Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-03-2019]

Những ký ức tuổi thơ

Tôi sinh năm 1998 và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) từ lúc còn rất bé. Tôi nhớ rằng tôi thường đi theo gia đình đến điểm học Pháp và luyện công vào buổi sáng. Tôi vừa mới biết đọc chữ và không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của tu luyện. Tuy nhiên, tôi luôn luôn biết rằng Đại Pháp là tốt. Hồi tưởng lại, tôi nhận ra những năm tháng ấy thật vô cùng trân quý.

Chính quyền Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Là một học viên Pháp Luân Công, chị tôi đã đến Bắc Kinh nhiều lần để phản bức hại. Chị tôi đã bị bắt vào trại cưỡng bức lao động ba lần, và bị giam mười năm trong tù. Khi tôi viết bài chia sẻ này, chị vẫn còn đang bị giam giữ tại nhà tù nữ của tỉnh Quảng Đông.

Sau những gì đã xảy ra với chị tôi, và lo sợ cho an toàn của tôi nên bố tôi đã cấm tôi tu luyện Pháp Luân Công. Và kết quả là tôi đã buông lơi việc tu luyện.

Trở lại tu luyện

Trong suốt những năm thiếu niên, tôi trở nên khép kín hơn. Tôi đọc nhiều sách, bao gồm cả sách về tâm lý và những bài viết về tôn giáo. Tuy nhiên, tôi vẫn loay hoay vì không tìm được mục đích của cuộc sống là gì và thường xuyên rơi vào bế tắc.

Vào một ngày năm 2011, đột nhiên tôi nhớ đến Chuyển Pháp Luân (quyển sách chính của Pháp Luân Công) và xuất tâm muốn đọc lại quyển sách ấy. Chị tôi đã từng đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe hơn mười năm trước. Tôi nhớ tên quyển sách nhưng không nhớ được nội dung. Tôi gọi điện cho mẹ để xin mẹ cho tôi một quyển. Đó là cách tôi quay trở lại tu luyện.

Sau vài ngày đọc Chuyển Pháp Luân, tôi tự mình nhận thấy những thay đổi của bản thân: tôi ngủ ngon hơn, trí nhớ được cải thiện, tràn đầy năng lượng, tâm trạng tốt hơn và việc học hành trở nên dễ dàng hơn. Tôi đã trở thành một con người mới. Tôi cũng đã vượt qua kỳ thi nghiệp vụ chuyên môn trước khi tốt nghiệp.

Tôi cảm thấy được phúc báo, và điều duy nhất tôi có thể làm để đền đáp Sư phụ là tu luyện tinh tấn.

Công việc đầu tiên của tôi

Công việc đầu tiên của tôi không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi tin đó là an bài của Sư phụ.

Sáu tháng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nộp đơn vào vị trí quản trị hành chính của một trường học công lập. Một trong những tiêu chuẩn cho vị trí này là có bằng tốt nghiệp về xã hội học, nhưng tôi không có. Tuy nhiên, tôi đã được mời phỏng vấn dự thi sơ khảo và phỏng vấn vòng hai.

Một tháng sau, tôi được nhận vào vị trí này. Khi nhận được tin, tôi rơi nước mắt. Ngôi trường này tọa lạc tại một một thị trấn xinh đẹp có hồ nước và núi non bao bọc chung quanh. Nhìn thấy ngôi trường, ý nghĩa đầu tiên của tôi là: “Luyện tĩnh công bên hồ thì thư giãn biết bao.” Sư phụ đã biến ước mơ của tôi thành hiện thực.

Tuân theo những tiêu chuẩn cao trong công tác

Là một học viên, tôi nỗ lực làm tốt mọi việc, không phải để bản thân được công nhận mà để cho mọi người nhận ra những lợi ích của tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn luôn có gắng tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi thường xuyên nhắc nhở mình luôn cân nhắc đến người khác và đối đãi tử tế với đồng nghiệp, thân thiện với những người quản lý và đồng sự, và nói chung mọi người nghĩ về tôi là một phụ nữ trẻ nhẹ nhàng và tốt bụng.

Nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà trí huệ tôi được khai mở, giúp tôi đạt được những giải thưởng nghiên cứu cấp tỉnh và được nhận vào một chương trình sau đại học.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Tôi đã nhận được quá nhiều lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công, vì thế tôi có nguyện ý mở một điểm in tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại. Ngày 18 tháng 7 năm 2016, là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi quyết định dành mùa hè này để in và phân phát tài liệu mà tôi đã in được. Không có học viên nào khác trong thị trấn của tôi, và tôi cũng không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.

