp nhất, chúng tôi vẫn có một môi trường an toàn. Tôi ngộ ra rằng khi chúng ta đường đường chính chính làm mọi việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm, thì không ai dám cam nhiễu chúng ta! Mặc dù chúng ta vẫn còn nhiều chấp trước người thường, nhưng miễn là chúng ta luôn tuân theo các Pháp lý ở tầng thứ hiện tại của mình thì chúng ta vẫn có thể vượt qua được các trở ngại.

3. “Liễu ám hoa minh, hựu nhất thôn!”

Sau khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cơ thể của anh hồi phục rất nhanh. Khi chồng tôi đi du lịch cùng các đồng nghiệp, anh ấy đi lại như một thanh niên khỏe mạnh. Điều này thực sự có tác dụng rất lớn trong việc hồng Pháp. Tình trạng khỏe mạnh của anh ấy được duy trì trong hơn ba năm, nhưng anh ấy vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ được suy nghĩ về căn bệnh cũ của mình. Bác sĩ yêu cầu anh đến kiểm tra thường xuyên, và anh ấy đã làm theo. Lúc đầu tôi đi cùng anh. Sau đó, mặc cho những gì tôi nói với anh, anh vẫn không ngộ ra được vấn đề của mình, và vì thế tôi đã để anh tự đi kiểm tra. Anh ấy cũng có nhiều tâm chấp trước như danh, lợi, và địa vị xã hội, đều là những thứ mà anh không thể buông bỏ. Tháng 11 năm 2001, cuối cùng thì anh không vượt qua được nghiệp bệnh và đã qua đời vào tháng 3 năm 2002.

Khi chăm sóc chồng, dù có khó khăn hay tẻ nhạt thế nào thì tôi vẫn luôn cố gắng đáp ứng nhu cầu của anh ấy nhiều nhất có thể. Tôi hết lòng mong anh khỏe mạnh, và sợ rằng việc anh ấy qua đời sẽ là một tổn thất lớn cho Đại Pháp, nhưng cuối cùng anh vẫn qua đời. Từ đó trở đi, tôi ngộ ra rằng Đại Pháp có thể cứu người, nhưng cũng rất uy nghiêm. Khi đến một thời điểm nhất định, chuyện gì đến sẽ phải đến.

Tôi hiểu rõ những nguyên lý này, nhưng sau khi chồng tôi qua đời, tâm trạng của tôi lập tức suy sụp. Điều này như thể mọi thứ đã kết thúc, và rất nhiều tâm chấp trước người thường bắt đầu nổi lên. Có một ngày, con gái tôi đến gặp tôi và nói: “Mẹ à, con mơ thấy chúng ta có một cái lỗ ở trong nhà và một con chuột khổng lồ bò qua đó”. Sau khi nghe vậy, tôi hiểu rằng giấc mơ đó không phải là một điềm lành. Tôi nhận ra trạng thái tu luyện của tôi không tốt, nhưng lúc đó, tôi không thể tự vực dậy. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong vòng vài ngày, sau khi tôi quay lại thì một đồng nghiệp gọi điện và bảo tôi rằng: “Sáng nay, có người từ Sở Cảnh sát đến tìm chị, nhưng chị không có ở đây. Vì vậy, họ đã niêm phong văn phòng của chị!” Tôi biết rằng Sư phụ đã dùng miệng của người đồng nghiệp để chỉ ra những thiếu sót của tôi (bởi máy tính và máy in của tôi đều để ở văn phòng).

