Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2018] Tôi là một đứa trẻ sinh non. Bộ phận thực thi kế hoạch hóa gia đình ở Trung Quốc đã tiêm cho mẹ tôi Oxytocin ngoài ý muốn khiến mẹ tôi chuyển dạ. Sau khi tôi được sinh ra, nhân viên bệnh viện đã ném tôi vào xô nước để tôi chết ngạt, nhưng người thân của tôi đã cứu tôi. Tôi tin rằng mọi thứ đều có sự an bài, và Sư phụ đã chăm sóc tôi.

Vì tôi suýt mất mạng khi mới chào đời, mọi người trong làng nói rằng khát vọng sống của tôi rất mạnh mẽ và tôi sẽ được ban phước trong tương lai. Câu nói này đã trở thành sự thật, bởi vì tôi đã có được điều quý giá nhất – Pháp Luân Đại Pháp.

Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997. Tôi vẫn còn nhỏ và cứ 5 giờ sáng hàng ngày tôi cùng mẹ đến điểm luyện công. Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng tôi có thể thực hiện các động tác ở tất cả các tư thế đứng, giơ hai tay lên hoặc ngồi thiền. Tôi tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp và Sư phụ.

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã mắc một số bệnh: ho, cảm lạnh, sốt và bệnh vẩy nến. Tôi phải tiêm và uống thuốc thường xuyên.

Chân tôi bị ngứa do bệnh vẩy nến, dẫn đến sưng vì gãi. Tôi đã sử dụng rất nhiều phương pháp điều trị và thuốc mỡ, nhưng không có tác dụng gì. Các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn và bệnh vẩy nến xâm chiếm dạ dày và cánh tay của tôi, và sau đó là toàn bộ cơ thể của tôi, ngoại trừ khuôn mặt. Không có gì làm giảm bớt được nỗi đau.

Mẹ tôi không thể nhìn tôi phải đau đớn thêm nữa và quyết định đưa tôi đến Bắc Kinh để khám bệnh. Ngay khi phát hiện ra, tôi nói: Mẹ ơi, mẹ vẫn để con tu luyện chứ? Nếu vậy, con sẽ không đi bệnh viện.

Với tâm kiên định này, cuộc sống của tôi đã thay đổi – hai ngày sau tôi được trải nghiệm uy lực của Đại Pháp. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi không còn thấy dấu vết của thương tổn gây ra bởi bệnh vẩy nến nữa. Tôi cũng đã khỏi các bệnh khác. Tôi biết rằng đó là vì niềm tin của tôi vào Sư phụ, Đại Pháp và chính niệm vững chắc của tôi – Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ nghiệp bệnh của mình.

Kiên định tín tâm vào Đại Pháp mặc dù bị bức hại

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Mẹ tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Đại Pháp. Bà bị giam giữ một năm trong trại tạm giam.

Lúc đó tôi là một học sinh lớp sáu. Chị gái thứ hai của tôi đã đi với mẹ tôi, và bị tước mất quyền được nhập học đại học. Cảnh sát phát lệnh truy nã chị ấy. Chị ấy đã phải lang thang nhiều năm dù tuổi còn trẻ.

Gia đình tôi chịu nhiều nỗi buồn và đau khổ trong thời gian đó. Tôi nhớ mẹ và chị gái thứ hai của tôi.

Thỉnh thoảng cảnh sát đến nhà tôi để tìm cha tôi, nhưng ông đã trốn thoát bằng cách nhảy qua tường. Cảnh sát đã cố đe dọa em gái tôi và tôi, để chúng tôi tiết lộ nơi họ có thể tìm thấy ông ấy, nhưng chúng tôi chỉ giữ im lặng.

Mặc dù tôi còn nhỏ nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ Đại Pháp, bất kể khó khăn thế nào. Em gái tôi và tôi tiếp tục học Pháp với cha mỗi tối.

Khi tôi ứng cử vào vị trí Chủ tịch hội học sinh ở trường tiểu học, tôi đã làm tốt trong suốt chiến dịch. Các thầy cô giáo của tôi rất hài lòng với màn trình diễn của tôi. Tuy nhiên, hiệu trưởng nhà trường nói với tôi rằng để được bầu chọn thì tôi phải từ bỏ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ không từ bỏ Đại Pháp, tôi thà từ bỏ việc được bầu làm chủ tịch hội học sinh. Hiệu trưởng trường đã bị sốc bởi sự lựa chọn của một học sinh lớp sáu“.

Khi tôi học cấp hai, trường yêu cầu chúng tôi gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản. Vào ngày đầu tiên đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã phát hiện ra tôi là người duy nhất chưa gia nhập. Cô ấy hỏi tôi tại sao, và tôi nói tôi chỉ không muốn gia nhập nó, vì tôi không thích nó. Cô ấy chỉ mỉm cười và không ép buộc tôi.

