Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại miền Trung Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2009] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Nhìn lại con đường tu luyện tôi đã trải qua suốt 13 năm qua, quả thật có quá nhiều cảm xúc, gồm cả niềm vui lẫn thất vọng.
Đắc Pháp
Tôi từng là người rất nhạy cảm và nhút nhát, nhưng sâu thẳm trong tâm tôi lại là một người cầu toàn. Các lý tưởng của tôi tan vỡ khi nó đối lập với thực tế tàn khốc, và tôi đã phải vật lộn một cách khổ sở. Tôi tìm kiếm chân lý cho đến khi một người bạn và cũng là người đồng nghiệp tốt nhất của tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi vào một ngày tháng 5 năm 1996. Sau khi đọc các sách của Pháp Luân Công, tôi đột nhiên hiểu được nguyên nhân tại sao lại có quá nhiều đau khổ trong cuộc sống và tại sao chúng ta lại ở đây. Như Sư phụ giảng, làm người không phải là mục đích, mà phản bổn quy chân mới là mục đích chân chính của chúng ta. Cuối cùng tôi đã đắc Pháp! Tâm trí bồn chồn không yên của tôi lắng xuống, và tôi cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, niềm hạnh phúc chân chính.
Vượt qua khổ nạn
Thời điểm tôi có được một công việc văn phòng tuyệt vời, thì khi đó nó cũng được coi là loại công việc tốt nhất trong huyện của tôi. Nhiều người ghen tị với tôi. Chồng tôi bị đuổi việc, vì vậy tôi càng quý trọng công việc này hơn nữa. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hành xử chiểu theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi đi sớm, về muộn và luôn tận tụy hoàn thành công việc. Mọi loại bệnh tật từng khiến tôi khổ sở đã biến mất trong vòng một tháng. Tôi có thể loại bỏ rất nhiều cảm xúc người thường, bởi vì Đại Pháp đã dạy tôi rằng tất cả mâu thuẫn đều có mối nhân duyên đằng sau đó, và bạn phải hoàn trả hết những gì mình đã nợ.
Ngay khi tôi bắt đầu nhận thức Đại Pháp từ lý tính và kiên định tu luyện, một khổ nạn lớn chuẩn bị ập đến. Do hệ thống tài chính nơi tôi làm việc còn thiếu quy định và có nhiều sơ hở nên có người đã lừa lấy đi hơn 200.000 Nhân dân tệ [tương đương 25.000 USD]. Tôi là nạn nhân vô tội, nhưng tôi phải chịu một phần trách nhiệm cho tổn thất này. Tôi bị mất việc. Khi được xác nhận rằng tiền đã mất, tôi cảm thấy như bầu trời sụp đổ. Tôi không nói nên lời, nhưng tôi biết mình đang trải qua một khảo nghiệm lớn. Tôi mất gần một năm để vượt qua khảo nghiệm này kể từ khi vụ việc xảy ra và từ khi tôi bị sa thải, bởi vì Sư phụ đang đợi tâm tính tôi đề cao; nếu không hẳn là tôi sẽ bị suy sụp tinh thần. Suốt năm đó, ngoài việc ăn và ngủ ra, tôi dành toàn bộ thời gian để học Pháp, nhẩm Pháp và buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân cũng như cảm xúc người thường.