Tôi có cảm giác tình hình không ổn. Ngay lập tức, tôi chuẩn bị một ít tiền mặt để mang theo và rời khỏi nhà. Trong căn nhà đó vẫn còn cô con gái đã ly dị chồng của tôi và đứa con hai tuổi của cháu. Mặc dù tôi không thể buông bỏ tình thân quyến, nhưng tôi buộc mình phải cứng rắn và rời đi. Đầu tiên, tôi ra khỏi thành phố và dừng chân nghỉ tại nhà của em gái. Tuy nhiên, điều làm tôi thực sự lo lắng là con gái tôi đã bị bỏ lại. Tôi biết rằng điện thoại ở nhà bị theo dõi, nhưng do chấp trước vào tình, nên tôi đã liên tục tìm cách liên lạc với con. Đây thực sự là một việc làm rất không an toàn. Lần đầu, tôi cố gọi cho cháu, thẻ điện thoại của tôi liền hết tiền. Tôi vẫn không ngộ ra và chi thêm 100 Nhân dân tệ để mua thẻ mới, nhưng lần này điện thoại vẫn không kết nối được. Cuối cùng, tôi đã hiểu ra, chính Sư phụ đã ngăn tôi phạm phải sai lầm vì sự an toàn của tôi.

Sau đó, con gái tôi gọi và báo cho tôi biết cảnh sát thường đến nhà chúng tôi để quấy rối. Để cố buộc tôi trở về nhà, họ đặt con gái tôi dưới sự giám sát gắt gao. Tình thế rất nguy hiểm. Em gái tôi nói với tôi rằng: “Chắc là chị phải tiến về phía trước thôi!” Tôi không biết phải làm gì, vì thế tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Rồi đêm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang lê bước trên một con đường sình lầy một cách khó khăn, thì đột nhiên một chiếc xe chở hàng đi ngược chiều dừng lại trước mặt tôi. Người tài xế bước ra khỏi xe và nói với tôi rằng: “Hãy lên xe, tôi đến đón chị!” Tôi nói: “Tôi đang đi cùng một đứa bé, liệu trên xe có đủ chỗ không?” Ngay lập tức, người tài xế mở cửa bên và nói: “Chúng ta có thể gập ghế xuống, như vậy sẽ đủ chỗ!” Sau khi tỉnh giấc, tôi nghĩ về giấc mơ sống động này, và nhận ra mình vẫn còn chấp trước vào sự ấm áp của gia đình. Cùng ngày, một đồng tu đã liên lạc để đưa tôi đến một nơi khác. Từ lúc đó, tôi bắt đầu một cuộc sống vô gia cư.

Ban đầu, nỗi cô đơn không thể chịu đựng được khiến thời gian trôi qua như tháng năm dài đằng đẵng. Sau đó, đơn vị công tác của tôi bắt đầu siết chặt áp lực lên chúng tôi. Con gái tôi đã kể với tôi qua điện thoại về những việc khủng khiếp mà họ đã làm. Đầu tiên, họ cắt tiền lương của tôi, sau đó họ chiếm nhà của chúng tôi, và cuối cùng họ sa thải tôi khỏi chỗ làm. Dường như họ ép chúng tôi đến đường cùng. Gia đình chúng tôi đã tan vỡ, nhưng họ vẫn muốn cắt đứt mọi đường sống của chúng tôi. Họ chỉ đơn giản là muốn chúng tôi chết! Năng lực chịu đựng của tôi dường như đến hạn độ cực điểm và tôi cảm thấy mọi thứ không thể tệ hơn! Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Chẳng phải tất cả những thứ này chỉ là lợi ích vật chất hay sao? Tôi không thể buông bỏ điều gì? Tôi đột nhiên trở nên thanh tỉnh! Chính là nó! Tôi phải buông bỏ tất cả! Hãy để họ làm những gì họ muốn! Chừng nào Sư phụ không bỏ rơi tôi thì tôi sẽ không quan tâm ai làm gì! Ngay lúc đó, tà ác lập tức bị giải thể. Tất cả mọi lo lắng đều tan biến. Tôi cảm thấy kinh ngạc về những gì vừa xảy ra.