Tạo lập một môi trường tu luyện

Khi tôi theo học một trường kỹ thuật ở xa nhà, cuộc đàn áp Đại Pháp vẫn tàn khốc. Tôi tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Bởi vì trong lòng tôi không còn sợ hãi, cùng với tín tâm kiên định của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã nói với các bạn cùng phòng rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và giảng rõ chân tướng cho họ.

Họ đã không thay đổi thái độ đối xử với tôi, và thay vào đó, họ lắng nghe cẩn thận những gì tôi nói. Kết quả là, nó đã tạo ra một môi trường rất tốt để học Pháp.

Sau khi tốt nghiệp, tôi kiếm được việc làm. Cho dù tôi sống trong ký túc xá của công ty hoặc thuê một căn hộ với người khác, trước tiên tôi phải dọn dẹp không gian của mình, để tôi có thể có một môi trường tốt để học Pháp.

Vì điều đó, Sư phụ đã chăm sóc tôi. Vì tôi có ý chí tạo ra môi trường học Pháp, Sư phụ đã giúp tôi!

Ở mọi nơi tôi làm việc, tôi đều nhanh chóng khuyến khích đồng nghiệp của mình thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi cảm thấy tự hào khi tôi nói với các đồng nghiệp và ông chủ của mình rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã không có bất kỳ nỗi sợ hãi nào khi tôi nói chuyện với các ông chủ của mình và tôi thấy rằng miễn là tôi có thể buông bỏ các chấp trước, tôi sẽ tạo được ấn tượng tốt. Tôi đã không phán xét bất cứ ai dựa trên cấp bậc hoặc sự giàu có của họ.

Trong những năm này, tôi cảm thấy rằng bất kể tôi làm việc cho công ty nào, tôi sẽ tìm được một công việc khác khi mọi người đã biết sự thật về Đại Pháp. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi.

Khởi kiện Giang Trạch Dân

Khi tôi trở về nhà vào năm 2015, tôi đã nghe về việc khởi kiện Giang Trạch Dân. Các học viên địa phương chỉ sống ở nông thôn. Vì vậy, học vấn của họ thấp, điều này gây khó khăn cho việc chuẩn bị hồ sơ. Tôi đã giúp các học viên mọi thứ cần thiết để đệ đơn kiện, bao gồm chỉnh sửa, gửi trực tuyến và báo cáo việc gửi đơn kiện lên trang web Minh huệ.

Điều này không khó với tôi và tôi không hề sợ hãi hay ích kỷ, tôi rất tập trung vào những gì tôi đang làm và thường xuyên phát chính niệm.

Một số học viên lớn tuổi không thể nói một cách logic về trải nghiệm bức hại của họ, vì vậy tôi đã phải chỉnh sửa nhiều, nhưng tôi đã không phàn nàn. Trong quá trình đó tôi biết được quá trình tu luyện của họ. Tôi rất cảm động với những học viên Đại Pháp này, bởi vì họ rất chất phác và thuần khiết.

Đề cao trong Đại Pháp bằng sự tu luyện vững chắc

Sau khi trở về nhà, mẹ tôi nhận thấy rằng thời gian tôi dành cho việc học Pháp ít hơn thời gian tôi dành cho những thứ khác của người thường. Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Khi tôi đang đi làm, tôi vẫn có thời gian để học các bài giảng của Sư phụ tại nơi làm việc. Nhưng tôi đã trở về nhà gần một năm và hiếm khi học các bài giảng.

Nhận ra điều này, tôi bỏ đi mọi thứ không cần thiết và dành phần lớn thời gian để học Pháp. Càng học Pháp, tôi càng thấy ý nghĩa thâm sâu của Pháp. Làm thế nào chúng ta có thể có được Pháp mà không học Pháp? Sư phụ giảng:

“Học Pháp đắc Pháp.” (Thực tu trong Hồng Ngâm)

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị càng ngày càng biết được sự trân quý của Pháp này, là bởi vì chư vị trong khi không ngừng tu luyện và đề cao chư vị đã biết được các Pháp lý trong các tầng thứ, khiến chư vị hiểu ra Ông là gì. Pháp này chư vị càng học tập, thì chư vị sẽ càng cảm giác được sự trân quý của Ông, cho nên khiến chúng ta đề cao nhanh nhất chính là đọc sách cho nhiều. Đọc sách cho nhiều có thể khiến chúng ta đề cao nhanh nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu, 1998)

Lời giảng của Sư phụ đã khiến tôi ngộ ra rằng các học viên Đại Pháp phải học Pháp. Tôi hướng nội, đối đãi việc tu luyện một cách nghiêm túc và coi bản thân là một người tu luyện thực sự.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/1/376499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/26/176622.html

Đăng ngày 07-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share