Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-04-2019] Tôi được sinh ra ở nông thôn, trong một gia đình có nhiều con. Cha tôi làm nghề chạm khắc gỗ, ông thường xuyên phải sống xa nhà, vì vậy gánh nặng chăm sóc gia đình dồn lên vai mẹ tôi. Mẹ tôi sẽ trút sự giận dữ và thất vọng của bà lên chúng tôi, và chúng tôi thường xuyên bị la mắng và đánh đập.
Chính trong thời gian này, tôi thấy cuộc sống thật vô nghĩa và quyết tâm trốn thoát khỏi nhà. Năm 17 tuổi, tôi đến ở với chú tôi ở Hắc Long Giang và kết hôn ở độ tuổi 20. Sau khi kết hôn, ba người em út đã đến ở với tôi. Vì cha mẹ chúng tôi sống ở nơi xa, nên họ không chịu lắng nghe tôi và đã gây cho tôi rất nhiều rắc rối. Kết quả là tôi cảm thấy vô cùng chán nản và suy sụp.
Nhiều người nơi tôi sống tập Pháp Luân Đại Pháp. Để giúp tôi tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn, chồng tôi đã khuyên tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Thật trùng hợp, nhà của người hàng xóm của tôi tình cờ là một điểm luyện tập. Năm đó là năm 1998, và tôi đã bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như vậy.
Mặc dù tôi đã tham dự các nhóm học Pháp thường xuyên, nhưng sự hiểu biết của tôi về các Pháp lý vẫn còn nông cạn. Tôi nghĩ lý do chính để tập luyện pháp môn này là để loại bỏ các vấn đề về sức khỏe và giữ dáng. Sau đó, trong khu vực của chúng tôi có tổ chức một Pháp hội lớn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Có một lượng lớn các học viên trong thành phố của chúng tôi tham dự nhưng vé rất khan hiếm; vì vậy, ban tổ chức đã dành sự ưu tiên cho các học viên mới đắc Pháp, vì vậy tôi đã được tham gia bốn đến năm Pháp hội có quy mô lớn như vậy, với số lượng hàng trăm đến hàng ngàn người tham dự.
Các học viên đến từ mọi tầng lớp đã chia sẻ kinh nghiệm quý báu của riêng họ. Một số người đã có được cuộc sống mới sau khi các loại bệnh tật của họ được chữa lành. Có những học viên cao tuổi đã biết chữ chỉ sau một đêm sau khi họ được Sư phụ Lý Hồng Chí dạy họ biết đọc trong giấc mơ. Và cả những đứa trẻ được khai thiên mục. Sau khi nghe những câu chuyện sâu sắc và cảm động của họ, tôi nhận ra sự vĩ đại của Đại Pháp và quyết tâm tu luyện tinh tấn.
Sư phụ đã cứu mạng tôi
Sau một ngày làm việc vào tháng 3 năm 1999, tôi băng qua đường để bắt xe buýt thì bị một chiếc xe tải nhỏ đâm phải. Tôi bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Tôi lờ mờ nghe thấy một y tá nói: “Chị ấy tỉnh dậy rồi. Nhanh lên, hãy hỏi ngay chị ấy số điện thoại liên lạc đi”. Mặc dù đang ở trong tình trạng choáng váng, nhưng tôi vẫn có thể nhớ rõ số điện thoại nhà của mình.
Cho dù đã cố gắng nhiều lần nhưng bệnh viện không thể liên lạc được với gia đình tôi. Sau đó, họ hỏi tôi có thể cho họ số điện thoại của người thân không, và tôi đã cho họ số điện thoại của mẹ chồng tôi. Ngoài việc chịu đựng cơn đau đầu khủng khiếp, máu từ miệng của tôi còn chảy ra liên tục, khiến một y tá phải liên tục nhắc nhở: “Nhanh lên, hãy lau sạch máu kẻo gia đình chị ấy nhìn thấy sẽ đau xót hơn”.
Vào khoảng bảy giờ tối hôm đó, hai em trai của tôi, một đồng nghiệp, chú của tôi và vợ của chú ấy, chồng tôi và mẹ chồng tôi đã vội chạy đến bên tôi. Mọi người đều sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, vì cảnh sát giao thông đã liên lạc với họ hối thúc họ phải nhanh lên, cảnh báo họ về tình trạng nguy kịch của tôi.
