Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2019] Tính nóng nảy của tôi nổi tiếng khắp các làng xung quanh, thậm chí mẹ vợ và vợ tôi đều sợ tôi. Tôi đã từng chửi rủa, đánh nhau và thậm chí cãi cọ với mọi người.

Sau khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Công (cũng được gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1997, tôi nhận ra rằng người ta mất đức khi ức hiếp người khác. Sư phụ Lý Hồng Chí đã nói:

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Sydney)

Bằng việc đối xử tốt với người khác, tôi đã dần dần thay đổi được thái độ hung hăng của mình.

Mẹ vợ tôi bây giờ nói với mọi người: “Cảm ơn Pháp Luân Công đã thay đổi con rể tôi. Nó đã thực sự thay đổi thành người tốt hơn.” Hàng xóm và người dân ở các làng xung quanh đã chứng kiến những thay đổi ở tôi, và tất cả đều đồng ý rằng Đại Pháp thật kỳ diệu.

Một quan chức chính phủ “bị chuyển hóa”

Chế độ của Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Công năm 1999. Tôi đã tới Bắc Kinh hai lần để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công và đã bị phạt, bị giam giữ và bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức.

Trong khi ở trại lao động cưỡng bức, bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc ở địa phương đã tới gặp tôi và hỏi liệu tôi có từ bỏ đức tin của mình hay không. Tôi nói rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi.

Tôi nói: “Tôi đã trở thành một người tốt và chiểu theo pháp lý Chân–Thiện–Nhẫn của Pháp Luân Công. Nếu anh muốn nói chuyện với tôi, trước tiên anh nên hỏi mọi người trong làng tôi xem liệu tôi có thực sự trở thành một người tốt không kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó tôi sẽ nói chuyện với anh.”

Anh ấy đã nói chuyện với mọi người trong làng tôi rồi quay lại nói chuyện với tôi. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã tới ba làng và mọi người đều nói rằng tôi đã trở thành một người tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hỏi anh ấy liệu còn muốn “chuyển hóa” tôi không và anh ấy nói rằng không muốn nữa.

Sau khi trở lại chính quyền thị trấn, anh ta nói với nhiều quan chức Chính phủ: “Tôi tới để “chuyển hóa” anh ta, nhưng thay vào đó tôi đã bị anh ta chuyển hóa. Mỗi câu nói của anh ấy đều có ý nghĩa.” Mọi người đã cười.

Những lính canh trong trại lao động cũng muốn “chuyển hóa” tôi. Tôi nói chuyện với họ về Pháp Luân Công và những lời dối trá của ĐCSTQ là nhằm kích động hận thù đối với các học viên.

Tôi nói: “Các anh muốn ép chúng tôi từ bỏ tu luyện và từ bỏ việc làm một người tốt. Điều này có thực sự là những gì các anh muốn không? Lương tâm của các anh ở đâu vậy?” Họ đã không nói được lời nào và không còn cố gắng “chuyển hóa” tôi nữa.

Dừng tống tiền

Sau khi tôi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp, và các Pháp lý của Đại Pháp triển hiện ngày càng rõ ràng hơn với tôi.

Một đồng tu đang phân phát tờ rơi giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở chợ đã bị báo cảnh sát và bị bắt. Chồng của cô ấy thường mắng mỏ và đánh các học viên và thường xuyên đánh nhau với người khác. Khi vợ của anh bị bắt, anh đã cố gắng tống tiền những học viên vẫn phát tờ rơi cùng vợ anh. Nếu họ không trả tiền, anh ấy đe dọa sẽ báo họ cho cảnh sát. Anh ấy gửi cho tôi một lá thư, yêu cầu tôi đưa cho anh ấy 10.000 Nhân dân tệ. Nếu tôi không giao khoản tiền đó cho anh ấy, anh ấy nói rằng sẽ báo cảnh sát đến bắt tôi.

Sau khi đọc lá thư đó, tôi đã nói chuyện với các học viên khác, và chúng tôi quyết định không hợp tác với anh ta. Chúng tôi không thể để anh ấy tạo nghiệp. Chúng tôi phát chính niệm để giải thể tà ác và các nhân tố tà ác đằng sau anh ấy. Khi tôi tới nhà anh ấy, anh ấy hỏi tôi có mang tiền đến không. Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ không đưa cho anh một đồng nào. Tôi nói: “Mọi thứ chúng tôi làm là hợp pháp. Cảnh sát bắt các học viên là phạm tội. Tôi có thể tới đồn cảnh sát và tố cáo anh tội tống tiền. Chúng tôi không làm điều gì phi pháp.”

“Tôi tới gặp anh hôm nay bởi vì vợ anh là đồng tu của tôi. Vì cô ấy bị bức hại, gia đình anh đã trải qua khổ nạn lớn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp anh, bởi vì đó là điều tôi nên làm. Nếu anh gặp bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống hàng ngày, xin hãy cho tôi biết, và tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”

Anh ấy đã không còn đề cập gì đến tiền nong nữa.

Trưởng đồn cảnh sát thức tỉnh trước chân tướng

Sau khi được ra tù, một học viên tới đồn cảnh sát địa phương để giảng chân tướng và đòi lại trang sức bằng vàng của cô. Nhiều học viên đã đi cùng cô tới văn phòng của trưởng đồn cảnh sát.