Tôi biết rằng chính Sư phụ đã giúp đỡ tôi. Nếu không tôi sẽ phải sống mỗi ngày trong nỗi buồn và sự lo lắng tột cùng cho đến khi tôi không còn có thể tiếp tục. Mặc dù cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn, nhưng tôi cảm thấy thanh thản, không còn gì để lo lắng. Điều này như thể tôi đã bước vào một cảnh giới mới trong tu luyện, và bất kể tôi ở đâu, tôi luôn tổ chức các nhóm học Pháp và tạo môi trường tu luyện cho các đồng tu. Một lần nữa, tôi lại bước ra và hỗ trợ các học viên địa phương trong việc giảng chân tướng cho chúng sinh. Kể từ đó, tôi đã thực sự trải nghiệm được môi trường tu luyện của chúng tôi tuyệt vời như thế nào. Hoàn cảnh đã cải biến hoàn toàn chỉ từ một ý niệm.

4. Một số thể ngộ và khảo nghiệm trên con đường tu luyện của tôi

a. Buông bỏ chấp trước vào tình với các con

Tôi có hai con gái. Tôi đã can thiệp vào mọi khía cạnh của cuộc sống, từ việc học hành cho đến công việc của các con. Tôi thà để bản thân mình chịu đựng còn hơn phải thấy các con bị lợi dụng. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi ngộ ra từ các bài giảng của Sư phụ rằng chúng tôi chỉ là người thân của nhau trong kiếp này. Tuy nhiên, nói thì dễ, làm thì khó. Buông bỏ tình mẫu tử thực sự không hề dễ dàng.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, có một khoảng thời gian, con gái tôi thường xuyên cãi lại lời tôi. Lúc đó, tôi thực sự bị tổn thương, và nghĩ rằng làm thế nào mà tôi có thể nuôi dạy một đứa con vô ơn như thế. Vào thời điểm đó, tôi đã không đối chiếu cuộc sống của mình với Pháp của Sư phụ. Tôi chỉ thấy ngày càng tức giận. Thậm chí, tôi còn muốn từ bỏ đứa con gái này ra khỏi cuộc đời của mình và mãi mãi không bận tâm đến nó nữa!

Có lần con bé cãi lại tôi rất dữ dội. Tôi đã vô cùng giận dữ và nói: “Dù thế nào thì ta vẫn là mẹ của con. Con không phải là mẹ, mà là ta!” Sau đó, chính cụm từ này đã thức tỉnh tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ, đây chẳng phải là lời lẽ của một người thường sao? Làm thế nào mà một người tu luyện có thể dùng tâm người thường để quyết định điều gì là đúng hay sai? Trong tiền kiếp, con gái tôi rất có thể là mẹ của tôi. Buông bỏ tình không chỉ là buông bỏ tâm oán hận. Chẳng phải oán hận chỉ là một hình thức khác của tình? Tôi thường có xu hướng chỉ trích người khác, và đối xử như vậy với các con của tôi ở mức độ nhẹ hơn. Tôi thường nghĩ rằng điều này hoặc cách xử sự này là phù hợp với tôi. Nhưng đây có phải là thái độ đúng đắn của một người tu luyện? Sau khi tôi phát hiện ra chấp trước này, tôi dần dần thay đổi bản thân. Giờ đây, tôi hiếm khi chỉ trích người khác. Ngay cả khi tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi vẫn để nó qua đi. Tôi đã không còn xoi mói người khác và cố giữ cho mình có được tâm thái bình hòa và tĩnh lặng. Gia đình tôi trở nên hòa thuận hơn, và các con gái của tôi không còn mâu thuẫn với tôi nữa.

