Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Quảng Châu, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-01-2019] Ngay từ thời thơ ấu tôi đã luôn tò mò về mọi thứ và là một người rất mẫn cảm. Bởi vậy, tôi luôn ở trong tình trạng đáng lo ngại từ khi học lớp một trở đi. Tôi lo lắng về gia đình, đặc biệt là anh trai và chị gái tôi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi tìm được một công việc tại một trong 500 công ty lớn hàng đầu thế giới và chuyển tới làm việc tại một nước châu Âu. Mức lương của tôi cao hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Suốt năm năm đi làm, tiền lương và tiền tiết kiệm của tôi được dùng để chi trả cho những khoản nợ của gia đình. Nhiều bạn học và bạn bè đã cười và chế nhạo tôi là một kẻ ngốc.
Đối mặt với những căn bệnh hiếm gặp và nghiêm trọng
Tôi trở về Trung Quốc khi hợp đồng lao động ở châu Âu kết thúc. Tôi kết hôn và có một bé gái, và sau đó đã trải qua những điều bất hạnh.
Chồng tôi được bố mẹ nuông chiều và yêu thương. Anh ấy hiếm khi làm bất cứ việc gì hoặc đảm nhận bất cứ trách nhiệm nào ở nhà. Ngoài ra, anh ấy còn nợ ngân hàng hàng chục ngàn đô la sau khi để mất tất cả tiền bạc vào đầu tư chứng khoán. Tình trạng trở nên tồi tệ hơn khi anh ấy bị viêm mạch máu sáu tháng trước khi con chúng tôi ra đời. Có một vài cái mủ ở mắt cá chân của anh ấy và những khối u lớn ảnh hưởng đến xương. Anh ấy bước khập khiễng để đi làm mỗi ngày vì thế tôi trở thành trụ cột tinh thần cho gia đình.
Cô con gái nhỏ đáng yêu của tôi sinh vào ngày 6 tháng 8 năm 2015. Cháu có nước da trắng ngần và đôi mắt đẹp. Nhưng niềm vui ngắn ngủi, cơn ác mộng đã bắt đầu sau khi cháu chào đời được hai tuần. Cháu đang nằm trên giường và đột nhiên lên cơn co giật. Cháu khóc thét lên, đầy đau đớn sau khi bị co giật. Sau đó, cháu đã rất mệt và ngủ thiếp đi, và thức dậy với một cơn co giật khác và càng khóc nhiều hơn. Tôi đã khóc và cầu xin Thần Phật cứu lấy sinh mệnh mới sinh này.
Ngày hôm sau, cháu được chụp cộng hưởng từ và được chẩn đoán có một nếp cuộn khổng lồ bẩm sinh trong não.
Tôi đã tìm kiếm các chuyên gia bác sĩ trong tỉnh và tìm thấy một giám đốc khoa thần kinh nổi tiếng của một bệnh viện tư nhân. Bà ấy nói rằng: “Tôi không muốn lừa dối cô. Cô không cần phải đi khắp nơi và chi hết số tiền để chữa trị cho con bé. Cô có thể nhân đạo và nuôi nấng đứa trẻ. Cô vẫn còn trẻ, và có thể sinh con thứ hai”. Tôi chết lặng người.
Sau khi được chẩn đoán bởi các chuyên gia ở các bệnh viện lớn, căn bệnh được xác định là động kinh ở trẻ sơ sinh. Hệ thống miễn dịch của cháu rất yếu. Cháu đã bị sốt cao tới 42°C khi mới ba tháng tuổi. Cơn sốt gây ra những trận co giật nặng hơn và cần được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Một loại thuốc an thần được tiêm vào trán của cháu để làm cháu dịu lại. Việc đó là để ngăn chặn cơn co giật gây ra sự phá huỷ không thể phục hồi cho các nơ-ron thần kinh não. Một ống thở oxy được đặt vào mũi của bé, những mũi tiêm dày đặc ở trên trán, lòng bàn tay, và ở gan bàn chân của cháu.
Tôi có nghe nói đến một loại thuốc đến từ Mỹ gọi là Sabril có thể kiểm soát được cơn co giật ở trẻ sơ sinh. Cháu bắt đầu không bị co giật nữa ngay sau khi uống thuốc. Nhưng cháu lại không thể ngồi, ngẩng đầu, bò, hay đứng khi cháu đã hai tuổi.
Chứng viêm vai của tôi trở nên nghiêm trọng hơn khi chăm sóc cháu trong bệnh viện cả ngày dài sau khi sinh. Tôi không thể cử động tay trái mỗi khi có cơn đau dữ dội. Chứng trầm cảm lâu ngày dẫn đến căn bệnh áp xe vú. Tôi thường xuyên đẫm lệ vì cơn đau. Tôi đã phải xin nghỉ làm dài ngàyC
Cơ duyên đắc Pháp
Thần Phật đã từ bi cứu sống cuộc đời tôi. Tôi đỗ xe gần lối vào một cửa hàng bởi vì khu vực đỗ xe công cộng chật hẹp. Ngày hôm sau, tôi đã quên di chuyển chiếc xe đi. Nhân viên bảo vệ đã gọi cho tôi để nói rằng ông chủ cửa hàng đã phàn nàn về việc tôi đỗ xe trước cửa hàng của ông ấy.
