Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-6-2018] Tôi cùng con trai đã điều hành thành công một công ty thực phẩm. Chúng tôi dành 20 năm để gây dựng doanh nghiệp cho đến khi nó có giá trị lên tới vài chục triệu Nhân dân tệ.

Tôi sở hữu một tòa nhà hai tầng. Tầng trệt là nơi kinh doanh và sản xuất các mặt hàng thực phẩm. Tầng trên là nơi gia đình tôi sinh sống. Chỉ riêng nhà máy của tôi đã có diện tích 4.000 mét vuông.

Khổ nạn từ trên trời rơi xuống

Ngày 3 tháng 5 năm 2011, vài chục thanh niên to con xăm trổ đột nhập vào nhà tôi. Họ túm tôi và hai con trai rồi tống chúng tôi lên một xe tải.

Sau đó, chúng tôi nhìn thấy mấy chục xe công quyền đi tới, khoảng 500 tên côn đồ bao vây công ty của tôi. Nhân viên Phòng 610 đứng ở cổng để chỉ đạo.

Tất cả công nhân làm việc tại nhà máy lúc đó bị đuổi ra ngoài. Các cháu trai và người thân của tôi đang ở đó bị đánh thậm tệ, và bị vứt xuống con sông trước nhà máy.

Vài chiếc ô tô cũng bị đập nát và bị đẩy xuống sông. Nhà máy của tôi bị ủi và phá sập hoàn toàn.

Các con trai và tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. Ở đó, họ còn kiểm tra thông tin trong máy tính của tôi.

Một số người tại đồn cảnh sát nói rằng họ đã lên kế hoạch phá hủy việc kinh doanh của tôi và bắt tôi vào tù vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, trưởng đồn cảnh sát nói rằng những gì họ làm đã đủ để làm tôi đau khổ rồi. Tôi biết rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã bảo hộ tôi khỏi gặp thêm khổ nạn nữa.

Đêm khuya hôm đó, tôi được thả, nhưng nhà tôi đã bị san bằng.

Con trai tôi đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện và bị bắt giam ở đâu đó. Cháu chỉ được thả ra khi đảm bảo sẽ không đi thỉnh nguyện nữa, cũng không được nói với ai về việc bắt bớ.

Phơi bày các tâm chấp trước

Cựu thế lực đã lợi dụng chấp trước của tôi vào việc truy cầu của cải vật chất thế gian và sử dụng những kẻ xấu để hủy hoại tôi.

Người bạn luật sư đến thăm tôi và nói: “Sao anh có thể bình tĩnh đến vậy sau khi gia đình anh phải trải qua một tai họa lớn như thế?! Nếu chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ họ đã đau tim và chết ngay lập tức!”

Tôi trả lời: “Nếu chuyện này xảy ra với một người thường, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy thật khó để tiếp tục sống khi sinh kế bị phá hủy và gia đình tan vỡ. Nhưng tôi là một người tu luyện. Sự giàu có chỉ là tài sản vật chất ở thế giới này. Niềm tin cơ bản của tôi không bị lay động, bởi tôi tin vào Pháp.”

Tất cả những gì tôi có, kể cả cuộc sống này, đều do Sư phụ ban cho. Những gì thật sự của tôi sẽ không bao giờ mất. Và tôi không tranh đấu vì những thứ không thuộc về mình.

Đây là lúc để từ bỏ tất cả những chấp trước người thường của tôi.

Sư phụ đã giảng:

Vì chư vị đã đạt chuẩn, là người tu luyện chân chính đã đạt tiêu chuẩn, không hề lay động trước tiền tài, trước lợi ích vật chất—đó là những thứ mà người tu luyện hiển nhiên phải dứt bỏ. (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)

Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều để kéo dài thời gian cho chúng ta cứu người. Nhiệm vụ của chúng ta là vô cùng quan trọng. Không gì có thể can nhiễu tôi làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tôi muốn học Pháp nhiều hơn và ra ngoài cứu người.

Ban đầu, rất khó mà tĩnh lại, bởi những hành vi tà ác và điên cuồng của những kẻ côn đồ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Tôi phải học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn. Tôi đã học bốn bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Dần dần, tôi đã có thể tĩnh lại và chú tâm học Pháp. Tôi nhìn sự mất mát về vật chất một cách nhẹ nhàng, bỏ đi tâm oán hận với những kẻ gây ra vụ việc này, và có được nhận thức sâu hơn về Pháp của Sư phụ.