Tôi đã trải nghiệm rằng bất kể người tu luyện gặp phải điều gì, thì điều đó không bao giờ là ngẫu nhiên. Nếu bạn không có tâm chấp trước đó, bạn sẽ không gặp phải tình huống như vậy. Khi gặp vấn đề, chúng ta không nên vướng vào việc xác định ai hoặc việc nào đúng hay sai. Nếu điều đó đúng thì sao? Và rồi nếu nó sai thì sao? Thay vào đó, chúng ta nên hướng nội và tìm ra tâm chấp trước của bản thân. Đó là Pháp bảo để giải quyết bất cứ vấn đề nào.

b. Phục hồi sau một chấn thương nghiêm trọng ở chân trong ba ngày

Vào 7 giờ một buổi tối nọ, khi trời bắt đầu tối, tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Vì tôi đi bộ khá nhanh, nên tôi đã bị vấp cầu thang dẫn đến một cú ngã nghiêm trọng. Ngay lập tức, tôi cảm thấy xương ở chân dường như bị gãy và tôi không thể đứng dậy. Tôi liền cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy cứu con! Sư phụ, xin hãy cứu con! Con không thể mất đi đôi chân của mình!” (Tôi thường không hét lên nếu vấn đề không nghiêm trọng).

Khi tôi kêu to, tôi bắt đầu từ từ bò dậy. Chân và bàn chân của tôi hoàn toàn tê liệt, nhưng không đau lắm. Tôi cố đi bộ, và dường như tôi vẫn có thể đi được vài bước. Tôi nghĩ thầm: tà ác đang cố bức hại mình, nhưng chỉ cần tôi có thể đứng dậy thì tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Sau đó, tôi đi đến một khu nhà khác, kéo lê chân mình cho đến khi tôi có thể phát hết số tài liệu có trong tay. Rồi cuối cùng cơn đau cũng ập đến, và tôi nghiến chặt răng đi về nhà. Khi tôi tháo dây giày ra, tôi nhận thấy có một phần nhô ra to cỡ quả trứng ở phía sau bàn chân của tôi. Khi tôi cởi giày ra, toàn bộ bàn chân của tôi chuyển sang màu tím. Đêm hôm đó, bàn chân của tôi hoàn toàn mất cảm giác.

Con gái tôi khuyên tôi nên xoa bóp nó. Tôi không đồng ý vì sợ rằng nó có thể chuyển sang gãy xương nghiêm trọng. Vì tôi đã dùng quan niệm của người thường nên nó phải phù hợp với lý của người thường. Là một người tu luyện, tôi nên áp dụng nguyên lý siêu thường. Tôi vẫn không thể luyện công vì bàn chân của tôi hoàn toàn tê liệt. Tối hôm sau, Sư phụ đã giúp tôi điều trị chấn thương. Ngay khi tôi ngủ thiếp đi, cảm giác như có ai đó vặn chân tôi và cơn đau nhói lập tức khiến tôi tỉnh giấc. Một lát sau, khi tôi ngủ thiếp đi lần nữa, điều này lại xảy ra. Điều này xảy ra năm hoặc sáu lần trong suốt cả đêm. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi có thể bắt chéo chân trong thế liên hoa, và tôi có thể đứng dậy và đi lại! Trước đó, tôi từng bị xoắn chân, và phải mất nhiều tháng để phục hồi. Lần này, vết thương ban đầu nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng nó đã lành chỉ sau ba ngày. Một lần nữa, Sư phụ đã bảo hộ cho tôi, và thêm một bằng chứng nữa về sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy buồn vì không hiểu tại sao tà ác vẫn có thể bức hại tôi trong khi tôi đang làm việc chân chính? Sau đó, tôi nhớ đến một đoạn giảng Pháp trong bài “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008“ của Sư phụ:

“Trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên. Bất kể chư vị là xuất phát từ cứu độ chúng sinh, xuất phát từ chứng thực Pháp, hoặc xuất phát từ tu luyện đề cao cá nhân, thì ma nạn cũng như [nhau]; sẽ không vì chư vị cảm thấy ‘tôi làm gì đó là vì Đại Pháp, tôi làm gì đó là vì cứu độ chúng sinh, thì ma nạn ấy là nên phải nhường đường’. Như mọi người đã biết, Sư phụ nghĩ như thế, [nhưng] thế lực của cựu vũ trụ này và sinh mệnh của cựu vũ trụ này, họ không nghĩ như thế; đó cũng là mức độ khó của chư vị. Chính vì như thế, mới có thể sinh ra ma nạn ấy; đó cũng là việc gian nan nhất mà các đệ tử Đại Pháp gặp phải”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008)

Sau khi đọc đoạn này, tôi bắt đầu khóc. Tôi hiểu được nỗi đau mà Sư phụ phải gánh chịu cho các đệ tử của mình. Tôi thấy được sự khó khăn trong việc cứu chúng sinh. Tôi cũng nhận thấy tôi vẫn còn rất nhiều tư tưởng xấu của người thường. Tôi thật sự không đủ tốt để xứng đáng với lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Lời giảng của Sư phụ đã khích lệ tôi rất nhiều. Từ đó trở đi, tôi tìm lại được sự quyết tâm trong tu luyện và kiên định trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

5. Cứu người bằng lòng từ bi và giải thể tà ác

Phát chính niệm, học Pháp tốt, và giảng chân tướng cứu người; chính là ba việc mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta làm trên con đường tu luyện bản thân. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn của Sư phụ để làm tốt những việc này. Trong quá trình thực hiện, chúng ta thường gặp phải vấn đề này hoặc vấn đề kia. Tôi ngộ rằng Sư phụ đã dạy cho chúng ta tất cả những điều huyền diệu của Phật Pháp. Chúng ta nên tu luyện tốt và không gây rắc rối cho Sư phụ trong những hoàn cảnh thông thường, bởi vì Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều cho chúng ta. Tôi thường gặp những tình huống nguy hiểm, nhưng tôi có thể tự mình giải quyết chúng. Do giới hạn của bài viết này nên tôi chỉ đưa ra một ví dụ cụ thể.

Vào một đêm, khi tôi đang phát tờ rơi giảng chân tướng. Tôi dán chúng lên cửa kính của một chiếc xe ô tô sang trọng. Khi làm vậy, tôi vô tình đánh rơi một tờ rơi, vì thế tôi cúi xuống nhặt nó lên. Lúc đó, người tài xế nhìn thấy tôi. Tôi tiếp tục đi sau khi nhặt tờ rơi mà không phát hiện ra người tài xế. Sau khi đi khoảng chừng 10 bước, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau: “Dừng lại! Bà đã để cái gì trên cửa xe của tôi vậy?” Tôi dừng lại và quay lại trả lời anh ấy. Tôi bảo anh ấy rằng: “Trên tờ rơi đó có thông tin chân thực, anh sẽ hiểu sau khi anh đọc nó”. Anh ta đáp lại một cách gay gắt: “Quay lại đây ngay lập tức!” Sau đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Mình đã làm việc này trong nhiều năm mà không xảy ra sự cố nào, liệu lần này mình có thực sự bị bắt không? Không! Tôi không chấp nhận điều đó! Dù sao thì anh ấy cũng đã nhìn thấy. Tôi chỉ đơn giản là nên quay lại và nói chuyện thẳng thắn với anh ấy. Tôi không nên trốn tránh anh ấy! Toàn bộ quá trình suy nghĩ của tôi không mất nhiều thời gian. Khi tôi đi về phía anh, tôi đã chuẩn bị mở lời.

