Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 19-04-2019] Ngày 21 tháng 6 năm 2018, khi tôi đang chuẩn bị qua đường đón xe về nhà thì bị một chiếc xe hơi đụng phải. Khi tôi tỉnh lại, cảnh sát giao thông đứng cạnh hỏi số điện thoại người nhà, tôi liền hỏi: “Đây là đâu vậy? Sao tôi lại ở đây?” Người chủ xe trả lời: “Chị bị xe tông trúng,” và nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói: “Tôi không đi, không sao cả, tôi muốn về nhà.” Chủ xe không đồng ý để tôi về nhà và nói: “Chúng tôi phải chịu trách nhiệm với chị, chị phải đến bệnh viện ngay thôi.” Sau đó người nhà tôi đến và lái xe đưa tôi đi bệnh viện.
Đến bệnh viện kiểm tra, tôi bị chấn thương nhiều chỗ, còn bị gãy xương vai trái, gãy xương bàn chân trái và mu bàn chân thì nát bấy. Bác sỹ nói tôi phải làm phẫu thuật và nẹp chân cố định lại. Lập tức tôi nói: “Tôi không phẫu thuật, không tiêm hay uống thuốc gì hết, tôi không sao cả, tôi là người luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Khi bác sỹ thấy ý chí kiên định của tôi, đã chuyển tôi từ phòng cấp cứu đến một chiếc giường tạm thời ở hành lang. Người nhà không đồng ý để tôi về nhà, nói rằng cho dù không tiêm hay uống thuốc thì cũng phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai ngày.
Tôi tin tưởng tuyệt đối vào Đại Pháp, từ khi đến bệnh viện tôi luôn phát chính niệm, điều này không chỉ khiến cơn đau giảm bớt mà còn giúp cơ thể tôi phục hồi nhanh chóng. Lúc đầu mọi người không tin, đều cho rằng: “Tổn thương như vậy, sao có thể không đau được chứ?” Nhưng dần dần mọi người đã thấy được sự phi thường của Đại Pháp. Tôi biết là Sư tôn đã chịu đựng quá nhiều vì tôi.
Tôi cũng bắt đầu hướng nội tìm, không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả. Sư tôn giảng cho chúng ta rằng hướng nội tìm là một Pháp bảo. Trước đây, khi đi đường tôi từng vượt đèn đỏ. Đó chính là không biết nghĩ cho người khác và không từ bi. Tôi nhất định phải tu bỏ những tâm này, quy chính bản thân.
Tôi tiếp tục phát chính niệm cường đại: “Ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, nếu ta làm không tốt ta sẽ quy chính trong Pháp, ta đang quy chính trong Pháp, không cần cựu thế lực các ngươi quản. Ta đã có Sư phụ làm chủ, Sư phụ quản!” Cứ như vậy, cơ thể tôi không còn đau đớn nữa. Sáng ngày thứ hai, tôi đã có thể luyện năm bài công pháp mặc dù chưa hoàn toàn nhấc được cánh tay trái lên.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, bác sỹ nói: “Chị không cần uống hay tiêm thuốc nữa, chị hãy xuất viện về nhà đi!” Người nhà làm thủ tục xuất viện. Sáu ngày sau, người chủ xe đến nhà gặp tôi, tôi mở cửa cho anh ấy và anh bị sốc khi bước vào nhà. Anh ấy thốt lên: “Thật không thể tin được, sao chị có thể đi lại được rồi!” Anh ấy lập tức dùng điện thoại chụp hình gửi cho người nhà xem.
Vợ anh ấy nhìn thấy và kinh ngạc nói: “Chị à! Thật là quá thần kỳ!” Vào thời điểm xảy ra tai nạn, vợ của chủ xe cũng có mặt tại hiện trường. Vợ anh ấy đang làm phẫu thuật tim trong bệnh viện và chuẩn bị về nhà, lúc đó vợ anh ấy sợ tới mức toàn thân run rẩy, người qua đường còn tưởng rằng cô ấy mới là người bị tai nạn!
Chủ nhân chiếc xe chứng kiến sự khôi phục thần kỳ của thân thể tôi sau khi bị tai nạn, trong tâm sáng tỏ và an tâm hơn. Trong lúc trò chuyện, tôi hỏi anh ấy: “Trước đây anh có nghe nói đến Pháp Luân Công không? Anh ấy nói: “Trước đây tôi không chịu nghe, cũng không tin.” Bây giờ anh ấy lắng nghe chăm chú. Tôi nói với anh: “Pháp Luân Công là môn tu luyện Đại Pháp của Phật gia, lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm nguyên lý chỉ đạo tu luyện, bắt đầu từ làm người tốt và làm một người tốt hơn nữa, làm một người tu luyện ở cảnh giới cao. Cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp “Chuyển Pháp Luân” được dịch ra hàng chục ngôn ngữ, phổ truyền rộng đến hơn 100 quốc gia và khu vực trên thế giới. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do tập đoàn Giang Trạch Dân tạo dựng vì muốn bức hại Pháp Luân Công.“
Tôi nói với anh ấy: Sư phụ Đại Pháp giảng cho chúng tôi rằng:
“Phật tính của con người là thiện, biểu hiện từ bi, làm các việc thì trước tiên nghĩ cho người khác, có thể nhẫn chịu thống khổ” (Phật tính và ma tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi nói: “Chúng ta cũng là có duyên, tôi không lấy tiền của anh.” Anh ấy nói: “Thì ra Pháp Luân Công tốt như vậy!” Sau vụ tai nạn, người chủ chiếc xe đó cũng phải chịu nhiều áp lực. Tôi rất thông cảm, quan tâm đến anh ấy và gia đình của anh. Tôi chúc anh và gia đình mạnh khỏe, có một tương lai tốt đẹp!
Sau mười ngày, cơ thể tôi khôi phục lại bình thường. Tôi cùng gia đình họ đến đồn cảnh sát giao thông để giải quyết vụ tai nạn. Tôi không nhận tiền của họ, cũng giúp họ làm tam thoái và nhắc họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để có một tương lai tốt đẹp. Họ thật sự cảm ơn và cũng mời vợ chồng tôi đến ăn cơm. Trên bàn ăn, vợ anh ấy nói: “Em gái của chồng tôi cũng bị xe đụng phải, bị gãy chân, hơn ba tháng rồi còn phải chống nạng, tôi kể chuyện của chị cho cô ấy, cô ấy bảo sao không nói sớm cho cô ấy biết?” Người chủ xe nhắc em gái mình thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Họ còn giới thiệu sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp cho bạn bè.
Sự việc này càng khiến tôi nhận thức rõ ràng rằng: Mỗi việc đệ tử Đại Pháp làm đều phải đi cho chính để cho con người thế gian thật sự thấy được vẻ đẹp và sự siêu thường của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/9/车祸后的奇迹-有缘人得救-384892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/12/178045.html
Đăng ngày 29-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.