Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-02-2019] Sau khi tôi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đọc và tìm thấy ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Mọi nghi vấn từ thưở thiếu thời của tôi đã có lời giải đáp – chẳng hạn liệu các vị Phật và Thần có thực sự tồn tại, có sự luân hồi hay không, vì sao con người ta lại sống và còn nhiều câu hỏi khác nữa. Bởi vậy, tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó là vào mùa xuân năm 1998.

Khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, nhân sinh quan của tôi về cơ bản đã thay đổi. Tôi muốn trở thành một người tốt. Tuy nhiên, khái niệm tu luyện đối với tôi vẫn chưa thực sự rõ ràng.

Mỗi khi tôi muốn tham gia khiêu vũ, chơi mạt chược, chơi bài, cờ vua, bóng bàn và các loại trò chơi khác, tôi đều cố gắng ngăn bản thân mình lại, bởi vì giờ tôi đã là một người tu luyện. Tôi biết những thứ kia là chấp trước của tôi. Tôi cần tống khứ chúng đi.

Sư phụ Lý giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Dần dần, tôi nhận thấy những ham muốn của tôi đối với việc chơi các trò chơi ngày càng ít đi, cũng như tính nóng nảy của tôi không còn bộc phát nữa. Tôi cảm thấy thân tâm mình đều rất tốt. Tôi ở nhà nhiều hơn, học Pháp và tham gia nhiều hoạt động để hồng Pháp.

Tôi đã thay đổi từ căn bản, điều này khiến vợ tôi rất hài lòng. Cô ấy nói với bạn của cô ấy rằng: “Chồng mình đã từng coi nhà ở như khách sạn. Nhưng từ khi anh ấy bắt đầu học Đại Pháp, anh ấy đã trở thành một người chồng mẫu mực và ở nhà nhiều hơn”.

Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực. Tôi lại có được một cơ thể khoẻ mạnh và trở thành một người tốt. Tôi không còn chửi rủa người khác, không còn nói những điều không nên nói, hoặc làm những điều không nên làm.

Trở thành một người tốt bất chấp áp lực

Sư phụ giảng:

“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu. Trong đơn vị [công tác], hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, [nhưng] chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt. Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Bị dẫn động bởi tâm tật đố, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã huy động toàn bộ lực lượng quốc gia để bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Những học viên chân tu không biết làm cách nào để ngăn chặn cuộc bức hại tàn khốc này.

Khi nghe những lời tuyên truyền dối trá trên các kênh truyền thông của nhà nước, tôi tự hỏi bản thân mình: “Pháp Luân Đại Pháp có tốt không? – Có, rất tốt. Pháp Luân Đại Pháp có chính không? – Có, đây là pháp môn tu luyện chân chính nhất. Tôi có muốn tiếp tục tu luyện không? – Có, tôi vẫn sẽ tu luyện”. Không gì có thể ngăn trở tôi tu luyện Đại Pháp.

Để thoát khỏi sự can thiệp của tà ác và áp lực, tôi đã chuyển tới thành phố Châu Hải và làm việc trong một hãng sản xuất đồ chơi với nhiệm vụ là một nhân viên vệ sinh vào tháng 9 năm 1999. Mặc dù ca làm việc kéo dài 12 tiếng rất vất vả, nhưng tôi vẫn tu luyện tinh tấn.

Sau một khoảng thời gian, mọi người trong công ty đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cố gắng hết sức để tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Tôi là một người tốt bụng, chăm chỉ làm việc và hay giúp đỡ người khác. Bởi thế, không một ai báo cáo về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được biết đến là một người rất tốt.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một chồng tiền ở một trong những cánh cửa phía sau công ty. Tôi đã không động tâm. Tôi biết tôi là một người tu luyện và không thể động vào số tiền đó. Nhưng sau đó tôi đã thay đổi ý định. Tôi nghĩ rằng, “Số tiền này nhất định là thuộc về một người đã làm việc rất vất vả trong vài tháng. Nếu như có ai đó lấy nó đi và giữ nó cho riêng mình, như thế chẳng phải sẽ là nỗi thống khổ cho người bị mất tiền sao?” Tôi đã nhặt nó lên và đưa nó cho người quản lý.

Vào buổi chiều, người quản lý bảo tôi đến gặp chủ nhân của số tiền đó, một cô bé 19 tuổi. Cô bé muốn quỳ xuống để thể hiện sự cảm kích của mình. Tôi nói cô bé không cần phải làm vậy. Người quản lý nói rằng: “Cô đã gặp được người tốt nhất thế gian này!” Mọi người trong công ty đều biết về chuyện này và ca ngợi tôi.

Suy nghĩ cho người khác trước

Tôi trở về quê nhà của mình vào tháng 11 năm 1999. Tôi đã bị bắt giữ và bị giam giữ bất hợp pháp trong 15 ngày. Sau khi được thả ra, tôi phát hiện ra rất nhiều công trình đang được xây dựng tại quê mình. Hệ thống đường xá thì nghèo nàn, và bởi vì trời mưa lớn, con đường trở nên lầy lội. Không ai quan tâm tới vấn đề này.