Sư phụ giảng:
“Nhưng đã là người luyện công, thì những thứ mà người khác cho là rất lớn, thì chư vị nhìn thấy rất nhỏ, nhỏ lắm, quá nhỏ bé. Là vì chư vị có mục tiêu hết sức lâu dài, rất xa và rộng lớn, chư vị là sẽ cùng tuổi với vũ trụ. Chư vị thử nghĩ lại xem, có thể có [những thứ kia] hoặc có thể không có, [nhưng] chư vị nghĩ hướng đến [những điều] lớn hơn, thì đều có thể vượt qua những thứ đó.“ (Chương III, Pháp Luân Công)
Đúng vậy, tôi nghĩ, sinh mệnh của mình sẽ là vĩnh hằng; khổ nạn này có là gì so với mục tiêu tối hậu của mình? Có lẽ mình đang hoàn trả tất cả mạng sống đã từng giết hại trong nhiều kiếp! Cứ như vậy tôi đã có thể đối mặt với tình huống này với một tâm thái trầm tĩnh. Sư phụ đã cho công bố một loạt các bài giảng mà Ngài đã giảng tại hải ngoại. Tôi đã tham gia cùng các học viên địa phương khác xem video bài giảng của Sư phụ. Tôi không ngừng học và học thuộc Pháp, việc này đặt nền tảng vững chắc cho việc chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh trong khoảng thời gian sau đó. Hàng ngày tôi đều thấy Sư phụ trên video và cảm thấy như thể mình đang được ở bên cạnh Sư phụ. Những ngày quý giá đó là ký ức trân quý nhất trong cuộc đời tôi. Bây giờ tôi mới hiểu được rằng Sư phụ lo rằng các đệ tử của mình không thể chịu đựng được khó nạn cự đại chưa từng có trong vũ trụ nên mới vì thế mà Ngài đã giảng Pháp ở khắp các nơi trên thế giới. Sư phụ thật vĩ đại và từ bi! Ngài đã gánh chịu quá nhiều gian khổ để cứu lấy vũ trụ và giúp chúng ta vượt qua khổ nạn. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Thao tận nhân gian sự Lao tâm thiên thượng khổ” (“Cao xứ bất thắng hàn”, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Làm (thao lược) hết nỗi việc nhân gian Nhọc nhằn tâm trí về thứ khổ trên trời”
(Ở chỗ cao rất rét lạnh)
thỉnh nguyện tại Bắc Kinh
Tháng 7 năm 1999, chính quyền cộng sản Trung Quốc bắt đầu công kích Đại Pháp bằng những lời dối trá tà ác và tuyên truyền vu khống ngập tràn trên khắp các báo, truyền hình và đài phát thanh. Trong thời gian nguy cấp đó, các học viên Đại Pháp phải gánh áp lực từ cả phía gia đình và xã hội. Tôi đã nói với mọi người về sự tốt đẹp, kì diệu của Đại Pháp. Tôi đã giải thích với họ rằng Sư phụ vĩ đại như thế nào và Đảng đã sai lầm ra sao khi bức hại Pháp Luân Công. Sau khi biết được kế hoạch của Đảng nhằm tiếp tục bôi nhọ Sư phụ vào tháng 10 năm 1999, tôi đã tham gia cùng một số học viên. Chúng tôi bắt một chuyến tàu đến Bắc Kinh. Tôi muốn bảo vệ thanh danh của Sư phụ và sự tôn nghiêm của Đại Pháp bằng cả mạng sống của mình!
Vào ngày tôi quyết định đến Bắc Kinh, chồng tôi cứ đi theo tôi khắp mọi nơi, khiến chúng tôi băn khoăn: “Không biết mình sẽ rời đi như thế nào đây?” Chúng tôi đã đặt một chuyến tàu vào buổi chiều. Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi thì có người gọi điện thoại cho chồng tôi và anh ấy rời khỏi nhà. Tôi lập tức đến ga tàu và gặp các học viên khác. Chúng tôi mỉm cười hiểu ý nhau. Miễn là những gì chúng ta làm phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.
Tâm tính của tôi đề cao nhanh chóng trong thời gian tôi ở Bắc Kinh. Tôi cảm nhận một cách rõ ràng rằng tâm sợ hãi đang bị thanh trừ từng chút một, và chính niệm mạnh lên mỗi ngày. Tôi đã chứng kiến các nhóm học viên Đại Pháp từ mọi miền đất nước bị bắt tại Quảng trường Thiên An Môn. Họ không bao giờ né tránh và khuôn mặt lộ vẻ trầm tĩnh và không chút sợ hãi. Nhiều học viên đã đến Bắc Kinh và Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cảm thấy thật vinh diệu khi có thể bước ra và bảo vệ Đại Pháp khi Đại Pháp đang bị bức hại, và thật vĩ đại và ý nghĩa biết bao khi được trợ Sư chính Pháp!