Ngay sau khi tôi bước tới chỗ anh ấy, anh ta lập tức xé tờ rơi ra khỏi xe. Bằng giọng chất vấn, anh ấy nói với tôi rằng: “Nói ngay! Bà lấy cái này ở đâu? Ai bảo bà làm việc này?” Tôi nghĩ rằng tôi không thể để anh ấy nói với tôi như vậy; tôi nên đảo ngược tình huống của cuộc đối thoại. Vì vậy, tôi vui vẻ bước thêm hai bước về phía anh ấy và vỗ vai anh: “Anh bạn trẻ, anh không cần phải to tiếng và bực bội. Anh vẫn chưa biết tài liệu này quan trọng với anh như thế nào. Hãy nhìn tất cả những thảm họa tự nhiên xung quanh anh. Nó thậm chí còn hơn thế đối với những người tài xế. Anh nên lo cho sự an toàn của bản thân. Tại sao anh không nhìn tờ rơi này và để tôi giải thích cho anh nó là gì? Nó cho anh biết cách để tự cứu mình khi thảm họa thực sự xảy ra. Tại sao anh vẫn hành xử như vậy đối với tôi?”

Khi tôi nói chuyện với anh ấy, vẻ mặt của anh chuyển từ thù địch sang bình tĩnh và cuối cùng anh ấy mỉm cười và nói: “Bà nói rằng bà phản đối ĐCSTQ, nhưng bà có thể thực sự làm được không?” Tôi đáp: “Anh bạn trẻ, anh đã sai rồi. Tôi đã nghỉ hưu, vì thế không ai ban cho tôi cái gì cả, bất kể là ai đang nắm quyền. Tôi chỉ làm điều này vì anh, vì thế ở thời điểm quyết định thì anh sẽ được cứu!” Ngay lúc đó, anh ấy dừng lại và cầm tờ rơi để đọc dưới ánh sáng lờ mờ. Anh ấy chăm chú đọc mà không rời mắt. Tôi nghĩ trời quá tối để đọc được, nhưng anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào nó.

6. Vượt qua nghiệp bệnh

Con đường của mỗi người tu luyện là khác nhau, không có khuôn mẫu nào cả. Tuy nhiên, trong tất cả những tình huống mà tôi nhìn thấy, thì các học viên lớn tuổi thường gặp can nhiễu bị nghiệp bệnh. Vấn đề chính vẫn là do họ chưa hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Một khi họ đối mặt với bệnh tật thì họ trở nên sợ hãi. Cộng với áp lực từ sự ảnh hưởng của những người xung quanh hoặc từ gia đình họ, họ sẽ bắt đầu dùng thuốc và đến bệnh viện. Một khi điều đó xảy ra, thì tình hình sẽ trở nên tồi tệ và trong một số trường hợp sẽ dẫn đến cái chết. Nhìn thấy các đồng tu đối mặt với những tình huống tương tự như vậy hết lần này đến lần khác, tôi thực sự cảm thấy đau lòng.

Bởi vì trong quá trình tu luyện của một người tu luyện, mỗi thời khắc sẽ là một khảo nghiệm vào việc tín Sư tín Pháp. Nó có thể là một khảo nghiệm biểu hiện trên cơ thể hoặc ở những tâm chấp trước cụ thể. Tôi tin rằng khi bệnh tật bắt nguồn từ nghiệp, và việc chọn dùng thuốc hoặc đến bệnh viện là một dấu hiệu của sự từ bỏ khảo nghiệm. Nếu khảo nghiệm này bị rớt và khảo nghiệm tiếp theo lại đến, thì khi đó cả hai khảo nghiệm kết hợp lại sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, khiến nó càng khó vượt qua hơn. Cuối cùng, việc thất bại sẽ dẫn đến trường hợp mà tôi đã đề cập trước đó. Nguyên nhân cơ bản là do không thực sự tín Sư tín Pháp. Sư phụ giảng rằng người tu luyện là không có bệnh. Tại sao bạn lại không tin điều đó? Tôi thực sự lo lắng cho các học viên này. Tiếp theo, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu, đặc biệt là những người lớn tuổi, một trong những kinh nghiệm của tôi đối với nghiệp bệnh.