Sau khi tôi di chuyển chiếc xe đi, người đàn ông đó đã mời tôi tới dùng trà tại cửa hàng trà của ông. Tôi được biết họ đối xử rất tốt với những người hàng xóm. Họ đã ủng hộ một chiếc xe đạp điện để nhân viên bảo vệ đi tuần tra đêm ở khu phố.
Vì một vài lý do, tôi đã chia sẻ một cách cởi mở những nỗi bất hạnh của mình với họ mỗi lần tôi đến tiệm trà yên tĩnh này. Tôi chưa từng tâm sự những khổ nạn này với gia đình, bạn bè, và những người đồng nghiệp.
Trong lần thứ ba đến tiệm trà, tôi tâm sự với họ rằng “Đôi khi, tôi cảm thấy sống không bằng chết”. Người chồng nhìn tôi một lát, sau đó gọi vợ ông ấy mang đến cho tôi một cuốn sách.
“Chị hãy về đọc cuốn sách này ba lần, sau đó quay lại đây và chúng ta sẽ nói chuyện”, người chủ cửa hàng nói. Đó là một cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp có tên là Chuyển Pháp Luân.
Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân trong hơn hai ngày sau đó. Toàn bộ nội dung trong cuốn sách như khắc sâu trong tâm tôi. Tôi đã từng đọc cuốn Kinh Thánh của Cơ đốc giáo khi tôi đang sống và làm việc ở nước ngoài. Trong quá khứ, tôi thường đọc Kinh Thánh mỗi khi tôi gặp điều không vui trong công việc hay cuộc sống. Nhưng chỉ có Chuyển Pháp Luân mới lý giải chi tiết về sinh mệnh, vũ trụ và thực sự chạm tới tâm tôi!
Mọi thứ đều có quan hệ nhân duyên. Danh, lợi, tình đều chỉ là nhất thời. Phản bổn quy chân mới là con đường chân chính để trở về ngôi nhà thật sự của mình. Mọi nỗi đau và khổ nạn của tôi đều bắt nguồn từ nỗi ám ảnh và day dứt khôn nguôi về cô con gái bé bỏng. Tôi đã không thể buông bỏ cách nhìn của người khác về con gái và tôi.
Tôi cảm thấy phấn khích và hạnh phúc trở lại sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết được sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng hiểu rõ hơn sự tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và quyết định thoái Đảng ngay lập tức.
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai
Ông bà chủ tiệm trà bắt đầu hướng dẫn tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ muốn đọc sách và luyện công hàng ngày trong suốt thời gian tôi nghỉ làm. Tôi dừng tất cả các loại điều trị và thuốc men mà tôi đã sử dụng để làm giảm bớt những cơn đau của mình. Dần dần, các triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất. Ngày 1 tháng 9 năm 2018, bác sĩ thông báo với tôi rằng tôi đã hoàn toàn bình phục. Sư phụ Lý Hồng Chí đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai.
Tôi luôn cố gắng tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong công việc và trong cuộc sống hàng ngày. Tôi khiêm tốn trong công việc, nỗ lực học hỏi và làm các công việc được giao thêm, cố gắng thân thiện, phối hợp tốt và khích lệ các nhân viên cấp dưới mỗi khi họ phạm lỗi sai.
Một người đồng nghiệp của tôi đã tranh cãi với chồng cô ấy, và nói rằng cô ấy chuẩn bị đệ đơn ly hôn.
Tôi hỏi cô ấy: “Chị có nghĩ mình cũng có trách nhiệm trong cuộc xung đột này không?”. “Chị có nhận ra sai sót nào trong mối quan hệ với chồng không?” Tôi chia sẻ với cô ấy dựa trên thể ngộ của bản thân về việc “hướng nội”. Sau khi lắng nghe tôi nói, cô ấy đã nhận ra rằng cô ấy cũng có trách nhiệm cho những vấn đề trong hôn nhân của mình. Vài ngày sau, cô ấy cảm thấy vui mừng vì đã không nộp đơn ly hôn.
Con gái tôi cũng đã đắc Pháp. Cháu nghe Pháp mỗi ngày. Tình trạng của cháu ngày càng biến chuyển tốt. Cháu cũng cười nhiều hơn. Cháu ăn uống tốt và ngủ ngon hơn. Những ai gặp cháu đều yêu thích cháu, và cháu luôn khiến ông bà vui lòng. Sư phụ đã an bài con đường tốt nhất cho chúng tôi.
Chồng tôi là người dễ nổi nóng và thường ném vỡ cốc mỗi khi anh ấy tức giận. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu anh ấy ném một chiếc cốc, thì tôi sẽ ném hai chiếc. Sau khi tôi đắc Pháp, tôi đã không còn tranh đấu với anh ấy nữa.
Từ những thay đổi của tôi, anh ấy biết rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách tốt và thật sự có thể giúp mọi người đề cao. Thỉnh thoảng chúng tôi có xích mích, anh ấy đều nhắc nhở tôi nghe theo lời giảng của Sư phụ: “Em đã tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn chưa?” Tôi biết rằng anh ấy đã tiếp nhận cuốn sách từ trong tâm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/16/380404.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/5/176385.html
Đăng ngày 25-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.