Khi tôi đến Quảng trường Thiên An Môn vào sáng ngày 26 tháng 10 năm 1999, tôi thấy cảnh sát ở khắp mọi nơi. ”Sương mù dày đặc đến nỗi như thể bạn có thể cắt nó bằng dao.” Khi đó tôi không biết rằng tôi có thể chứng thực Pháp bằng cách hô vang khẩu hiệu hay giăng biểu ngữ mà chỉ nghĩ rằng bước ra phía trước tức là đang chứng thực Pháp. Một số cảnh sát mặc thường phục đã tra hỏi chúng tôi ngay sau khi chúng tôi đặt chân đến trung tâm quảng trường rằng liệu chúng tôi có phải là học viên Pháp Luân Công không. Chúng tôi kiên định trả lời: “Đúng vậy.” Họ đẩy chúng tôi vào một chiếc xe cảnh sát. Các học viên từ những khu vực khác nhau trên cả nước đã bị giam giữ tại Đồn Cảnh sát Thiên An Môn. Chúng tôi đọc to “Luận ngữ” và Hồng Ngâm. Giọng đọc của chúng tôi ngân vang tới tận thiên thượng. Sau đó tôi được bị đưa trở về huyện ở địa phương và bị giam giữ tại một trại tạm giam trong sáu tháng.
Xua tan những lời dối trá và cứu người
Sau khi được thả từ trại tạm giam, tôi liên tục suy ngẫm: “Biết bao nhiêu người đã bị đầu độc tâm trí bằng những lời dối trá phô thiên cái địa của chính quyền tà ác này?” Tôi cần phải làm gì đây? Việc thỉnh nguyện là không thể được nữa rồi, và chúng tôi không có một tờ báo hay một kênh truyền hình nào; chúng tôi có thể cứu được bao nhiều người nếu nói chuyện với từng người một?
Vào thời điểm đó, Sư phụ đã công bố một loạt kinh văn trong đó có bài “Tiến đến viên mãn”. Loạt bài kinh văn này đã soi sáng con đường của tôi tựa như đèn hiệu giữa đêm trời tăm tối, và tôi nhận ra trọng trách to lớn trong việc cứu độ chúng sinh. Trong khi chúng ta tu luyện bản thân, chúng ta cũng cần cứu độ con người thế gian.
Vì vậy, tôi đã chia sẻ với những học viên khác. Tất cả chúng tôi đều hiểu sứ mệnh thần thánh của các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp là trợ Sư chính Pháp. Chúng tôi nhanh chóng thiết lập một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp vào cuối năm 2000. Cuộc bức hại khi đó rất khốc liệt. Chúng tôi đã mạo hiểm tính mạng của mình để bước ra và truyền rộng tài liệu chân tướng cho mọi người. Bất chấp những khả năng luôn rình rập trước mắt như bị bắt, bị lục soát nhà, bị giam giữ, bị đưa vào trại lao động hay bị cầm tù, chúng tôi không bao giờ ngừng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh ở khu vực địa phương. Mỗi lần các học viên có liên hệ mật thiết với tôi bị bắt hoặc bị giam giữ, đối với tôi mà nói, đó là một khảo nghiệm sinh tử. Tôi đã phải thống khổ đưa ra sự lựa chọn – nên tiếp tục hay từ bỏ.
Nghĩ lại thì thấy bây giờ nói về nó cảm thấy khá dễ dàng nhưng quả thực lúc đó tôi sống thường trực trong nguy hiểm. Khi có ai đó gõ cửa, tôi liền liên tưởng liệu đó là cảnh sát hay nhân viên phòng 610. Mỗi lần rời khỏi nhà để phát tờ rơi, tôi đều suy nghĩ liệu đây có phải là lần cuối cùng không. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và phủ định những ý niệm bất chính để giúp mọi người minh bạch chân tướng, cứu độ chúng sinh và hoàn thành thệ nguyện thần thánh của mình. Đó là cách tôi đã thực hiện.