Vị đồn trưởng ngay lập tức trở nên tức giận và hét lên: “Các người thật to gan! Các người dám đến đồn cảnh sát và tới tận phòng làm việc của tôi để quảng bá Pháp Luân Công!” Sau đó ông ấy gọi cho Trưởng phòng an ninh nội địa của Quận.

Ông ấy không thể giải thích số trang sức vàng ở đâu và đã dùng các chiến thuật của ĐCSTQ để cố gắng đe dọa chúng tôi, gây áp lực bắt chúng tôi phải nói liệu chúng tôi có đang tu luyện Pháp Luân Công không và giam giữ chúng tôi tại đồn cảnh sát. Một giờ sau, ông ấy gọi cho đội an ninh nội địa, cảnh sát đưa chúng tôi tới trại tạm giam.

Khi ở đó, tôi đã yêu cầu tài liệu để đệ đơn kiện vị Cảnh sát trưởng nhưng bị từ chối. Vì vậy tôi đã tuyệt thực trong 5 ngày và sau đó bị đưa tới bệnh viện. Khi con trai tôi tới thăm, tôi đã yêu cầu cháu gọi cho đường dây nóng của cảnh sát để đệ đơn kiện vị cảnh sát trưởng. Giám đốc trại tạm giam gọi và nói chuyện với vị cảnh sát trưởng. Lo sợ rằng tôi thực sự sẽ kiện ông ấy, vị cảnh sát trưởng đã thả tôi vô điều kiện.

Sư phụ giảng:

“ở đâu có vấn đề chính là cần chư vị đến giải quyết, chính là cần chư vị đến giảng chân tướng;” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York 2003)

Tôi nhận ra rằng đây là cơ hội tốt để giảng chân tướng cho cảnh sát. Tôi mang đơn kiện của mình đến gặp vị cảnh sát trưởng, nhưng ông ấy không có ở đó, do vậy tôi giảng chân tướng cho các cảnh sát trong đồn. Họ bảo tôi quay lại vào hôm sau. Tôi yêu cầu họ đưa đơn kiện cho vị cảnh sát trưởng, nhưng họ sợ không dám nhận đơn.

Sau đó tôi tới chính quyền thị trấn để nộp đơn kiện của mình. Tại văn phòng của họ, tôi đã giải thích rằng tôi muốn họ xem đơn của tôi kiện vị cảnh sát trưởng. Tôi mô tả việc ông ấy đã bắt giữ tôi phi pháp, bởi vì tôi muốn họ biết rằng bắt các học viên vì đức tin là phi pháp. Sau đó tôi tới các đồn cảnh sát ở các thị trấn khác và gửi đơn kiện của mình.

Ngày hôm sau, tôi tới đồn cảnh sát lần nữa và lần này vị cảnh sát trưởng dường như lại không có ở đó. Tôi nói với nhân viên lễ tân: “Xin hãy nói với vị cảnh sát trưởng rằng để tốt cho chính ông ấy mà ông ấy nên gặp tôi. Hãy nói với ông ấy đừng bị Giang Trạch Dân lợi dụng và đừng bức hại các học viên Pháp Luân Công. Ông ấy không nên làm bất cứ điều gì sai trái hay bất hợp pháp. Ông ấy nên tránh hủy hại tương lai của mình. Miễn là ông ấy nhận ra lỗi lầm và sửa chúng, tôi sẽ không kiện ông ấy.”

Chiều hôm đó, ông ấy tới nhà họ hàng của tôi và đề nghị gặp tôi. Tôi nói với ông ấy rằng việc ông ấy giam giữ tôi là bất hợp pháp. Thái độ của ông ấy dịu lại và ông ấy nói: “Tôi đã đọc tài liệu và tờ rơi của anh trong nhiều năm và biết rằng các anh tất cả đều là người tốt. Nhưng tôi kiểm soát Pháp Luân Công là làm theo lệnh của cấp trên. Tôi chỉ thực thi những mệnh lệnh đó.”

Điều này mang đến cho tôi cơ hội đề cập đến việc ông ấy đang làm là bức hại các học viên.

Tôi nói: “Vì ông biết các học viên Pháp Luân Công là tốt, khi cấp trên bảo ông bức hại những người tốt, ông có nghĩ rằng điều đó đúng hay sai không? Các quan chức bảo ông phạm luật và bức hại người tốt. Họ nghĩ rằng những ai trực tiếp xử lý vụ việc sẽ phải chịu trách nhiệm. Nó không phải đơn giản là một cái bẫy sao – lợi dụng ông để làm những việc bẩn thỉu của họ rồi sau đó để ông phải gánh chịu hậu quả? Trong nhiều thập kỷ, các quan chức cấp cao chẳng phải luôn làm những việc như vậy sao?”

Vị cảnh sát trưởng im lặng. Tôi nói thêm: “Các học viên Pháp Luân Công tu luyện Phật Pháp. Những người bức hại người tu luyện Phật Pháp sẽ gặp quả báo. Ông nên hành động theo lương tâm của mình. Đừng để bản thân bị lợi dụng làm con dê tế thần. Xin hãy đọc nhiều hơn về Pháp Luân Công. Khi ông hiểu ra, xin hãy ủng hộ Pháp Luân Công và đối xử tốt với các học viên. Điều đó sẽ mang đến phúc lành cho ông.”

Sau khi hiểu ra, ông ấy đã xin lỗi tôi và nói: “Xin đừng kiện tôi. Nếu anh định kiện ai, xin hãy kiện Sở cảnh sát.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/2/380367.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/6/176395.html

Đăng ngày 28-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share