Ngay khi bắt đầu tôi đã gặp trục trặc. Tôi phải mất gần nửa giờ đến tìm đến nơi mua máy in. Tôi xem nó là một can nhiễu. Bây giờ thì tôi có thể nhận thấy lúc đó Sư phụ đang cố tìm cách điểm hóa cho tôi.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi thăm chị tôi trong trại tạm gian. Lời đầu tiên của chị khi gặp tôi là: “Đừng có phát tờ rơi nữa.” Điều này khiến tôi hết sức kinh ngạc, và tôi tự hỏi vì sao chị lại biết về kế hoạch ngày hôm sau của tôi. Nhưng một lần nữa, tôi lại xem đó là can nhiễu.

Sau đó, tôi có gặp một tai nạn nhỏ với chiếc xe ô tô. Khi tôi lái xe về nhà thì cũng đã gần nửa đêm. Tôi mất tới hai giờ để đi đoạn đường thông thường chỉ mất một giờ. Đêm hôm đó, con đường cao tốc dường như dài bất tận, vậy mà tôi vẫn không nhận ra điểm hóa của Sư phụ.

Cuối cùng khi tôi về đến căn hộ, tôi không thể tìm thấy chìa khóa và phải ngủ lại ở một khách sạn.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho quản trị tòa nhà để mở cửa căn hộ, lấy một thùng tài liệu mà tôi vừa in xong, và mang đến trường.

Hồi tưởng lại, Sư phụ đã cố ngăn tôi trong ba ngày. Sư phụ đã nhìn thấy sự hăm hở của tôi khi làm việc cho Đại Pháp nhưng tôi không có kế hoạch tốt và cũng không chú ý đến an toàn. Kết quả là tôi đã bị báo cáo lên bộ phận an ninh của trường học.

Với sự cho phép của Bí thư chi bộ Đảng trường học nơi tôi công tác, Phòng 610 địa phương đã lục soát căn hộ của tôi, và tôi bị tạm giam 29 ngày. Trong suốt thời gian này, tôi có thể cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi dùng cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại với những người tôi gặp, vì thế thời gian bị giam giữ của tôi đã không hoàn toàn uổng phí.

Là một học viên Pháp Luân Công đường đường chính chính

Tôi được thả ra trước khai giảng năm học mới vài ngày. Phòng nhân sự đề nghị tôi nộp đơn nghỉ việc, nhưng gia đình tôi và tôi kiên quyết từ chối. Tôi nêu lý do rằng tôi không làm gì sai trái và việc bắt giam tôi vì đức tin là trái pháp luật. Hơn nữa, tôi sẽ kiện ra tòa nếu trường học sa thải tôi.

Tôi được thông báo quay lại làm việc trước ngày khai giảng, và đồng nghiệp đối đãi với tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Vì sợ hãi, trước đây tôi không bao giờ nói với đồng nghiệp về việc tu luyện của tôi. Hiện giờ thì họ đều biết rằng những người vô tội như tôi đang bị bức hại vì đức tin của mình.

Bí thư Đảng Cộng sản, người tống tôi vào trại tạm giam đã bị giáng chức vào tháng Mười Hai cùng năm và bị chuyển về một cơ quan khác của chính quyền.

Gia đình hòa ái

Sau khi tôi bị giam giữ, gia đình tôi đã hiểu tôi hơn. Chồng sắp cưới của tôi, anh ấy không tu luyện Pháp Luân Công, cũng chuyển từ hờ hững sang ủng hộ. Thỉnh thoảng anh ấy bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho anh ấy nghe.

Hai năm sau năm 2016, công việc kinh doanh của chồng tôi rất phát đạt. Anh ấy xem điều này là một phúc báo từ Đại Pháp và mua cho tôi một chiếc ô tô mới để cho những người khác thấy rằng học viên Pháp Luân Công có cuộc sống sung túc.

Là người tu luyện, chúng ta không chấp trước vào vật chất hoặc có tâm hiển thị. Tuy nhiên, công việc và tiền bạc của nhiều học viên đã bị tước đoạt một cách bất hợp pháp vì đức tin của họ. Gia đình họ tan vỡ, và nhiều người phải ly tán. Đảng cộng sản Trung Quốc tuyên truyền với mọi người rằng học viên Pháp Luân Công sinh sống nghèo nàn và khổ cực. Ngược lại, học viên Pháp Luân Công chúng ta là những người hạnh phúc nhất trên thế giới; Chúng ta có Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/1/383326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/31/176339.html

Đăng ngày 29-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share