Bài học
Điểm sản xuất tài liệu tại địa phương chúng tôi đã bị phá hủy vào năm 2003. Một số học viên phụ trách đã bị bắt và bị kết án tù. Nhiều học viên sinh tâm sợ hãi, và ngày càng ít học viên sẵn sàng bước ra và giảng chân tướng cho mọi người. Trước tình thế này, tôi đã chủ động đứng ra nhận và phân phối tài liệu. Một vài học viên sau đó bị giam giữ trong các nhà tù và trại lao động. Nhiều học viên ở nhà, vì vậy tiến độ giảng chân tướng bị chậm lại. Các học viên từ một thành phố khác đã mang cho tôi rất nhiều tài liệu Đại Pháp, trong khi phần lớn các học viên trong khu vực của tôi không muốn nhận tài liệu; vì vậy, tôi phải đối mặt với rất nhiều áp lực. Tôi đã học Pháp không theo kịp và khối lượng công việc của tôi rất lớn. Tôi có hàng chồng tài liệu Đại Pháp. Tà ác đã tóm chắc quan niệm người thường và chấp trước của tôi và tôi đã bị bắt và bị giam giữ hơn một tháng. Trước khi bị bắt, Sư phụ nhắc nhở tôi nhiều lần và điểm hóa về mối nguy hiểm, nhưng vì tôi đã làm một số việc để chứng thực Pháp và nghe được rất nhiều lời tán dương, chấp trước tự ngã của tôi ngày càng phình to. Tôi đã bỏ qua các điểm hóa và bị ám ảnh với việc chứng thực bản thân. Nhìn bề mặt là có người đã báo tôi cho cảnh sát, nhưng thực chất là tà ác đã lợi dụng tâm hiển thị và tâm tự mãn mạnh mẽ của tôi.
Đó là một bài học nghiêm túc, và vì đã trượt ngã rất nghiêm trọng nên tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong gần một năm trước khi trở lại với các việc chính Pháp. Cuối cùng chúng tôi đã được giáo huấn từ bài học này và quyết định làm theo những gì Sư phụ yêu cầu, đó là thiết lập nhiều điểm sản xuất tài liệu quy mô nhỏ thay vì các điểm sản xuất quy mô lớn. Chúng tôi sẽ không để cho tà ác lợi dụng sơ hở. Chúng tôi đã đạt được mục tiêu này; các điểm sản xuất tài tiệu của chúng tôi đang hoạt động ổn định và phát huy vai trò trọng yếu trong việc cứu độ chúng sinh.
Loại bỏ chấp trước và phủ nhận an bài của Cựu thế lực
Ba cảnh sát của Đội An ninh Nội địa đã lục soát nhà tôi vào một ngày tháng 7 năm 2006. Tôi đã tĩnh tâm lại và phát chính niệm, tôi xuất một niệm mạnh mẽ rằng họ không thể nhìn thấy những cuốn sách Đại Pháp và những chiếc túi đựng tài liệu Đại Pháp của tôi. Tôi tự nhủ: “Dù thế nào đi chăng nữa, việc này sẽ dừng lại ở tôi và tôi sẽ hoàn toàn không tiết lộ thông tin của bất kỳ học viên nào.” Họ đã không tìm thấy được gì và ra lệnh cho tôi đi theo họ. Tôi kiên quyết từ chối. Tôi khóa cửa phòng và ngồi trên giường phát chính niệm. Sau khi phát chính niệm trong 30 phút, tôi nghe thấy tiếng chân họ rời đi và quyết định ra ngoài để mua thức ăn. Khi tôi về nhà, chồng tôi nói: “Ai đó ở cửa hàng [tác giả là chủ một cửa hàng kinh doanh gia đình] vừa gọi điện thoại và nói là cảnh sát đã tìm thấy một số tài liệu Đại Pháp.” Khi nghe thấy điều này, tôi đã sợ hãi. Tôi buông thực phẩm đang cầm trên tay xuống và chạy ra khỏi nhà. Tâm tình rầu rĩ, tôi đã đến nhà một đồng tu. Tôi nghĩ: “Mình thế là xong rồi. Bây giờ mình sẽ phải sống lang bạt.”
Đồng tu này tu luyện tinh tấn. Cô ấy và tôi đã học Pháp và phát chính niệm cùng nhau, cô đã chia sẻ cho tôi những câu chuyện trong quá trình tu luyện của mình. Tôi có thể cảm nhận ở cô tâm từ bi và sự trầm tĩnh. Cuộc sống của cô rất đơn giản, cô thường chỉ ăn mướp đắng với cơm trong nhiều tuần liền để tiết kiệm tiền. Nhưng khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, cô thường mua máy nghe nhạc MP3 và đầu DVD cho họ. Cô thường rời nhà lúc 7 giờ sáng và trở về nhà vào lúc tờ mờ tối, những lúc muộn nhất có khi là đến tận sáng ngày hôm sau.