Đầu tôi đau đớn vô cùng và tôi vẫn bị nôn không ngừng. Nhưng tôi vẫn không sợ. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp được Sư phụ bảo hộ, tôi biết mình sẽ ổn. Sau đó, lúc hai người phụ nữ hoảng sợ dìu tôi vào nhà vệ sinh, tôi phát hiện ra rằng họ là những hành khách đã thuê chiếc xe tải nhỏ đó. Người lái xe này đã bị bắt. Tôi nhanh chóng trấn an họ: “Tôi vẫn ổn”. Vợ của chú tôi, ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Cháu tập luyện đến mất trí à? Cháu bị thương rất nặng, làm sao có thể nói là ổn chứ?” Người phụ nữ lớn tuổi hơn sau đó nói: “Chúng tôi sẵn sàng bồi thường”. Tuy nhiên, chồng tôi và các em trai tôi nói với bà ấy: “Chúng tôi không cần bất kỳ khoản bồi thường nào. Cô ấy sẽ ổn thôi”.
Bệnh viện đã tiến hành kiểm tra các thương tổn trên người tôi và cuối cùng thông báo rằng tôi không bị thương nặng. Tôi chỉ bị một cục u lớn và mềm ở phía sau đầu. Để phòng ngừa, họ đã kiểm tra tôi một lần nữa vào ngày hôm sau và một lần nữa không tìm thấy vết thương nghiêm trọng nào. Khi bệnh viện không tìm thấy trục trặc gì nữa, gia đình tôi chuẩn bị cho tôi xuất viện.
Em trai tôi đã đến phòng cảnh sát giao thông để lấy đồ của tôi. Viên sĩ quan ở đó hỏi về tình trạng của tôi. Khi em trai tôi nói với anh ta rằng tôi vẫn ổn và đã được xuất viện, viên cảnh sát đã ngạc nhiên đến sững sờ. Anh ấy nói với em trai tôi rằng chính anh ấy đã làm nhiệm vụ vào thời điểm đó và đã chứng kiến toàn bộ vụ tai nạn. Từ cú va chạm đó, tôi đã bay lên không trung, rồi rơi xuống tấm kính chắn gió của chiếc xe tải đó trước khi đầu đập xuống đất. Quá chấn động, anh này nói với em trai tôi: “Thật là một phép màu!”
Vào ngày tôi xuất viện, chồng tôi ra ngoài gọi một chiếc taxi. Người lái xe này ngay lập tức nhận ra chồng tôi và hỏi anh ấy có đi đến nhà xác hay không, vì người này đã tình cờ đi ngang qua khi tai nạn xảy ra và mô tả chính xác bộ quần áo tôi đang mặc lúc xảy ra tai nạn. Chồng tôi lập tức trấn an anh ta và nói: “Cô ấy vẫn ổn. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà”. Sau khi trấn tĩnh lại, anh tài xế này đã thốt lên: “Thật tuyệt vời!”
Những người đứng gần đó hỏi gia đình chúng tôi được bồi thường thế nào. Chồng tôi trả lời: “Chúng tôi không yêu cầu bất cứ điều gì, nhưng bên kia vẫn muốn xin lỗi và đề nghị chúng tôi nhận hai nghìn nhân dân tệ. Những người đứng xem hôm đó nói rằng: “Một tai nạn nghiêm trọng như thế đáng lẽ khiến cô phải tốn hàng chục ngàn nhân dân tệ”. Có phải có phép màu nào không? Hay gia đình cô theo tôn giáo nào không?” Chồng tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và mọi người ngay lập tức nhận xét: “Không có gì lạ. Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt”.
Cứu người
Vào mùa thu năm 2014, tôi và bạn tôi tìm được một công việc chăm sóc cho một phụ nữ 70 tuổi. Gia đình của bệnh nhân chúng tôi đến từ tỉnh Cam Túc. Con trai và con dâu của người phụ nữ này làm nghề kinh doanh bất động sản trong khi chồng bà, 78 tuổi, đã nghỉ hưu. Bệnh nhân này của chúng tôi bị suy thận nặng. Ngay cả các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh cũng không chữa được cho bà, và cuối cùng các bác sĩ đã cho bà ra viện.
Bà nằm cả ngày trên giường, bị phù nề toàn thân và cần được hỗ trợ liên tục, cả những lúc ngồi dậy hoặc nằm xuống. Bà cũng không thể ăn thức ăn rắn, vì vậy chúng tôi phải xúc từng thìa súp vào miệng bà. Sau hai ngày, bạn tôi kiệt sức đến mức bỏ việc, để lại một mình tôi chăm sóc người phụ nữ này.
Bà rất sợ chết và bắt đầu hỏi tôi có biết cách chữa trị căn bệnh của bà không. Tôi nói với bà ấy: “Chỉ bằng cách tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà sẽ khá hơn. Nhưng việc đó phụ thuộc vào sự chân thành của bà”. Vì đã tuyệt vọng nên người phụ nữ đó đã đồng ý. Ban đầu tôi dự định bỏ công việc này, nhưng nghe lời khẩn cầu của bà ấy, tôi quyết định ở lại để nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp.
