Bài viết của Trương Ngọc Lan, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2019] Tôi là Trương Ngọc Lan, năm nay 67 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu năm 1999, tôi bị bắt vào ngày 31 tháng 3 năm 2002 và bị kết án tám năm tù giam. Tôi được trả tự do sau bảy năm hai tháng.

Trong ma nạn to lớn này, dựa vào trí nhớ, tôi không ngừng nhẩm thuộc các đoạn Pháp trong sách Chuyển Pháp Luân. Nhờ đó tôi đã vượt qua những ngày tháng dài đằng đẵng và bảo vệ được tính mạng. Với sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã sống sót ra khỏi nhà tù.

Bị lén lút hạ độc vào thức ăn

Sau ba năm tôi bị giam trong Nhà tù nữ Thiên Tân, cảnh sát thấy rằng họ không thể “chuyển hoá” tôi, nên bắt đầu bí mật bỏ thuốc vào thức ăn và nước uống của tôi. Khi đó tôi còn không biết vì sao thân thể tôi cứ vô cớ run lẩy bẩy, tay chân cũng run rẩy không khống chế được.

Trương Ngọc Phượng là một tù nhân cùng phòng giam với tôi và có trách nhiệm giám sát tôi. Một ngày, trong lúc rót nước cho tôi, cô ta đổ một thứ gì đó từ gói giấy nhỏ vào ly nước của tôi. Tôi hét lên: “Cô đang bỏ thuốc vào ly nước của tôi!”

Tôi đứng bật dậy và đi thẳng đến văn phòng của Lý Hồng, đội trưởng của khu giam giữ số 4. Tôi giận dữ hỏi: “Tại sao cô yêu cầu Trương Ngọc Phượng bỏ thuốc vào nước uống của tôi?”

Khi biết tôi đã phát hiện ra chuyện này, cô ta chỉ nói: “Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Cấp trên buộc chúng tôi phải làm thế”.

Tôi hỏi lại: “Tại sao các người đều cố gắng hại tôi chết”? Cô ta trả lời: “Bà sẽ không chết, nhưng bà sẽ phải chịu thống khổ”. Tôi nói: “Từ nay trở đi, các người không được bỏ thuốc vào thức ăn và đồ uống của tôi nữa”. Cô ta trả lời: “Biện pháp gì chúng tôi cũng có”. Kể từ đó, ngày nào tôi cũng nhìn chằm chằm vào thức ăn và đồ uống của tôi. Sau khi được thả ra, tôi nghe nói họ còn trộn thuốc vào bột lúc làm bánh bao cho chúng tôi.

Trước đó tôi thường ngủ rất ngon. Sau khi bị hạ độc, có lúc tôi không thể ngủ được trong hai ngày hai đêm. Sau đó tôi bắt đầu mất thị giác, hai chân gần như bị tê liệt, bước đi là phải có sự trợ giúp của người khác. Ban ngày tôi không ăn được, ban đêm thì thân thể đau nhức không ngủ được. Tôi bị sụt cân dữ dội, cơ thể chỉ còn da bọc xương, bắp đùi nhỏ như cánh tay. Một hiện tượng dị thường nữa là tôi liên tục bị ra mồ hôi, và mặt tôi lúc nào cũng ướt như tắm. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy lạnh mặc dù khi đó đang là mùa hè. Tôi đã phải mặc hai lớp quần bông và đi giày bông.

Sau ba tháng, hơi thở của tôi trở nên yếu ớt, và tôi cảm giác như mình sẽ tắt thở bất cứ lúc nào. Trong khi tôi đang chết dần chết mòn như thế, họ vẫn tiếp tục bức hại tôi. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp và nói rằng tôi không tu luyện nữa. Sau đó, họ đồng ý cho tôi nằm xuống giường. Tuy nhiên, sau khi nói rằng tôi không tu luyện nữa, tinh thần của tôi suy sụp nghiêm trọng, dược tính vẫn tiếp tục phát tác.

Sau khi đến thăm tôi, chồng tôi trở về và nói với toàn gia đình rằng: “Cô ấy chỉ có thể sống thêm vài ngày nữa”. Anh ấy đã bán căn hộ của tôi và lấy hết mọi thứ của tôi, ngoại trừ chiếc đàn piano.