Nhìn vào cô ấy khiến tôi nhìn lại những thiếu sót và chấp trước của chính mình. Tôi đã làm rất tệ. Trong vài năm qua, tôi đã coi làm các việc là tu luyện và đã không thực sự tu luyện bản thân. Sư phụ an bài cho tôi ở lại với cô ấy. Tôi đã học được rất nhiều điều mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi thấy được chính tín của cô vào Đại Pháp và Sư phụ, và cô ấy đã trân quý cơ duyên tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp đến thế nào. Tôi đã học được cách hướng nội và thực sự ngộ được các nguyên lý của Đại Pháp.
Sau vài ngày được Sư phụ điểm hóa cùng với việc học Pháp và phát chính niệm, tôi đã bình tĩnh lại, hướng nội và tìm ra nguyên nhân tại sao tôi lại bị bức hại. Chồng tôi không có việc làm. Tính khí anh thất thường, anh từ chối tìm việc trong nhiều năm qua và đối xử với gia đình tôi với thái độ không tốt. Tôi oán hận anh vì điều đó. Tôi buồn chán bất bình vì một vài lần anh đã đánh tôi. Tôi luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình không tốt như mong muốn. Trong mơ tôi thường tán tỉnh bạn trai vì tôi đã không loại bỏ được tâm sắc dục mạnh mẽ. Những chấp trước căn bản này đã chiêu mời tà ác. Sau khi nhận ra những chấp trước này, tôi đã phát chính niệm thường xuyên hơn cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất. Đồng tu khuyến khích tôi quay trở lại làm việc và tôi nghĩ đã đến lúc tôi cần rời khỏi nhà cô ấy.
Sau khi rời khỏi nhà cô ấy, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Trong khi đi bộ trên đường, tôi luôn cảm thấy dường như có ai đó đang theo dõi mình và hoảng sợ khi có ai đó gõ cửa nhà tôi. Vì lần bị bắt liên quan đến công việc trước đây của tôi nên tôi đã nghĩ: “Nếu tôi quay trở lại làm việc, liệu tôi có bị bắt lại hay không?” Tôi có nên đi làm hay không? Đó là một lựa chọn sinh tử. Sau đó, một học viên đã giúp tôi tìm một công việc ở một thành phố khác. Cô ấy nói: “Chị sẽ tự hại mình nếu chị quay trở lại làm việc. Các cảnh sát sẽ thẩm vấn chị về nguồn gốc các tài liệu Đại Pháp. Bây giờ là lúc để chị từ bỏ tất cả.” Tôi nhắc lại lời của cô ấy với chồng. Anh kiên quyết phản đối tôi làm việc ở nơi khác. Tôi nhận ra tu luyện cũng giống như học sinh ở trường học – bạn sẽ làm một bài kiểm tra định kỳ gồm các câu hỏi có nhiều sự lựa chọn, cả câu trả lời đúng và câu trả lời sai đều bày ra trước mắt. Nó phụ thuộc vào việc liệu bạn có học Pháp tốt hay không; bởi vì nếu bạn học Pháp tốt, bạn sẽ không gặp khó khăn gì trong việc lựa chọn câu trả lời đúng. Tôi nghĩ: “Sống lang bạt hoàn toàn không phải là sự an bài của Sư phụ.”
Tôi liên tục nhẩm lời giảng của Sư phụ:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”
(Ơn Thầy Trò)
Trong khi phát chính niệm, tôi cảm thấy rõ ràng rằng Sư phụ đã loại bỏ rất nhiều vật chất xấu cho tôi, và sự từ bi vô hạn của Sư phụ khiến tôi rơi lệ.
Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ, tại căng tin mọi người đều có một cái bát. Mọi người lấy thức ăn, nhưng tôi không thể tìm được cái bát nào. Sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra Sư phụ đang nói với tôi rằng tôi không nên sống lang bạt và cần giữ công việc của mình, đó là bát gạo của tôi. Vì vậy, tôi đã đi làm như thường lệ và phủ nhận hết thảy an bài và bức hại của cựu thế lực.