Trước khi tu luyện, tôi bị đau nghiêm trọng ở chân và lưng. Tôi gặp khó khăn khi leo cầu thang. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, vấn đề dường như biến mất. Khi tôi trở thành vô gia cư, tôi sống ở ngoài và chân tôi bắt đầu đau trở lại. Cơn đau còn tệ hơn bị tra tấn, khiến tôi có lúc phải khóc. Điều kỳ lạ là khi tôi đi phát tài liệu, tôi có thể leo cầu thang trong nhiều tòa nhà cao hơn bảy tầng mà không gặp rắc rối nào. Khi tôi trở về nhà vào ban đêm, tôi không thể ngủ được vì đau. Tình hình chỉ tốt hơn một chút sau khi tôi ngồi thiền. Một vài đêm, tôi phải luyện bài công pháp số 5 ba lần. Đôi khi tôi không ngủ suốt đêm. Vào ban ngày, tôi vẫn làm các việc cần làm, và tình hình dần dần trở nên tốt hơn. Sau một thời gian, cơn đau lại quay trở lại, và điều này cứ lặp đi lặp lại thêm ba lần nữa, nhưng tình hình trở nên tốt hơn sau mỗi chu kỳ như vậy.

Trong lần cuối cùng khi lưng và chân của tôi bị đau, một ngày nọ, tôi đột nhiên đi đại tiện ra máu. Có quá nhiều máu trong nhà vệ sinh. Các con của tôi trở nên sợ hãi và liên tục hỏi tôi rằng tôi đau ở đâu? Đau dạ dày hay ở bụng dưới? Tôi trả lời: “Mẹ thấy ổn”. Các con tôi lại hỏi: “Sao mẹ lại ra quá nhiều máu vậy?” Tôi nói: “Việc nó đến từ đâu không quan trọng. Các con hãy bình tĩnh, mẹ không bị bệnh gì cả!” Tôi thực sự nghĩ như vậy trong tâm. Sau ba ngày đại tiện ra máu, đến ngày thứ tư thì nó dừng lại. Sau đó, nó xảy ra một lần nữa vào ngày thứ năm, và cuối cùng nó không bao giờ xảy ra nữa. Sau những lần đại tiện ra máu, chân và lưng của tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm, và cơ thể tôi không còn phải chịu đựng đau đớn nữa.

Vậy nguyên nhân là gì? Miễn là chúng ta tín Sư tín Pháp, và làm bất cứ điều gì Sư phụ bảo chúng ta làm, thì chúng ta không bao giờ có thể đi sai đường. Tuy nhiên, nói thì dễ, làm thì khó. Khi đến lúc, một số người vẫn hỏi: “Nếu tôi từ chối uống thuốc và qua đời thì sao?” Nó vẫn sẽ đến với bạn cho dù bạn tin hay không tin. Tu luyện chính là tu tâm.

7. Thay lời kết

Trong quá trình tu luyện bản thân, tôi đã trải qua rất nhiều việc và những điều màu nhiệm mà tôi không thể đề cập hết ở đây. Trong toàn bộ quá trình tu luyện của tôi, mọi sự kiện và tình huống sẽ không thể vượt qua nếu không có Sư phụ chăm sóc và bảo hộ tôi. Ví dụ, tiền lương của tôi bị tà đảng ĐCSTQ cắt bỏ trong hơn tám năm, tuy nhiên tôi cảm thấy mình đã tiêu nhiều tiền hơn bao giờ hết trong những năm tháng này. Mặc dù cuộc sống của tôi khó khăn hơn những người khác, nhưng tôi cảm thấy thanh thản và không bị áp lực khi có một môi trường tu luyện thuần tịnh. Tôi nợ Sư phụ tất cả điều này vì Ngài đã ban cho tôi một con đường tu luyện chân chính khiến tôi có thể viên mãn trở về! Tôi viết bài chia sẻ này dựa trên cảm xúc thật của tôi. Mong các đồng tu vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/2/211533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/27/112647.html

Đăng ngày 04-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share