Ngày hôm sau, tôi đưa cho bà ấy đọc một số tờ rơi giảng chân tướng. Ngay sau đó, tôi cho bà mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù thực lòng muốn đọc, nhưng bà vẫn phải đọc sách một cách bí mật. Chồng bà là giám đốc sở văn hóa đã nghỉ hưu. Vì là một người đàn ông rất ngoan cố, nên ông ấy có những quan niệm sai lầm nghiêm trọng về Đại Pháp. Một lần, sau khi nhìn thấy những tài liệu của Pháp Luân Công của tôi, ông ấy đã nói với con trai và con dâu rằng tôi làm việc gọn gàng và sạch sẽ, và là một hộ lý tốt, ngoại trừ việc tôi tập Pháp Luân Đại Pháp.
Người con trai lập tức nổi cơn thịnh nộ. Cha mẹ anh trước đây đều là sĩ quan cấp cao trong chính quyền và bản thân anh đã từng là một quân nhân trong quân đội. Sau đó, cha con anh ấy đã cấm tôi tập Pháp Luân Đại Pháp tại nhà của họ. Những nỗ lực giảng chân tướng của tôi về cuộc bức hại, ngay cả có sự can thiệp của người mẹ cũng không mang lại kết quả. Cuối cùng tôi đã nói với họ: “Vì gia đình ông bà phản đối tôi tu luyện Đại Pháp nên tôi xin nghỉ việc”.
Hai vợ chồng người con trai chở tôi về nhà và tôi đã nắm lấy cơ hội này để kể cho họ nghe về vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cũng nói với cậu ấy về việc bệnh tình của tôi đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Đại Pháp như thế nào, và tôi không phải uống bất kỳ loại thuốc nào trong hơn mười năm qua. Cuối cùng, người con trai đã hiểu ra và hỏi tôi: “Nếu tôi không thể tìm thấy ai phù hợp, bà có sẵn lòng quay lại giúp mẹ tôi không?” Tôi trả lời cậu ấy rằng tôi sẵn lòng xem xét điều đó.
Hai ngày sau, người con trai đã gọi cho tôi và hỏi liệu tôi có thể quay lại làm việc cho họ không, vì mẹ họ rất cần sự hỗ trợ của tôi. Tôi trả lời rằng tôi sẵn sàng, với điều kiện tôi được phép học các bài giảng Pháp và luyện công. Cả hai cha con cậu ấy đã đồng ý với các yêu cầu của tôi và tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân cho người phụ nữ này và hướng dẫn bà ấy luyện công trong thời gian rảnh.
Một đêm nọ, người phụ nữ này có một giấc mơ trong đó bà nghe thấy một giọng nói nói với bà rằng bà sẽ có thể tự mình thức dậy vào sáng hôm sau. Sáng hôm đó, bà ấy tự tin nói với tôi rằng, “Bà không cần giúp tôi, tôi có thể tự mình đứng dậy”. Bà ấy tiếp tục tự ngồi dậy, trước sự kinh ngạc của con trai và con dâu. Từ đó trở đi, gia đình họ ủng hộ những nỗ lực tu luyện Đại Pháp của chúng tôi.
Theo thời gian, chứng phù nề của người phụ nữ đã giảm bớt và bà có thể tự mình chăm sóc vệ sinh hàng ngày. Chứng kiến sự hồi phục của bà, gia đình bà đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Ngay cả con trai cả của bà, một giảng viên đại học không ở cùng họ, cũng rất ngạc nhiên trước sự cải thiện sức khỏe của bà. Sau đó, anh ấy đã dồng ý thoái ĐCSTQ ngay khi hiểu được sự thật.
Sức khỏe của bà không ngừng được cải thiện, và bà đã có thể ra khỏi nhà. Bà bắt đầu đến những nơi đông người để tắm mình dưới ánh mặt trời. Tình trạng nghiêm trọng của bà đã được mọi người trong cộng đồng biết đến và những người hàng xóm tò mò đã nhanh chóng lũ lượt kéo đến, hỏi làm cách nào mà bà đã hồi phục nhanh như vậy. Bà nói với họ: Tất cả là nhờ vào Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí; và bởi tôi thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.
Sau bốn tháng, tôi đã rời đi. Người phụ nữ này đã bình phục đủ để cầm đũa và tự ăn. Hàng ngày, chồng bà cùng đi chợ với bà. Tôi bảo bà hãy tiếp tục tu luyện Đại Pháp và bà đáp lại: “Nhất định rồi!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/18/378671.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/22/178162.html
Đăng ngày 25-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.