Giải cứu các đồng tu
Các cảnh sát địa phương đã bắt giữ một học viên trong khu vực của tôi vào năm 2007. Cảnh sát đã đến nơi làm việc và ký túc xá của người học viên này. Tại đó, họ lục soát tất cả mọi thứ, đánh đập và bắt giữ cậu ấy. Khi biết việc này, tôi viết một báo cáo và gửi đến trang web Minh Huệ, kêu gọi các học viên hải ngoại thực hiện các cuộc gọi điện thoại. Tôi cũng tham gia cùng các học viên khác sản xuất các tờ rơi và áp phích nhằm phơi bày tội ác này. Tương tự như các sự việc trước đây, mỗi lần một học viên bị bắt thì các học viên khác gặp phải sự can nhiễu nghiêm trọng từ cựu thế lực; đặc biệt là những học viên sản xuất tài liệu liên tục gặp phải đủ loại phiền toái, mặc dù chúng tôi có vẻ rất thụ động và thờ ơ.
Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:
“Như tôi vừa giảng nói, điều tôi nói [nghe] như nói đùa ấy: [nếu] chỉ có một cá nhân tu thành, tôi sẽ để cá nhân ấy thành vũ trụ;” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])
Tôi biết lời giảng này có nội hàm sâu sắc. Thể ngộ của tôi là, vũ trụ vẫn còn có hy vọng, ngay cả khi chỉ có một người tu thành. Tương tự như vậy, ngay cả khi những người khác không nhận thức được tính trọng yếu của việc phối hợp như một chỉnh thể thì tôi cần thực hiện điều đó nếu tôi nhận thức ra được. Ngay cả khi dù chỉ có một người có thể nhận thức ra được thì như vậy cũng là đủ rồi. Khi tâm tính của tôi đạt tiêu chuẩn, Sư phụ đã an bài cho một học viên đến nói chuyện với tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy rất cảm động trước sự tinh tấn của tôi, vì vậy chúng tôi đã làm việc thâu đêm và sản xuất rất nhiều tờ rơi và áp phích. Chúng tôi đã mời năm học viên đến vào ngày hôm sau và chúng tôi cùng nhau học Pháp và phát chính niệm trong 5 giờ đồng hồ vào chiều hôm đó.
Ngay sau khi học Pháp nhóm trở về nhà, chồng tôi đã làm khó tôi và đe dọa sẽ đưa trả tôi về nhà bố mẹ đẻ. Anh nói anh muốn ly hôn. Tôi biết rằng đã có một trận chiến khốc liệt giữa chính và tà ở các không gian khác, và tà ác đang thao túng anh để ngăn cản nỗ lực của tôi nhằm giải cứu các học viên bị giam giữ. Tôi lặng lẽ phát chính niệm để tiêu diệt tà ác đằng sau anh ấy. Không lâu sau, anh ra ngoài và về nhà vào đêm khuya, hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi nhanh chóng phủ các tấm áp phích và tờ rơi đầy khắp ký túc xá nơi đồng tu đang ở. Ngày hôm sau, mọi người phát hiện ra thông tin; nó trở thành đề tài bàn luận của mọi người. Cấp trên của đồng tu này cảm thấy sức nóng và áp lực từ sự việc nên đã tới Đội An ninh Nội địa yêu cầu thả người. Đồng tu này đã được trở về nhà vào buổi chiều. Chúng tôi muốn cảm ơn các học viên trong và ngoài Trung Quốc vì sự trợ giúp to lớn của họ thông qua các cuộc gọi điện thoại!