Sư phụ đã giảng:

Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm. (Bài trừ can nhiễu – Tinh tấn yếu chỉ II)

Trực diện nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Từ năm 2011 đến nay, trừ vài tình huống đặc biệt ra, tôi đều ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.

Một lần, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đếm tiền bên đường. Tôi qua đường bên đó và nói: “Rất vui được gặp ông ở đây. Tôi muốn nói với ông vài điều để giúp ông được bình an. Ông đã từng gia nhập ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên chưa?”

Ông ấy nói ông ấy đã gia nhập cả ba.

Tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, ĐCSTQ bức hại người tốt ra sao, và tại sao ông ấy cần thoái đảng.

Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy là cảnh sát, nên tôi nói: “Làm cảnh sát chỉ là nghề để ông kiếm sống nuôi bản thân và gia đình, nó không khác gì những nghề khác. Trông ông là người tốt nên tôi hy vọng ông có thể tránh được tai họa, an toàn và có tương lai tốt đẹp.”

Ông ấy có vẻ rất vui khi thoái đảng và nói cho tôi biết họ của ông. Tôi khuyên ông đừng bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, hãy đối xử tốt với họ để nhận được phúc báo. Tôi cũng bảo ông hãy nhớ chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Một lần khác, tôi gặp một cặp vợ chồng trung niên đi về phía tôi. Tôi chào họ bằng một nụ cười, rồi quay sang nói với bà vợ: “Chồng bà thật tuyệt vời! Ông ấy còn giúp bà đi chợ. Ông bà có vẻ rất yêu thương nhau!”

Họ rất vừa ý khi nghe vậy.

Tôi nói: “Nhờ duyên tiền định mà chúng ta mới được gặp nhau. Để tôi nói với ông bà vài điều.” Sau đó, tôi bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp.

Cuối cùng, tôi hỏi ông chồng rằng ông có gia nhập ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không. Ông ấy nói có, và đưa cho tôi xem thẻ làm việc. Ông ấy nói: “Nhìn xem tôi đang làm nghề gì!”

Trên tấm thẻ có ghi ông ấy làm ở Cục Cảnh sát Tỉnh.

Tôi nói với ông rằng khoảng 30 đảng viên làm việc ở Trường Đảng Trung ương đã tuyên bố lập nhóm thoái đảng, điều này đã được công bố trên website của Thời báo Epoch Times . Tôi nói tôi có thể giúp ông ấy dùng bí danh để thoái đảng. Như vậy ông ấy vẫn có thể làm việc bình thường mà vẫn an toàn vượt qua nguy hiểm.

Ông ấy nói: “Được, tôi thoái!” Vợ ông cũng thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.

Qua những kinh nghiệm nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng số người mà tôi có thể giúp thoái đảng là có liên quan trực tiếp với trạng thái học Pháp và tâm tính của tôi, cũng như tâm thuần tịnh muốn cứu người của tôi.

Lúc đầu, mỗi ngày tôi có thể giúp từ 10 đến 20 người thoái đảng. Sau một thời gian, mỗi ngày tôi có thể dễ dàng giúp khoảng 20 người thoái đảng.

Tôi nghĩ rằng tôi nên làm tốt hơn nữa. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng tôi muốn cứu nhiều người hơn, và xin Sư phụ gia trì cho tôi.

Kết quả là, tôi đã có thể giúp từ 30 người trở lên làm tam thoái. Tôi lại nghĩ tôi có thể làm tốt hơn, và lại xin Sư phụ giúp đỡ.

Sau đó, mỗi ngày tôi có thể giúp hơn 35 người thoái đảng.

Mọi việc đều do Sư phụ làm, Sư phụ biết rõ tâm của các đệ tử.

Trong quá trình giảng thanh chân tướng, tâm tính của tôi cũng dần dần đề cao. Rất nhiều quan niệm người thường và tâm chấp trước đã bị loại bỏ, hoặc tôi có thể coi chúng rất nhẹ nhàng, như chấp trước vào tự ngã, tâm tranh đấu mạnh mẽ, tâm oán hận, hiển thị, truy cầu lợi, chấp trước vào tình với con cái, và các ham muốn.

Tôi thật sự biết rằng toàn bộ cuộc đời tôi là do Sư phụ ban cho. Việc duy nhất tôi cần làm là trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh và hoàn thành thệ nguyện của mình. Ngoài đó ra, không còn gì tôi cần làm.

Con xin cảm ơn sự từ bi bảo hộ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/26/370262.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/15/171523.html

Đăng ngày 10-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share