Khi tôi không còn hy vọng gì nữa và đang nằm chờ chết, tôi lờ mờ cảm giác thấy trên ngực mình có cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi biết rằng Sư phụ đã điểm hoá cho tôi. Không có cuốn Chuyển Pháp Luân nào trong trại giam cả. Ba năm đầu, tôi học Pháp bằng cách nhớ lại những gì trước đây đã học trong sách Chuyển Pháp Luân. Nhưng kể từ khi tôi bị hạ độc, thân thể của tôi đau đớn tới mức tôi không còn sức lực để nhớ gì nữa. Vì vậy, tôi đã ngừng lại trong ba tháng. Ba tháng đó là quãng thời gian tôi sống không bằng chết.

Quay lại với Đại Pháp: Sư phụ giúp tôi nhớ lại Chuyển Pháp Luân

Tôi bắt đầu cắn răng chịu đựng các cơn đau dữ dội và cố gắng nhớ lại Pháp. Bất kể những kẻ tà ác kia nói gì, tôi chỉ cố gắng hết mức để nhớ Pháp và không ngừng nhẩm Pháp. Khi tôi chỉ nhớ được vài câu, tôi cũng liên tục lặp lại nó trong đầu.

Hàng ngày, tôi bắt đầu nhẩm thuộc từ một giờ sáng cho đến lúc rạng sáng, và từ lúc rạng sáng cho đến chín giờ đêm. Chuyển Pháp Luân có chín bài giảng và 60 mục nhỏ. Mỗi ngày tôi nhẩm một lượt cả cuốn sách. Sư phụ không ngừng đưa Pháp vào trong đầu tôi, dần dần tôi có thể nhớ lại nội dung càng ngày càng nhiều. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi không bao giờ dừng nhẩm Pháp dù cho có chuyện gì xảy ra. Cơ thể tôi dần hồi phục, tôi không còn cảm thấy cận kề cái chết nữa. Mặc dù hai chân và đôi mắt của tôi cuối cùng đã bị tàn phế, nhưng tôi đã bảo toàn được tính mạng của mình.

Hai năm sau, tay của tôi đã có thể làm một số việc, chân của tôi đã có thể đi lại được, và tôi cũng không cần phải mặc quần bông nữa. Tôi nói với những người cai ngục rằng tuyên bố của tôi về việc không tu luyện nữa nay không còn hiệu lực.

Trải nghiệm sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp

Nhà tù thấy tôi muốn nghiêm chính thanh minh, họ liền cử bảy người tới “chuyển hoá” tôi, trong đó có cô Tôn, một người từng tập Pháp Luân Công nhưng sau đó đã từ bỏ. Cô Tôn khoảng ngoài 30 tuổi và là một giáo viên.

Sau hai tháng, cả tôi và cô ấy đều nhận được giấy thông báo từ cơ quan cũ của chúng tôi. Cơ quan của tôi thông báo về việc tôi được nhận lương hưu, và họ cần thông tin về thẻ căn cước của tôi để làm thủ tục. Còn trường học của cô ấy thì thông báo rằng cô đã bị sa thải.

Cô ấy đã gào khóc rất to. Cô ấy từng nghĩ rằng nếu cô phản bội Đại Pháp, và giúp “chuyển hoá” người khác, thì cô ấy có thể được ra khỏi tù sớm và trở lại làm việc. Cô ấy không ngờ rằng cô lại bị đuổi việc. Sự tương phản rõ ràng giữa hai chúng tôi khiến những người khác chấn động, từ đó trở đi họ không còn cố gắng “chuyển hoá” tôi nữa.

Trong suốt bảy năm đó, ngoài việc bỏ thuốc vào thức ăn và nước uống của tôi, những người cai ngục tà ác còn dùng đủ mọi phương pháp tra tấn dã man để phá huỷ ý chí của tôi, bao gồm ghế sắt, lồng sắt, dây xích và nhiều thứ khác nữa. Tôi đã dựa vào việc không ngừng nhớ lại Pháp và đã sống sót được. Tôi tin rằng đây là sức mạnh vĩ đại của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/12/388118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/22/178170.html

Đăng ngày 23-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share