Phủ định bức hại tài chính
Sau khi bị sa thải, tôi làm việc trong một cửa hàng với thu nhập 300 Nhân dân tệ mỗi tháng. Chồng tôi vẫn thất nghiệp, và con trai chúng tôi đang học trung học. Cuộc sống của chúng tôi trở nên khó khăn. Tôi làm việc 12 giờ một ngày, từ 6 giờ sáng cho đến 6 giờ tối và được nghỉ một ngày trong tuần. Đó là lịch làm việc của tôi trong mười năm. 5 năm đầu tiên là khoảng thời gian khó khăn nhất, tôi khắc ghi trong tâm rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, không bao giờ phàn nàn dù gặp phải khổ nạn thế nào. Tôi đã tiêu trừ nghiệp lực qua việc chịu khổ, và tôi đã gặp nhiều người mà tôi có thể giúp đỡ bằng cách cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công. Một số người hiện là những học viên Đại Pháp tu luyện vững chắc, đảm đương việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh tại địa phương của họ. Sau một ngày dài làm việc, tôi sẽ học Pháp sau khi trở về nhà vào buổi tối và sau đó phát tài liệu trên đường. Những người biết tình cảnh của tôi đều rất ngạc nhiên, họ hỏi: “Làm thế nào gia đình chị lại có thể sống được với số tiền ít ỏi như vậy?” Nhưng tôi đã có thể làm được điều đó dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ. Sau đó, các học viên đã hào phóng giúp đỡ tôi; người thân và bạn bè của tôi đã cho tôi tiền, đó là một nhân tố quan trọng giúp tôi có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi bảo hộ của Ngài, cũng như sự giúp đỡ vô tư vô ngã của các đồng tu!
Một lần tôi tham gia họp lớp cấp 3; mọi người thường thay phiên nhau trả tiền hóa đơn. Khi đến lượt tôi, tôi không đủ tiền để trả, cuối cùng họ đề nghị tôi không tham gia nữa, điều này khiến tôi để lỡ rất nhiều cơ hội giảng chân tướng cho họ. Đó là một sự cảnh tỉnh. Tôi cần trầm tĩnh và suy ngẫm về việc liệu tôi đã đi đúng đường hay chưa.
Sư phụ giảng:
“Thần tại thế — Chứng thực Pháp” (“Phạ xá”, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Thần tại thế gian, chứng thực Pháp” (Sợ chi)
Liệu tôi đã thực sự chứng thực Pháp? Tôi đang chứng thực rằng tôi sẵn sàng và có thể chịu đựng khổ nạn nhiều đến mức nào! Tôi cảm thấy xấu hổ. Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, và tất cả mọi thứ cần xoay quanh việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, mọi khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta đều là để chứng thực Pháp. Điều này không giống như khi chúng ta tu luyện cá nhân, đó là khi chịu đựng càng nhiều thì càng có được uy đức lớn hơn. cựu thế lực bức hại các đệ tử Đại Pháp về thân thể, tài chính và cũng hủy hoại danh tiếng của chúng ta. Chẳng phải tình hình hiện tại của tôi là một hình thức bức hại sao? Các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp cần dựng lập uy đức to lớn của mình bằng cách phản đối bức hại thay vì thụ động chịu đựng nó.
Sau khi minh bạch nhận thức của mình về Pháp lý này, tôi đã phát chính niệm phản bức hại: “Ta là một đệ tử Đại Pháp, cứu độ chúng sinh là sứ mệnh thần thánh của ta. Ta không nhận bất cứ an bài nào can nhiễu đến việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của. Ta phủ nhận hoàn toàn bức hại cũng như những an bài biến dị của cựu thế lực trên con đường tu luyện, môi trường tu luyện, tình hình tài chính và việc chứng thực Pháp của ta.”
Sau khi kiên trì được một khoảng thời gian thì hoàn cảnh của tôi dần được cải thiện. Đến năm 2005, tiền lương của tôi đã tăng từ 300 Nhân dân tệ lên 500 Nhân dân tệ, rồi sau đó tăng lên 900 Nhân dân tệ, và cuối cùng là 1.200 Nhân dân tệ. Năm ngoái tiền thưởng cuối năm của tôi đã tăng từ 1.000 Nhân dân tệ lên 3.000 Nhân dân tệ. Con trai tôi đã học xong trung học, hiện đang học đại học và sẽ tốt nghiệp vào năm tới. Cửa hàng của tôi đang hoạt động rất tốt. Chúng tôi đã cài đặt một máy tính tại cửa hàng vào năm 2005. Tôi truy cập Internet khi có thời gian. Tôi thường đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ và thỉnh thoảng viết bài gửi lên đó, hoặc giúp các học viên khác thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng đang tham gia và điều phối một số hạng mục chứng thực Pháp. Tâm tính của tôi đang đề cao và con đường chứng thực Pháp rộng mở hơn bao giờ hết dưới sự dẫn dắt của Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/11/212029.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/28/112673.html
Đăng ngày 30-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.