Chính quyền địa phương, để thuận lợi trong việc kiểm soát tôi, nên đã cho tôi làm một số công việc lặt vặt ở ngay bên cạnh lối ra vào của thị trấn. Với điều kiện đường xá như vậy, tôi khó mà kéo nổi một chiếc xe chở hàng tới nơi được chỉ định.

Là một người tu luyện, tôi quyết định giải quyết vấn đề giao thông này. Tôi dùng chiếc xe chở hàng của mình để lấy đất, cát và sỏi để trải đường. Không mất quá nhiều thời gian để sửa chữa con đường. Mọi người rất vui mừng, và nói, “Cảm ơn học viên Pháp Luân Đại Pháp và giờ chúng ta đã có một con đường sạch sẽ để ra vào”.

Khi tôi thực sự nghĩ về việc này, đây quả thực là một hành động xuất ra từ thiện tâm nghĩ cho người khác trước và làm những điều cần thiết để hoàn thành nó. Bất chấp áp lực và sự lừa dối phô thiên cái địa của chính quyền cộng sản, một người tu luyện vẫn nỗ lực làm tốt nhất có thể mà không hề phàn nàn hay oán hận, hoặc kiếm lợi từ người khác. Đây chẳng phải việc tốt hay sao?

Sư phụ giảng:

“Mỗi giai tầng đều có thể làm người tốt, các giai tầng khác nhau có tồn tại các mâu thuẫn khác nhau. Giai tầng cao có hình thức mâu thuẫn của giai tầng cao, đều có thể đối xử thích hợp với các mâu thuẫn; tại giai tầng nào cũng làm người tốt, đều có thể coi nhẹ các chủng dục vọng, [và] tâm chấp trước. Tại các giai tầng khác nhau đều có thể thể hiện là người tốt; đều có thể tu luyện ngay tại giai tầng của mình.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đề cao tâm tính

Tôi làm việc như là một nhân viên bảo vệ tại một công ty an ninh từ năm 2016. Một vài ngày trước khi diễn ra Lễ hội thuyền rồng, nhóm trưởng bảo tôi lấy một món quà của lễ hội từ phòng an ninh. Khi tôi mở hộp quà ra, bên trong có hai viên gạch màu đỏ.

Sư phụ giảng:

“[Nếu] thông thường toàn tâm của chư vị luôn hoà ái từ bi như thế, [thì] khi đột nhiên xuất hiện vấn đề, chư vị sẽ có thêm một khoảng hoà hoãn, [để] cân nhắc thêm.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hơi động tâm, nhưng ngay lập tức, tôi nhận ra đây là một cơ hội tốt cho mình đề cao tâm tính. Tôi hướng nội và nhận thấy tôi có chấp trước vào lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu và tâm hiển thị.

Sư phụ giảng:

“Nếu hắn không tạo hoàn cảnh ấy cho chư vị, thì chư vị làm sao đề cao tâm tính được? Chư vị [đối đãi tôi] tốt, tôi cũng [đối đãi chư vị] tốt, tất cả hoà ái ngồi đây rồi sẽ tăng công; lẽ nào có chuyện ấy? Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, [nên] chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì? Tam đắc. Chư vị là người luyện công, tâm tính chư vị nâng lên thì công của chư vị chẳng phải cũng nâng lên? Nhất cử tứ đắc. Chẳng phải chư vị nên cảm tạ người ta? Trong tâm chư vị phải hết mực cảm ơn người ta, thật sự là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang giúp tôi loại bỏ chấp trước, đề cao tâm tính và tăng công.

Giảng chân tướng một cách hiệu quả

Hai công tố viên đã nói với tôi vào tháng 12 năm 2012 rằng: “Anh bị giam giữ 37 ngày. Anh có điều gì muốn nói không?”

“Anh cứ tiếp tục làm những gì mà anh đang làm”, tôi trả lời, “Tôi sẽ không trách cứ anh. Tôi là một người tu Phật. Vì anh và tôi có mối nhân duyên tiền định, tôi có thể dành 20 phút để nói với anh một vài sự thật không? Sau đó anh có thể quyết định việc mà anh muốn làm.

Tôi đã nói chuyện rất lý trí. Tôi nói về việc tôi đã làm sai. Tôi cũng nói với họ về vụ tự thiêu giả và những gì mà Pháp Luân Đại Pháp đã dạy mọi người, và các Pháp lý đã dạy mọi người tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào. Sau đó, tôi giải thích rằng họ không nên tham gia vào cuộc bức hại, và họ sẽ phải gặp báo ứng khi làm những việc xấu.

Họ lắng nghe một cách cẩn thận và nói: “Ồ! Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt! Hãy yên tâm rằng chúng tôi sẽ không bức hại Đại Pháp”. Sau đó họ rời đi. Khoảng năm giờ chiều, trưởng đồn công an và một nhân viên đến từ Phòng 610 tới và bảo tôi đi vào trong xe của họ. Tôi nhắm mắt lại và phát chính niệm. Sau đó chiếc xe dừng lại và họ nói: “Không cần phải phát chính niệm nữa, bởi vì chúng tôi đang đưa anh về nhà”.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/13/382692.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/10/176441.html

Đăng ngày 02-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share